Quan Bảng

Trần Hồng Đính thật sự vì Tô Mộc mà đến thành phố Thanh Lâm sao? Đáp án tất nhiên không phải. Nếu thật sự bởi vì Tô Mộc, tập đoàn Trần thị cũng sẽ không đến thành phố Thanh Lâm, mà là đi tới nơi khác. Nhưng nói như vậy, Trần Hồng Đính tất nhiên không thể nói ra miệng. Lần này hắn thật sự mang theo nhiệm vụ đầu tư đến đây. Nhưng hắn không mấy quan tâm. Bởi vì đoàn khảo sát đầu tư của tập đoàn Trần thị sẽ tiến hành thao tác toàn diện. Trần Hồng Đính đến lúc đó chỉ cần ký tên là được.

– Đương nhiên có quen biết, còn là tâm đầu ý hợp nữa.

Trần Hồng Đính cười nói.

– Tốt lắm, tốt lắm. Trần tổng, hiện tại chúng ta không bằng thăm dò một chút về chuyện đầu tư của tập đoàn Trần thị đi?

Tần Mông hỏi.

– Được!

Trần Hồng Đính nói.

Bây giờ không thể tính là quá muộn, nhưng cũng không thể nói là quá sớm. Bởi vì Tô Mộc trở lại thành phố Thanh Lâm liền đến chính quyền thành phố trước tiên. Cho nên hiện tại hắn còn chưa ăn cơm. Bụng có hơi đói, Tô Mộc liền chuẩn bị tìm ít đồ lấp đầy. Nhắc tới cũng thật sự đúng dịp. Ngay khi Tô Mộc chuẩn bị tìm chỗ ăn cơm, ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện ở ven đường có một quán cà phê. Không ngờ là quán cà phê Phương Đông của Hoàng Tiệp.

Cà phê Phương Đông hiện tại ở dưới sự quản lý của Hoàng Tiệp, được đám người Đỗ Phẩm Thượng chiếu cố, phát triển rất nhanh. Lúc đầu ở trong thành phố Thanh Lâm không có chi nhánh. Nhưng bây giờ đã mở ra. Hơn nữa, nhìn quy mô chi nhánh trước mắt này, thật sự không nhỏ. Nhìn tư thế như vậy, rõ ràng muốn xem nơi đây thành tổng bộ của cà phê Phương Đông ở thành phố Thanh Lâm. Nếu thật sự như vậy, người trấn giữ ở đây chắc hẳn khá có phân lượng mới đúng.

Chẳng lẽ là…

Trong lòng Tô Mộc suy đoán, cũng hết sức tò mò. Cho nên hắn trực tiếp đi hướng về đo. Đợi sau khi hắn đi vào, phát hiện thiết bị lắp đặt ở đây hoàn toàn giống với phong cách của cà phê Phương Đông. Chỉ có điều phục vụ viên ở đây, hắn thật ra một người cũng không nhận ra. Nhìn qua nhìn lại đều là người trẻ tuổi, tinh thần phấn chấn. Đây cũng là một nét đặc sắc của cà phê Phương Đông. Tuyển nhân viên phục vụ, không quan tâm nam hay nữ, phải suy nghĩ đầu tiên chính là khí chất.

Không cần anh đẹp trai tới mức nào, nhưng tối thiểu anh phải có tinh thần, khiến người ta nhìn thấy cảm giác được sức sống. Nói đơn giản chính là người trẻ tuổi!

Thật ra cái này vẫn phải nói tới trước kia. Bởi vì thời điểm Tô Mộc ở Thịnh Kinh phát hiện ra một hiện tượng thú vị. Ở trong cửa hàng của hai công ty thông tin lớn, tình hình người bán hàng thật sự chênh lệch rất lớn. Xét tổng thể, nhân viên phục vụ của IT đều là loại thành thục ổn trọng. Người phục vụ của YD đều trẻ tuổi có tinh thần. Dưới tình huống như vậy, người đi tới YD rõ ràng nhiều hơn so với IT.

Sau khi đề nghị này được Tô Mộc đưa ra, Hoàng Tiệp đã tiếp nhận trước tiên, đồng thời xem như một phương chân quản lý, áp dụng vào cà phê Phương Đông.


Tô Mộc lặng lẽ gọi một cốc cà phê, sau đó an vị ở trong một góc khuất. Đó là vị trí gần cửa sổ, tương đối kín đáo. Trừ phi là cố ý sang đây nhìn, nếu không thật sự rất khó phát hiện ra, ở chỗ này có một người đang ngồi.

– Oa, nhìn thấy không? Hoa hồng đỏ. Chỗ này sợ rằng phải hơn một ngàn bong đi?

– Chỗ này phải tiêu hết bao nhiêu tiền chứ!

– Cô còn không biết sao? Không phải chỉ có hôm nay đâu. Từ khi Phương Đông khai trương đến bây giờ, hiện tượng này đã diễn ra đủ một tuần!

– Một tuần, mỗi ngày hơn một ngàn bông hồng? Tôi ngất. Đây là muốn nghịch thiên sao!



