Tốt, có những lời này của cậu tôi an tâm, chúng ta uống một chén!
Lương Xương Quý cười lớn nói.
Buổi tiệc rượu ăn uống tận hứng, đợi sau khi ba người rời đi, Lương Xương Quý châm điếu thuốc, híp mắt nói:
- Tô Mộc, hiện tại ở đây chỉ còn hai chúng ta, không cần phải nói chuyện quanh co. Lần này trong huyện phái Đỗ Kiện tới đây, muốn làm gì cậu hẳn là hiểu rõ ràng. Đỗ Kiện là người của Triệu chủ tịch, hơn nữa bây giờ Lâm Phong Hợp cũng đầu phục Triệu chủ tịch, lại thêm một Mã Tường, thật sự sẽ gây khó khăn không nhỏ cho cậu. Trương An cùng Đổng Hướng Thụy là lão nhân theo tôi đã lâu, chỉ cần có tôi thì bọn họ sẽ không dám lộn xộn, sẽ nghe lời cậu nói. Nhưng tình hình như vậy, cậu cũng phải cẩn thận một chút!
Trên quan trường không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng bất biến. Chỉ cần đối phương khai cái giá đủ cao, Lương Xương Quý biết cho dù là Trương An cùng Đổng Hướng Thụy cũng chưa hẳn đáng tin. Dù sao Tô Mộc không phải là hắn, bọn họ là người của hắn mà không phải Tô Mộc.
Nhưng Lương Xương Quý lại biết, Tô Mộc thật sự muốn làm chuyện thực tế, muốn cống hiến lực lượng phát triển trấn Hắc Sơn. Chỉ vì điều này, hắn sẽ dốc hết sức trợ giúp. Hắn là người trấn Hắc Sơn, hắn cũng không muốn đợi tới khi mình già nua về hưu quay về quê nhà, lại bị người trạc cột sống mắng là quan xấu.
- Lão cậu, cháu biết, cháu hiểu chỉ cần vì sự phát triển của trấn điều ai tới đều được, cho dù đi qua chia chiến tích cũng không sao cả. Nhưng nếu có ai không vì thực tế làm việc, mà là vì mục đích khác, vậy cũng đừng trách cháu lòng dạ độc ác.
Trong mắt Tô Mộc lướt qua tinh quang, thân là người đứng đầu trấn Hắc Sơn, nói chuyện tràn đầy sức mạnh tự tin.
Tô Mộc biết hiện tại trong trấn chỉ mới nằm trong giai đoạn chuẩn bị, mình có thể trở thành bí thư trấn ủy, nếu như nói đợi khi toàn bộ công trình, dù chỉ có một thành công, phần chiến tích này chính là sự thật. Đến lúc đó, với sức của Lương Xương Quý có lẽ cũng không đủ khả năng đề bạt hắn, nhưng trở thành ủy viên huyện ủy cũng không phải là không thể nào.
Vì sao Triệu Thụy An điều động Đỗ Kiện tới đây, Tô Mộc rất rõ ràng. Nhưng chiêu số như vậy đối với Tô Mộc chỉ là vô dụng. Hắn hiểu rõ Đỗ Kiện, một kẻ chỉ thích làm quan còn dựa vào làm quan mà tham tài háo sắc mà thôi. Người như vậy ở trong trấn Long Tỉnh mấy năm nay, lại không kéo được kinh tế Long Tỉnh, đến trấn Hắc Sơn chỉ có một tác dụng chính là nháo sự, đem chuyện tốt trong trấn quấy đục, ngăn trở chính mình đi tới.
Mà lần này việc điều chỉnh ban lãnh đạo trong trấn, ngoại trừ Tô Mộc, Lương Xương Quý cùng Đỗ Kiện, những người khác tạm thời đều không nhúc nhích. Trong huyện làm như vậy, đó là vì lo lắng sự nghiệp trong trấn vẫn còn đang phát triển, không muốn đánh vỡ tiết tấu. Tin tưởng đợi tới khi trấn Hắc Sơn chân chính phát triển, khi đó hết thảy đều khác hẳn.
- Tuy lão cậu rời khỏi trấn, nhưng trước khi đi sẽ nói một tiếng với các bí thư chi bộ thôn. Cậu cứ yên tâm làm việc, nếu ai dám nhe răng với cậu, thì cứ đánh cho tôi. Nhớ kỹ, lão cậu thăng chức mà không phải bị biếm. Chỉ cần nơi này làm ra thành tích, địa vị của lão cậu trong huyện sẽ ổn như bàn thạch.
Lương Xương Quý lớn tiếng nói.
Tô Mộc gật đầu, trầm tư nói:
- Lão cậu, nếu ngài tới trong huyện, không việc gì thì đi báo cáo công tác cho Nhiếp bí thư, nếu có thể thì làm tốt quan hệ với Lý bí thư.
- Được!
