Bất cứ việc gì đều chú ý mức độ. Vượt qua mức độ này, tốt quá hoá dở.
Giống như Tô Mộc hiện tại, cứ việc nói hắn rất muốn lập tức chạy tới huyện Hoa Hải nhậm chức, nhưng bữa tiệc trưa qua đã là lúc xế chiều. Hắn cũng không thể ép bộ Tổ chức thị ủy thành phố Tây Phẩm đưa hắn đi tới nhậm chức. Lại nói, Tô Mộc cũng không muốn làm quan tới phát điên. Phong phạm nên có vẫn phải duy trì. Hơn nữa, đối với tình hình cụ thể của huyện Hoa Hải, trước khi tới nhậm chức, hắn đã thông qua con đường của Trịnh Mục, tìm hiểu được một phần. Hiện tại Tô Mộc cũng cần nghiên cứu thật tốt, xem tình hình huyện Hoa Hải rốt cuộc thế nào.
Đương nhiên trình tự nên có mình vẫn phải đi. Nói ví dụ như đi tới bộ Tổ chức thị ủy.
Bất cứ việc gì cũng không phải là vô duyên vô cớ. Chỉ cần phát sinh tất nhiên có thể về tìm nguồn gốc. Như thời điểm Tô Mộc xuất hiện ở bộ Tổ chức thị ủy, tiếp kiến hắn không ngờ chính là Trần Tự Lượng bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy. Sau khi nói chuyện sơ qua, Trần Tự Lượng mỉm cười nói:
– Tô huyện trưởng, lúc nào chuẩn bị mời tôi uống chén rượu mừng đây? Tôi qua chỗ của lão lãnh đạo biết, chuyện giữa cậu và Diệp Tích đã thỏa đáng rồi đúng không?
Ầm!
Lời lẽ kinh động lòng người!
Nếu như nói trước đó Tô Mộc vẫn duy trì nghiêm mật tình trạng cảnh giác, hiện tại hắn nhất thời có ý thả lỏng ý tứ. Vị bộ trưởng bộ tổ chức trước mắt này cười híp mắt nói ra lời này là có ý gì? Chẳng lẽ còn cần suy nghĩ nhiều sao?
Trần Tự Lượng tuyệt đối là người của Diệp An Bang. Nếu không phải như thế, hắn làm sao có thể lấy giọng điệu như vậy nói ra những lời như vậy? Hơn nữa quan hệ này anh đừng nói tới. Vẫn là loại tuyệt đối mật thiết. Đổi lại là mối quan hệ khác, sao dám nói ra những lời này?
Chỉ có điều, hiện tại Tô Mộc thật sự có loại cảm giác bất đắc dĩ.
Ông nói một chút xem Diệp An Bang thật sự đủ kín miệng. Tôi đến thành phố Tây Phẩm nhậm chức, ông có người ở nơi này như vậy, vì sao không thông báo trước một tiếng? Để tôi còn tưởng rằng mình chỉ có một mình ở đây!
Đương nhiên Tô Mộc cũng hiểu rất rõ một điểm, Diệp An Bang không giống với Trịnh Vấn Tri. Quan hệ giữa Diệp gia và Trịnh gia mặc dù không tệ, Diệp An Bang đối với công tác của Trịnh Vấn Tri cũng tỏ thái độ ủng hộ. Nhưng vậy thì đã sao? Phải biết rằng hai người trước sau vẫn là hai người, lần lượt đại biểu cho phe phái khác nhau. Cho nên ở thành phố Tây Phẩm này, Bàng Chấn Kỳ là người của Trịnh Vấn Tri, Trần Tự Lượng có thể là người của Diệp An Bang. Mình muốn làm chính là ở trong cục diện phức tạp như vậy, hoàn mỹ phá cục diện, hoàn mỹ nhân cơ hội, hoàn mỹ quật khởi.
Hiện tại Tô Mộc thật sự có cảm giác an tâm.