Khi những tiếng nói đó vọng đến bên tai Tô Mộc, hắn ngẩng đầu lên, theo ánh mắt mọi người nhìn qua. Quả nhiên, hắn phát hiện ra cách đó không xa thật sự xuất hiện một cảnh tượng rất hoành tráng. Trên sân trước cửa cà phê Phương Đông, không biết là ai đỗ một chiếc ô tô. Trên xe ô tô để hơn một ngàn bông hồng tạo thành hình một trái tâm. Tình cảnh như thế chỉ có thể thấy được ở trong phim ảnh. Không ngờ hiện tại lại xuất hiện ở trước mắt mọi người như vậy.

– Là ai có vận khí tốt như vậy?

Tô Mộc nghĩ đến.

Suy nghĩ như vậy mới xuất hiện ở trong đầu hắn không lâu, hắn đã biết được đáp án. Bởi vì đúng lúc này một người đàn ông nhìn rất thành công, từ bên trong một chiếc xe thể thao sang trọng gần đó đi tới. Sau khi đi vào quán cà phê Phương Đông, hắn không để ý đến mọi người ở đó, lớn tiếng kêu lên:

– Tiểu Quân, anh biết em đang ở đây. Đi ra đi. Anh đối với em là thật lòng. Mong em hãy tiếp nhận một phần tấm lòng của anh! Vì em, anh nguyện ý làm bất cứ chuyện gì!

– Tiểu Quân? Chẳng lẽ là…

Người đầu tiên Tô Mộc nghĩ tới đó là Chương Linh Quân. Cũng đúng. Chỉ có người như Chương Linh Quân, mới có thể khiến Hoàng Tiệp yên tâm giao ra quyền lực, có thể làm cho Chương Linh Quân trở thành người nắm quyền to ở thành phố Thanh Lâm. Chỉ có điều Chương Linh Quân không phải đang ở Thịnh Kinh sao? Đang êm đang đẹp làm sao lại xuất hiện ở nơi này?


Thật sự là Chương Linh Quân sao?

Khi suy đoán như vậy xuất hiện trong đầu Tô Mộc, từ bên trong cà phê Phương Đông có một bóng người đi ra. Trong nháy mắt, khi cô xuất hiện, mọi người nhất thời im lặng. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào người cô, giống như sợ nói lớn tiếng sẽ ảnh hưởng đến cô vậy.

Toàn thân cô tản ra một loại mùi vị thành thục của nữ nhân. Cô mặc một bộ áo váy bó sát người, bắp đùi thon dài lại tất chân màu da. Trong ngũ quan xinh đẹp xuất hiện thêm một mùi vị thanh thuần. Bắt mắt nhất vẫn là hai ngọn núi trước ngực cô. Thật sự rất lớn. Ngọn núi như vậy đủ khiến cho rất nhiều phụ nữ ở đây cảm thấy xấu hổ. Cũng sẽ khiến tất cả nam nhân vừa nhìn thấy liền nổi dục vọng.

Cô chính là Chương Linh Quân!

Thật sự là Chương Linh Quân!

Chương Linh Quân nhìn người nam nhân trước mắt này, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ. Người trước mắt này là Viên Phỉ, là một ông chủ xí nghiệp tư nhân tại thành phố Thanh Lâm, trên danh nghĩa thật ra có chút tài sản. Từ sau khi Chương Linh Quân làm người quản lý ở đây, bị Viên Phỉ nhìn thấy. Từ thời khắc đó, hắn bắt đầu điên cuồng theo đuổi Chương Linh Quân. Vô số chiêu thức đều thi triển ra. Thật sự chính là cuồng oanh loạn tạc. Liên tiếp một tuần không ngừng tặng hoa. Nếu đổi thành người khác, ai có thể làm được?

Nếu như ban đầu mới quen biết, Chương Linh Quân đối với Viên Phỉ còn có chút thiện cảm. Hiện tại ở trong lòng cô lại nảy sinh một sự chán ghét đối với loại người như Viên Phỉ. Nhưng thân là người quản lý chính ở đây, Chương Linh Quân biết nếu như thật sự đắc tội với chủ xí nghiệp bản địa như Viên Phỉ, quán cà phê Phương Đông muốn đứng vững ở thành phố Thanh Lâm, không thể nghi ngờ chính là người si nói mộng. Không nói tới chuyện khác, chỉ cần ngầm ngáng chân, Phương Đông cũng khó tiếp nhận nổi. Cho nên Chương Linh Quân thật sự không thể một gậy đánh chết.

– Viên Phỉ. Tôi đã nói rất rõ với anh, giữa tôi và anh không bất kỳ khả năng nào. Tôi đã kết hôn rồi. Chuyện như vậy, làm phiền anh sau này không nên làm nữa. Bởi vì như vậy sẽ mang đến phiền phức cho tôi.

Chương Linh Quân dùng lời lẽ chính nghĩa nói.

– Tiểu Quân, anh không quan tâm. Anh thật sự không quan tâm. Chỉ cần em gật đầu, anh nguyện ý chờ em.

Viên Phỉ với giọng điệu gấp gáp nói.

Ha ha!

Tô Mộc nghe đến đó đã hoàn toàn hết nói nổi!