Lương Xương Quý nhìn chằm chằm vào mắt Tô Mộc thật lâu, gật mạnh đầu nói. Hắn biết Tô Mộc có quan hệ rất rộng trong huyện, là dòng chính của bí thư huyện ủy, lời của Tô Mộc hắn nhất định phải ghi nhớ.
Tô Mộc rời khỏi nhà Lương Xương Quý, dọc theo đường tản bộ. Tuyết lớn bao trùm cả trấn, tăng thêm hương vị im lặng tường hòa. Ngay cả sân bãi đang thi công cũng phải tạm thời dừng lại vì trận đại tuyết.
Tới bây giờ Đỗ Kiện vẫn chưa tới nhậm chức, cũng như Lương Xương Quý, đều nói là năm sau. Trước đây, toàn bộ công việc lớn nhỏ đều do Tô Mộc phụ trách, lấy thân phận bí thư trấn ủy kiêm nhiệm chức trưởng trấn.
So sánh với trước kia, hiện tại con đường trong trấn đã rộng hơn rất nhiều, hơn nữa còn được trang bị đèn đường. Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống, bông tuyết lả tả như tinh linh đang nhảy múa.
Hô!
Tô Mộc thở mạnh một hơi, hiện tại trấn Hắc Sơn đang dựa theo kế hoạch của hắn phát triển đi tới, có thể chấp chính một phương, thực hiện khát vọng trong lòng, điều này đối với hắn mà nói là chuyện đáng giá khẳng định nhất. Nghĩ tới dựa vào quan bảng cùng nhau đi tới, Tô Mộc cảm giác vô cùng cảm khái.
Thế sự vô thường, ai có thể nghĩ tới hắn chỉ mới tốt nghiệp hai năm, đã có thể trở thành “tiểu chư hầu” một phương.
- Đinh linh linh…
Di động của Tô Mộc đột nhiên vang lên.
- Mẹ, là con!
- Con trai, ăn tết có về không?
Diệp Thúy Lan cười hỏi.
- Đương nhiên, mẹ, năm nay con về nhà ăn tết.
Tô Mộc cười nói.
- Vậy là tốt rồi, năm nay mẹ làm nhiều bánh mật chờ con về ăn. Xú nha đầu, đưa đây, mẹ còn chưa nói xong đâu.
- Anh, chừng nào anh về ah, nếu không em qua tìm anh chơi hai ngày đi, hai ngày nay ở nhà không có chuyện gì, em nghẹn muốn điên rồi.
Tô Khả cười nói.
- Khả Khả, sao em lại ở nhà?
Tô Mộc hỏi.
- Ai nha, anh, tụi em đã nghỉ đông rồi chứ sao? Nếu không phải vì nhớ cha mẹ, em cũng không định về. Ôn Ly nói em về nhà nó chơi, em còn không đáp ứng.
Tô Khả gắt giọng.
Ôn Ly? Trong đầu Tô Mộc nhất thời hiện ra khuôn mặt như tiểu yêu tinh kia. Ngay lập tức khuôn mặt lạnh lùng của Ngụy Mạn cũng hiện lên, Tô Mộc cười lắc đầu.
- Em đó, đã nghỉ đông còn không về nhà mà muốn đi đâu, em mới năm nhất, gấp làm gì chứ. Sau này còn thật nhiều thời gian đi ra ngoài chơi. Năm nay ở nhà bồi cha mẹ, mấy ngày nữa anh về nhà, em đừng qua đây.
Tô Mộc cười nói.
- Đã biết!
Tô Khả quyệt miệng nói.
- Không được quyệt miệng!
Tô Mộc nói:
- Nói với cha mẹ một tiếng, mấy ngày nữa anh về. Cứ như vậy đi, treo máy!
Cúp điện thoại, trên mặt Tô Mộc lộ nụ cười sảng khoái. Không cần biết phát sinh chuyện gì, không quản mình đang ở phương nào, gia đình ấm áp vẫn luôn bao phủ chính mình.
Có gia đình làm hậu thuẫn, Tô Mộc cũng không e sợ khó khăn vạn hiểm.
- Không biết trận tuyết này sẽ rơi bao lâu, ngày mai đi xem các công trường, hi vọng mùa đông năm nay đừng quá lạnh. Đợi sang năm, tin tưởng hết thảy đều có thể đi lên chính quy.
Tô Mộc thì thào nói, theo ánh sáng đèn đường, bóng dáng chợt kéo dài.
Ngay lúc bên Lương Xương Quý mở tiệc rượu chúc mừng, bên trong một quán rượu trong huyện thành Hình Đường, Lâm Phong Hợp cùng Mã Tường ngồi chung một chỗ, trước kia hai người luôn đối chọi nhau gay gắt, hiện tại lại có thể bình yên vô sự ngồi uống rượu. Quy luật lợi ích tối thượng trong quan trường, thật sự luôn là đạo lý chính xác nhất trong bất kỳ thời điểm nào.
- Lão Lâm, đợi ngày nào có thời gian, chúng ta cùng hẹn Triệu chủ tịch ra ngoài ngồi một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...