Tuy còn không biết tình hình của những người còn lại, nhưng hiện tại, hắn đã biết Bàng Chấn Kỳ sẽ không làm khó mình. Bên Lỗ Minh Nghĩa đã có Chu Thao lên tiếng, chắc hẳn sẽ làm khó dễ mình quá đáng. Lại thêm Tưởng Hoài Bắc và Trần Tự Lượng, vô hình trung, Tô Mộc ở thành phố Tây Phẩm đã nắm giữ hậu trường.
Đương nhiên hậu trường thì hậu trường, Tô Mộc cũng biết rõ một điểm. Những người này chỉ là hậu trường. Mình muốn biến huyện Hoa Hải trở thành một căn cứ, muốn thật sự có đủ quyền phát biểu, nhất định phải nuôi trồng thế lực của mình. Giống như Đỗ Liêm, Từ Viêm đều là ví dụ thích hợp nhất.
Nói đến đây, trong lòng Tô Mộc thật ra có một ý nghĩ. Có người nói trị an của huyện Hoa Hải này có vấn đề. Nếu như có thể điều Từ Viêm qua, trực tiếp làm đồn trưởng đồn công an huyện. Lại thêm một Phó bí thư ban Chính Trị và Pháp Luật huyện ủy, vậy đối với mình đối sự phát triển của Từ Viêm sau này cũng sẽ có nhiều lợi ích.
Ở nơi xa lạ, Tô Mộc vẫn muốn dựa vào người trước đây mình tín nhiệm.
Những ý niệm này giống như tia chớp thoáng cái lóe lên trong đầu Tô Mộc. Hắn biết muốn những ý niệm này biến thành sự thật, mình phải làm tốt quan hệ với người trước mắt. Ai bảo Trần Tự Lượng là bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy, trông coi nón quan trong toàn bộ quan viên tại thành phố Tây Phẩm này.
– Trần bộ trưởng, ngài biết sao?
Tô Mộc cười nói.
– Đương nhiên, tại sao tôi có thể không biết được. Thời gian trước tôi đi tới chỗ của lão lãnh đạo, lão lãnh đạo còn cố ý nói đón cậu qua. Thật không ngờ, lúc này mới mấy ngày ngắn ngủi, cậu đã đến thành phố Tây Phẩm chúng tôi. Nhầm, là thành phố Tây Phẩm chúng ta làm việc. Rất tốt. Tôi biết tiểu tử cậu làm kinh tế rất giỏi. Ở trước mặt cậu, tôi cũng không nhất thiết phải đùa bỡn làm gì. Lão lãnh đạo đã sớm đánh tiếng. Ở thành phố Tây Phẩm này, nếu như gặp phải chuyện gì khó nói, có thể tới tìm tôi trước.
Trần Tự Lượng nói.
– Đa tạ Trần bộ trưởng!
Tô Mộc vội vàng nói.
Đã nói tới như vậy, Tô Mộc cũng hiểu rõ Trần Tự Lượng vẫn là một người chính trực hào sảng. Nếu không cũng sẽ không nói trắng ra như vậy. Nhưng không sao, mình dù sao cũng chiếm được tiện nghi. Có một người như vậy ở bên cạnh, chưa cần nói tới bộ Tổ chức thị ủy, sau này mình làm việc sẽ rất lưu loát.
– Sáng sớm ngày mai tôi sẽ đích thân đưa cậu tới huyện Hoa Hải nhậm chức!
Trần Tự Lượng nói.
– Vâng!
Tô Mộc gật đầu nói.
Sau đó, hai người nói chuyện tương đối thoải mái. Đợi đến khi Tô Mộc rời khỏi đó, Trần Tự Lượng suy nghĩ một chút, liền trực tiếp điện thoại, trên mặt trở nên cung kính đoan chính.
– Bí thư Diệp, là tôi!
– Thế nào? Đã gặp người rồi chứ?