Đã từng gặp qua cực phẩm, nhưng thật sự chưa từng thấy qua cực phẩm nào giống như người trước mắt này. Cái gì mà không quan tâm? Anh ầm ĩ cái gì vậy? Anh không quan tâm, lại chia rẽ gia đình đang tốt đẹp của người ta? Người ta đang rất tốt, chỉ là e ngại anh!

Chuyện này cho dù phát sinh ở trên người của người khác, Tô Mộc cũng không thể không quan tâm không hỏi tới. Càng không nói chuyện còn xảy ra ở trên người Chương Linh Quân. Cho nên khi hắn nhìn thấy Chương Linh Quân bất lực và lo lắng như vậy, hắn liền chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên.

– Vị này là Viên tiên sinh đúng không? Anh vẫn nên mang theo hoa của anh đi đi. Ở đây không chào đón anh!

Tô Mộc thản nhiên nói.

– Không chào đón tôi? Anh là ai?

Viên Phỉ trừng mắt kêu lên.

Trong nháy mắt khi Chương Linh Quân nhìn thấy Tô Mộc, trong mắt không khỏi lộ vẻ khiếp sợ. Sự vui mừng bất ngờ trên mặt không phải là giả. Cô vội vàng đi tới, hết sức kích động nói:

– Tại sao cậu lại ở chỗ này?

– Em làm sao không thể ở chỗ này? Nếu như em lại không xuất hiện, sẽ không biết chị ở đây phát sinh chuyện thế nào. Chị nói một chút xem. Đã như vậy, vì sao còn không nói cho em biết?

Tô Mộc cười nói.

Tròng mắt Chương Linh Quân xoay chuyển, nhìn Viên Phỉ có chút tức giận, dứt khoát đi lên, kéo cánh tay Tô Mộc lại. Lập tức, hai ngọn núi đầy đặn không ngờ dán lại. Trong nháy mắt, toàn bộ quán cà phê Phương Đông đột nhiên truyền đến những tiếng hít sâu. Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tô Mộc. Lúc này bọn họ hận không thể tiến lên, trực tiếp bóp chết Tô Mộc. Gia hỏa này đơn giản là khiến nhiều người tức giận!

Nhất là Viên Phỉ, sắc mặt càng tái xanh.

Chờ một chút, vị này là ai? Vì sao Chương Linh Quân lại làm ra động tác như vậy? Phải biết rằng Chương Linh Quân không thể là người tùy tiện như vậy. Nếu là một nam nhân thật sự tùy tiện tìm được, sao có thể làm ra hành động như vậy? Không có khả năng!

Vậy người này là ai?

Rất nhanh mọi người ở đây liền biết!


– Lão công, sao bây giờ anh mới đến?

Chương Linh Quân dùng giọng nói muốn nũng nịu bao nhiêu có bấy nhiêu.

Một câu nói khiến tất cả mọi người im lặng!

Trời ạ, đây là sự thật sao!

Gia hỏa kia không ngờ là ông chồng nhỏ của Chương Linh Quân!

Cô ấy thật sự kết hôn rồi!

Không biết có phải là lừa bịp không?

Tô Mộc thật sự không ngờ Chương Linh Quân lại làm như vậy. Chỉ có điều thấy cô chớp mắt, liền bất đắc dĩ gật đầu một cái. Hắn biết hiện tại phải phối hợp với cô diễn hết trò này.

– Chị Tiểu Quân, chị chơi trò gì vậy! Thật không ngờ, mị lực của chị so với năm đó lại không giảm!

– Anh nghĩ sao?

Chương Linh Quân làm nũng nói.

Điều này chẳng những khiến người bên cạnh sửng sốt, ngay cả nhân viên công tác trong cà phê Phương Đông cũng ngây người. Bọn họ thật sự chưa từng thấy thần thái Chương Linh Quân như vậy. Hiện tại nhìn thấy, bị chấn động lớn, trợn mắt há hốc mồm.

Viên Phỉ thật sự phẫn nộ, kích động muốn giết người. Viên Phỉ ngốc sao? Hắn đương nhiên không ngốc. Ngốc thì làm sao có thể tạo dụng một cơ nghiệp lớn như vậy? Đúng lúc, bởi vì không ngốc, cho nên hắn càng phẫn nộ hơn. Không ngờ Chương Linh Quân nguyện ý đem tiểu bạch kiểm như Tô Mộc làm lão công, cũng không muốn cho hắn cơ hội này.

Chẳng lẽ mình còn không bằng Tô Mộc sao?

Càng nghĩ càng phẫn nộ, Viên Phỉ nhìn về phía Tô Mộc quát lớn. Đúng lúc này, điện thoại của Tô Mộc lặng lẽ đổ chuông. Hắn lấy ra, nhìn lướt qua, phát hiện là điện thoại do Diệp An Bang gọi tới. Hắn vội vàng nghe. Câu nói đầu tiên truyền tới bên tai, liền khiến Tô Mộc có chút ngây người.

– Tô Mộc, chuẩn bị tâm lý thật tốt. Sợ rằng cậu phải trở về sớm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui