Lâm Thần tiến lên, khẽ hỏi:
- Trưởng trấn, thật sự không cần chúng ta làm gì khác sao?
- Không cần.
Tô Mộc lắc đầu, nói:
- Cứ để bọn họ đi khảo sát, chỉ có khảo sát thực địa tài liệu trực tiếp thì bọn họ mới tin duẫn tiêm trà có giá trị khai phá.
Lâm Thần gật đầu, nói:
- Hiểu rồi.
Trong khi hai người nói chuyện, mắt Mã Tường phó trưởng trấn lóe tia sáng bí hiểm rồi trở về bình thường.
- Món tiền đầu tiên đã đến, còn lại trông vào ngày mai. Đoàn khảo sát ngày mai mới là vô cùng quan trọng, chỉ khi thành công thì Trấn Hắc Sơn mới có thể phát triển trong thời gian nhanh nhất.
Trong bản kế hoạch của Tô Mộc, khu viên sinh thái công nghệ cao là bước đầu tiên cũng quan trọng nhất. Bước đi này trọn vẹn thì ngành du lịch, duẫn tiêm trà sẽ thuận thế nổi bật.
- Hy vọng ngày mai sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng có vài điều đến rất đột ngột, đột nhiên làm người ta trợn mắt há hốc mồm.
Ngày hè nóng cháy, nhiệt độ như lửa đốt mặt đất, bên tai nghe tiếng ve kêu inh ỏi. Trong không khí ngẫu nhiên nổi gió không khiến người mát mẻ ngược lại càng nóng bức. Thời tiết này nếu đi ngoài đường dù không mệt cũng bị cảm nắng.
Trên đường từ huyện Hình Đường đến Trấn Hắc Sơn, cây cối gieo trồng hai bên bị đốn chặt không còn lại bao nhiêu, thưa thớt khiến người nhìn bức bối. Ba chiếc xe nhiều chỗ ngồi và một chiếc Land Rover chạy bon bon. Nếu trong xe không có máy lạnh thì thời tiết thế này ngồi trong xe là hạnh hạ.
Trịnh Mục uống bình nước khoáng, cười trêu:
- Này huynh đệ, trời nóng như thế chúng ta đến Trấn Hắc Sơn còn khảo sát được không? Hoặc mệt chết hoặc nóng chết.
Tô Mộc cười nói:
- Yên tâm, chờ các người đến Trấn Hắc Sơn rồi sẽ không muốn rời đi.
Sáng sớm tinh mơ Tô Mộc từ Trấn Hắc Sơn chạy đến huyện Hình Đường, hội hợp với Lương Xương Quý, xuất phát đi Trấn Hắc Sơn. Huyện ủy cực kỳ chú trọng khảo sát đầu tư lần này, phái ra Trương Chấn, phó bí thư chuyên môn phụ trách phát triển kinh tế đi cùng. Đại biểu thủy sản Hồng Phong, tập đoàn Cự Nhân ngồi chung xe với Trương Chấn. Trịnh Mục, Diệp Tích thì cùng Tô Mộc ngồi chiếc Land Rover đi đầu.
Về việc Tô Mộc ngồi xe Land Rover dẫn đường Trương Chấn không tỏ ý kiến gì. Bỏ qua địa vị của Tô Mộc trong huyện Hình Đường, chỉ tính Trịnh Mục kêu hắn qua ngồi, Trương Chấn không có cách nào phản đối.
Đến lúc này Tô Mộc mới hiểu Diệp Tích bảo rất nhanh sẽ gặp mặt là có ý gì. Tô Mộc không ngờ Diệp Tích cùng Trịnh Mục đến Trấn Hắc Sơn, còn mang theo hạng mục. Bây giờ phòng đấu giá Xuân Thu đã có quy mô, đi lên quỹ đạo. Diệp Tích, Trịnh Mục sẵn sàng làm việc cho Tô Mộc.
Hơn nữa phát triển Trấn Hắc Sơn là hạng mục tuyệt vời, tham gia bây giờ có thể được hưởng ưu đãi chính sách. Chờ sau này trấn Hắn Sơn thật sự phát triển, bọn họ có muốn tham gia cũng khó khăn.
Diệp Tích cười nói:
- Đúng rồi, Trấn Hắc Sơn rất mát mẻ, nếu khai phá thành khu du lịch phong cảnh thì hết chỗ chê. Đi dạo non xanh nước biếc, ăn cơm nhà nông, ngắm khu viên sinh thái công nghệ cao. Nghĩ thôi đã làm người ta mong mỏi.
Trong Land Rover trừ tài xế ra chỉ có Tô Mộc, Diệp Tích, Trịnh Mục, nên nói chuyện không sợ bị lộ. Tài xế là thân tín Trịnh Mục tự mang đến.
Trịnh Mục kinh ngạc hỏi:
- Thật không?
Diệp Tích cười khúc khích:
- Thật trăm phần trăm!
Diệp Tích ôm tay Tô Mộc, hồn nhiên nói:
- Lần trước tôi đến chỗ đó rất mát, nhắc đến là tôi lại thèm, muốn ăn oa oa ngư!
- Ui chao, không nhìn ra, hóa ra hai người sớm dính nhau.
Trịnh Mục trêu ghẹo:
- Hai người làm ơn đừng ngọt ngào thế được không? Làm người ta nhìn ghen tỵ. Sớm biết như vậy tôi mang theo em yêu, không nên nghe lời Diệp Tích đi theo cô đến đây, sai lầm, quá sai lầm.
Diệp Tích chu môi:
- Cứ hâm mộ đi, hì hì.
Tô Mộc cười nói:
- Được rồi, đừng giỡn nữa. Thật ra hai người đến đây khảo sát cũng tốt. Sau này Trấn Hắc Sơn sẽ phát triển lên, trở thành điểm tăng trưởng kinh tế của hương trấn, thậm chí là Thành phố Thanh Lâm. Tôi không nghi ngờ điều này.
- Khu viên sinh thái, ngành di lịch, duẫn tiêm trà, các người có thể tham gia cổ phần mấy ngành này. Nếu không muốn thì tôi còn cái khác, ví dụ các người đầu tư nguyên bộ, tuyệt đối không lỗ vốn.
Trịnh Mục hờ hững nói:
- Nếu chúng ta bị lỗ thì ta sẽ kiếm ngươi đòi tiền.
Tô Mộc cười nói:
- Được thôi, sau này chúng ta bàn tiếp. Hai người đến đây xem như du lịch đi, tôi sẽ chiêu đãi các người thật tốt, ăn ngon uống đã chơi vui!
Trong lòng Tô Mộc còn nhiều quy hoạch khác, bỏ qua bản kế hoạch Trấn Hắc Sơn, chỉ tính thị trường đồ cổ trong huyện Hình Đường là điểm đầu tư rất tốt. Nếu có thể sửa sang lại thị trường đồ cổ chắc chắn sẽ lời không lỗ. Mấy chuyện này về sau tính, bây giờ cần gấp nhất là chiêu đãi thủy sản Hồng Phong, tập đoàn Cự Nhân.
Đường từ huyện Hình Đường đến Trấn Hắc Sơn rất khó đi, nếu không nhờ kiến trúc Lạc thị trong khi xây dựng trường tiểu học Trấn Hắc Sơn sửa sang lại mặt đất một chút thì càng khó đi hơn. Dù vậy có vài đoạn đường gồ ghề ổ gà lái xe nhanh chút sẽ bị xóc nảy.
Trương Chấn trong trong xe lớn, cảm giác đường xóc nảy, nhìn hai vị đại biểu sắc mặt hơi âm trầm, gã thầm kêu khổ.
Trương Chấn trước kia thuộc phe Tạ Văn, gã không ngờ Tạ Văn rơi đài gọn lẹ như vậy, làm gã bối rối không kịp ứng đối. Nhiếp Việt lên đài tuy điều chỉnh phân công trước kia nhưng vẫn cho Trương Chấn làm người phụ trách thiết lập khối kinh tế. Trương Chấn biết con số đầu tư lần này rất lớn, trước giờ chưa từng có trong lịch sử huyện Hình Đường.
Nếu Nhiếp Việt lấy được hạng mục sẽ là công tích, còn nếu không làm được, Trương Chấn có thể tưởng tượng cuộc sống của mình sẽ thảm thế nào.
Trương Chấn thầm nghĩ:
- Con đường chết tiệt, sau khi trở về phải thuyết phục Nhiếp bí thư ra lệnh tu sửa. Trước kia Trấn Hắc Sơn là nơi đất cằn đá cỗi, sao đột nhiên trở nên lợi hại như vậy? Chẳng lẽ Tô Mộc là phúc tướng sao? Nếu đúng vậy thì không thể kéo dài lâu hơn, trở về phải tìm cách dựa vào người nên dựa. Nếu bây giờ không tranh thủ đứng theo đội, sau này có muốn cũng không được.
Trương Chấn, Từ Quốc Phú trước kia là người của Tạ Văn, sau khi Nhiếp Việt lên đài hai người không lộ vẻ muốn dựa sang. Bọn họ cũng không đứng về phía Triệu Thụy An. Trương Chấn, Từ Quốc Phú giữ thái độ đứng xem. Trò này tạm thời chơi còn được, đối với Trương Chấn, Từ Quốc Phú không có hậu đài trong thành phố nếu còn chơi tiếp chắc chắn sẽ gặp vạ.
Trương Chấn cười nói:
- Hai vị đại biểu, đoạn đường này rất nhanh sẽ được huyện tu sửa, tuyệt đối không xóc nảy như bây giờ.
Trương Chấn mới nói xong đột nhiên xe thắng gấp, thanh âm chói tai phá vỡ bốn phía yên lặng. Mọi người bất ngờ cùng nghiêng người tới trước.
Tiếng va chạm không ngừng vang lên.
Trương Chấn đứng dậy, bất chấp mặt đau đớn hét to:
- Lương Xương Quý, chuyện gì đây?
Lương Xương Quý ngồi bên cạnh cũng rất thắc mắc, mới rồi lão cũng bị va chạm rất đau.
Lương Xương Quý vội đứng dậy nói:
- Trương thư ký, tôi cũng không rõ ràng, chờ tôi xuống xe hỏi xem.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...