Phim điện ảnh và phim truyền hình đều thích gạt người.Xem TV mà một diễn viên đánh nhau với một đám yêu quái, giả tưởng thám hiểm, hoặc là yêu đến chết đi sống lại, giống như trên thế giới chỉ có hai người bọn họ....Nhưng sự thực là, hơn 90% số người trên thế giới đều có một cuộc sống bình lặng, lặp đi lặp lại.Không cần đoán mò, từng ngày cứ trôi qua như vậy.Ví dụ như hôm nay bạn tới thăm người yêu sinh li tử biệt trong phim Quỳnh Dao của mình, nhưng người yêu bạn lại quá bận rộn chuyện công việc, đã sớm lên giường ngáy o o, bạn có cảm thấy thất vọng không? Cô gái, hãy mơ mộng ít thôi, cứ sống tốt qua ngày là được rồi.Nhưng mà trong cuộc sống thường ngày thỉnh thoảng cũng có chút bất ngờ nho nhỏ đủ để kích thích trái tim.
Mở đầu cái chươngnày tại sao lại là một đoạn dài lê thê như này chứ, bởi vì cuộc sống vừa bước vào hôn nhân của Niệm An và những cô gái khác không giống nhau.Mới lạ, căng thẳng, thêm chút mong đợi, sau khi bọn họ dọn vào nhà mới sẽ có cuộc sống như thế nào?
Sau này chỉ có hai người, lúc rửa mặt có thể tranh nhau soi gương với cô, lúc tắm sẽ có một người ở bên ngoài nói chuyện với cô, thảo luận chuyện hôm nay gặp được một người hay sự việc tuyệt như thế nào........Mặc dù mấy năm trước ở chung Niệm An đã từng quen thuộc với sự tồn tại của Lão Mộ, nhưng không giống bây giờ.Không giống chỗ nào? Chính là thân phận! Trước là ở chung nhưng chưa cưới, cùng lắm chỉ coi là luyện tập, luyện tập cho giống thật, nhưng nó không phải là thật.Mà bây giờ, từng phút từng giây đều là súng thật đạn thật.
Nhưng khi Lão Mộ trần như nhộng từ phòng tắm đi ra, Thẩm Niệm An phản ứng cũng rất buồn cười, cô cầm cái điều khiển ti vi trong tay ném về phía Lão Mộ, vừa ném vừa hốt hoảng kêu lên: “Thật bất lịch sự!”
Lão Mộ nhanh nhẹn tránh được cái điều khiển ti vi, nhưng chính vì sự nhanh nhẹn đó mà bi kịch xảy ra.Anh vừa từ phòng tắm ra, cho nên lòng bàn chân ướt, mà nền đất bên ngoài phòng tắm được lau rất sạch sẽ, sạch đến nỗi bóng loáng, bóng loáng đến nỗi chỉ một động tác nhỏ xíu cũng có thể khiến người ta ngã oạch một cái.Đúng vậy, Lão Mộ ngã thật, ngã dập xương cụt, nghe nói lúc khỉ tiến hóa thành người thì giấu đuôi ở đâu? Đồng chí này bị ngã xong thấy đau vô cùng, cái này cho chúng ta thêm một bài học: lần sau khi tắm không thể không mang theo quần áo.
Bởi vì không mang theo quần áo, cho nên phải trần truồng ta ngoài; lại nói ra ngoài trần như nhộng, sẽ dọa đến người bên ngoài nhà tắm; mà người bên ngoài nhà tắm bị dọa, cho nên sẽ công kích, bị công kích, khỉ sẽ nhảy lên; lại nói khỉ mà nhảy lên, sẽ bị ngã....Nhìn xem, luật nhân quả thật là kỳ diệu làm sao.
Lúc này Lão Mộ vẫn trần như nhộng, không có sự bảo vệ của quần áo, xương cụt bị đau đến mức mất hồn.Trên trán mồ hôi to như hạt đậu chảy ròng ròng, nhìn thấy Niệm An vẫn còn ngây người kinh ngạc đứng cách đó không xa, anh im lặng nói ba số: “120”
Ai bảo Lão Mộ không lãng mạn, thật ra thì anh đặc biệt lãng mạn, hơn nữa sự lãng mạn của anh còn là độc nhất vô nhị, thật khiến người ta sáng mắt.Chỉ là sự lãng mạn mà anh dày công chuẩn bị khiến anh cùng vợ mình chạy tới bệnh viện một phen.Lão Mộ rất rối rắm, chiêu không mang quần áo vào phòng tắm là do Lão Thẩm chỉ dạy cho anh, nghe nói lúc ấy Lão Thẩm sử dụng vô cùng hiệu quả, tình cảm của anh và Tô Tô từ mặt đất lập tức tăng vọt.Nào ai biết, ôi, xem ra ngựa nhỏ qua sông, nước sâu phải tự mình đứng vững, nghe người khác chưa biết chừng sẽ xảy ra tình huống gì.