Diệp An Bang bình thản nói.
– Đúng vậy, bí thư Diệp, Tô Mộc thật sự là hạt giống tốt. Nếu có thể bồi dưỡng, tuyệt đối có thể nâng lên làm lá cờ đầu!
Trần Tự Lượng hoàn toàn không keo kiệt lời ca ngợi. Đây cũng không phải là hắn đang vuốt mông ngựa, mà bởi vì cân nhắc tới lời đối thoại vừa rồi. Khi Trần Tự Lượng yêu cầu vấn đề, Tô Mộc trả lời nhanh nhẹn. Hơn nữa mấu chốt nhất chính là rất có trật tự. Mỗi vấn đề đều thành thạo như vậy, câu trả lời khiến người ta cảm giác rất hoàn mỹ.
– Có cần phải đánh giá cao như vậy không?
Diệp An Bang thản nhiên nói.
– Bí thư Diệp, nếu để cho tôi thật sự đánh giá, tôi chỉ có ba từ, trẻ tuổi nhất, hứa hẹn nhất, chuyên nghiệp nhất!
Trần Tự Lượng nói.
– Cứ như vậy đi!
Diệp An Bang không nói tiếp mà trực tiếp cắt điện thoại. Sau đó, trên mặt Diệp An Bang lộ ra một nụ cười thư thái. Hắn biết Trần Tự Lượng. Viên đại tướng cấp dưới này của mình thật sự không dễ dàng khen ngợi người khác. Chỉ cần là khen người, chứng tỏ người này có chỗ hơn người.
Trẻ tuổi nhất, hứa hẹn nhất, chuyên nghiệp nhất.
Khi đánh giá như vậy từ trong miệng Trần Tự Lượng nói ra, Diệp An Bang biết công tác chuẩn bị trước đó, Trần Tự Lượng khẳng định làm rất đầy đủ. Bằng không kiên quyết không biết cặn kẽ về tư liệu của Tô Mộc như vậy. Chỉ có điều đây đều là chi tiết vụn vặt. Quan trọng nhất chính là, Diệp An Bang rất thỏa mãn đối với đánh giá như vậy.
– Tô Mộc, đường đã vạch ra cho cháu. Tiếp theo nên làm như thế nào phải xem cháu đấy! Chỉ cần cháu có thể khiến kinh tế của huyện Hoa Hải phát triển, chú ngược lại muốn nhìn xem còn ai dám khoa tay múa chân hồ ngôn loạn ngữ đối với cháu nữa!
Bây giờ là buổi chiều!
Dương Viêm Ngọc đã rời đi. Tưởng Hoài Bắc bận rộn chuyện của mình. Chỉ còn lại một mình Tô Mộc, ngày mai sẽ đi tới huyện Hoa Hải nhậm chức. Hiện tại, hắn trực tiếp ở trong nhà khách của thị ủy. Thấy thời tiết có phần mát mẻ, hắn muốn đi dạo xem thành phố Tây Phẩm này. Dù sao từ nay về sau thời gian rất dài. Mình cũng phải tìm chỗ để lăn lộn, tất nhiên phải có nhận thức trực quan đối với tình hình nơi đây.
Bất cứ lúc nào, cái gọi là tư liệu, ở chỗ Tô Mộc cũng chỉ có thể mang tính tham khảo mà thôi. Hắn vẫn muốn khảo sát thực địa. Chỉ có khảo sát thực địa, mới có thể thật sự nhận được một tư liệu tốt, mới có thể hiểu rõ như trong lòng bàn tay.
Năm đó, thời điểm ở trấn Hắc Sơn, Tô Mộc đã làm như vậy!
Hiện tại đi tới thành phố Tây Phẩm này, Tô Mộc tất nhiên không tính thay đổi.
Ở trong phòng tắm nước nóng, mặc quần áo tử tế xong, Tô Mộc rót cho mình một chén trà, rồi lấy ra tập tư liệu luôn mang theo người,, bắt đầu lật xem. Những tài liệu này chia làm hai phần. Phần thứ nhất là giới thiệu thường quy về các huyện ủy thường ủy huyện Hoa Hải. Phần thứ hai là tình hình thực sự của huyện Hoa Hải. Hai phần tư liệu này đều là do Trịnh Vấn Tri làm ra. Nói đến tính chân thực, tuyệt đối đáng tin cậy hơn nhiều so với những lời đồn đại lưu truyền ở bên ngoài.
Đương nhiên, điều khiến Tô Mộc cảm thấy bất ngờ nhất chính là, bí thư huyện ủy huyện Hoa Hải – Lý Tuyển, là một nữ tử!
Nữ tử làm chính trị, trong Thiên Triều hiện tại đã không có gì xa lạ. Hơn nữa theo điều tra ở người Pháp, số nữ tử làm chính trị đang càng lúc càng nhiều. Nhưng không có gì lạ thì không có gì lạ, thật sự nói đến một xã hội quan trường do nam tính làm chủ, xác suất nhìn thấy nữ tính vẫn tương đối nhỏ. Chính là một phần nhỏ như vậy, lại xuất hiện ở huyện Hoa Hải này. Bởi vì không chỉ bí thư huyện ủy Lý Tuyển là một nữ tử, ngay cả trưởng ban tuyên truyền của huyện ủy Lưu Á cũng là một nữ tử.
Hơn nữa trong tư liệu của Trịnh Vấn Tri cho thấy rõ ràng, Lý Tuyển là một nữ nhân cường thế!
Thật ra giải thích như vậy cũng dư thừa. Nếu như nói Lý Tuyển không cường thế, làm sao có thể trở thành bí thư huyện ủy của huyện Hoa Hải này? Lại làm thế nào mới có thể tạo lên quyền uy không thể khiêu khích? Nhưng so với sự cường thế, Tô Mộc càng để ý tới miêu tả về Lý Tuyển bổ sung ngay sau đó: Tự phụ, chủ nghĩa chủ quan cá nhân rất mạnh.
Đây cũng chính là nói Lý Tuyển là một rất tự cao tự đại. Chỉ cần là chuyện cô ta đã nhận định, tuyệt đối sẽ không thay đổi!
Một nữ nhân như vậy, có thể lăn lộn ở trong quan trường, còn lăn lộn đến bây giờ, trở thành bí thư huyện ủy, nếu như phía sau không có nguyên nhân gì đặc biệt, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không tin tưởng! Sự thực cũng chứng minh, Trịnh Vấn Tri nói đến nữ nhân này thật sự không đơn giản.
Lý Tuyển được một nhân vật cấp phó quốc bảo bọc. Hơn nữa chủ yếu nhất là nhân vật này hiện tại vẫn đang tại vị. Ở dưới tình huống như vậy, nếu đổi lại là người khác, ai dám tùy tiện gây khó dễ cho Lý Tuyển? Mà tại sao ban đầu Lý Tuyển lại muốn lựa chọn huyện Hoa Hải một nơi nghèo khó như thế? Điều này cũng làm cho Tô Mộc có chút ngạc nhiên. Lẽ nào cô ấy không biết ở chỗ như vậy, muốn tạo ra thành tích rất khó khăn. Một khi không cẩn thận, còn có thể trở thành vũng bùn sao?
– Thật sự một cô gái thần bí! Thật muốn sớm được nhìn thấy bí thư huyện ủy này. Rốt cuộc cô ta có phong phạm như thế nào?
Tô Mộc vuốt ve tấm ảnh chụp về Lý Tuyển gắn trên tư liệu, tự mình lẩm bẩm.
Mà trong thời điểm Tô Mộc đang suy nghĩ, ở huyện Hoa Hải, một nữ nhân ngồi trong phòng làm việc, chau mày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...