Dọc đường đi Lão Mộ chịu đựng khổ sở vô cùng, nhưng trước mặt bà xã lại biểu hiện vô cùng bình tĩnh, trên đường đi còn nói vài câu an ủi với Niệm An, ví dụ như nói “Chuyện này không phải tại em, em đừng tự trách mình.”
Dĩ nhiên phản hồi những lời này của anh là vẻ mặt đầy nghi ngờ của Thẩm Niệm An, còn có: “Em phải tự trách sao? Em không trách mình, cùng lắm chỉ là cảm thán một câu, có phải sau khi kết hôn thì người ta bị đần đi chăng?”
Một câu thôi, nhưng hoàn toàn đả kích tự ái của Lão Mộ.Được rồi, mặc dù trước đây từng kết hôn, nhưng lúc đó anh vẫn rất bận rộn công việc bên ngoài, thậm chí còn không nghĩ tới rốt cuộc ý nghĩa của kết hôn là gì.Đến tận bây giờ, khi đã nhiều tuổi như vậy vẫn không biết kết hôn thì nên làm gì, khiến cho mới chuyển vào nhà mới một hôm đã phải tới bệnh viện, thật sự là....quá đần mà.
Nếu những suy nghĩ trong lòng Lão Mộ được thể hiện trên mặt, nhất định là rất đẹp mắt, đáng tiếc anh lại là hồ ly ngàn năm, đạo hạnh thâm sâu.Vì vậy lúc nghe thấy Niệm An đả kích như vậy, anh khẽ mỉm cười: “Thật sao? Chẳng qua anh thấy em thật là hoàn hảo, tính cách hoạt bát đáng yêu, hành động hơi khoa trương một chút, chỉ số thông minh lại cao....Trước mặt vẫn chưa thấy thiếu sót cái gì.”
Niệm An: “....”
Hai người cứ như vậy anh một lời tôi một lời đến bệnh viện, lấy số xong trực tiếp vào một phòng, người xem bệnh cho Lão Mộ là một nữ bác sĩ trung niên, cô ngẩng đầu nhìn hai vợ chồng một cái, hỏi luôn có chỗ nào không thoải mái.Lão Mộ bị đau nên không tiện nói chuyện, Niệm An nói thay: “Lúc anh ấy tắm thì bị ngã, dập xương cụt.”
Nữ bác sĩ trung niên sắc mặt kỳ quái nhìn cẩn thận Lão Mộ một lần nữa, sau đó nhíu mày cúi đầu: “Nếu như bị tổn thương cơ quan, không nên tới chỗ tôi, tốt nhất là tới phòng khám chuyên khoa nam, ở đó tương đối chuyên nghiệp.Ra cửa rẽ phải tầng năm, cám ơn, người tiếp theo....”
Cơ quan? Được rồi, Niệm An nghĩ chắc là ám chỉ cái mông đây....Nhưng mà hình như, quả thật còn có nghĩa khác.
Giải thích cho nữ bác sĩ trung niên kia một lúc lâu, cô mới kiểm tra vị trí vết thương, mà lúc này Lão Mộ đã tương đối khổ sở, sắc mặt trắng bệch.
Nữ bác sĩ cũng không chần chừ nữa, trực tiếp chỉ thẳng vào cái rèm sau lưng nói: “Phía sau có giường, leo lên đó.” Nói xong quay lại nhìn Niệm An, “Cô cởi quần giúp anh ta rồi đợi tôi.”
Được rồi, nên nhớ là trong giờ làm việc của bác sĩ, thân thể của con người cũng chỉ là tổ hợp của thịt cũng khớp xương mà thôi, không có chức năng dụ dỗ.Nhưng người không phải làm trong ngành y tế nghe những lời như thế vẫn có một loại cảm giác quỷ dị.
Vào lúc này Lão Mộ cực kỳ nghe lời, Niệm An đỡ anh nằm trên giường, sau đó giúp anh cởi quần, trong quá trình giúp anh cởi quần, cô dùng sức của chín trâu hai hổ, Lão Mộ hình như có nói gì đó, cô còn đang bận cởi quần, không có thời gian nghe.Sau đó chỉ còn cái quần lót, phải kiểm tra cẩn thận, nên chắc cũng phải cởi ra luôn, Niệm An, hạ quyết tâm, nhắm mắt bắt đầu cởi quần lót của Lão Mộ.
Lão Mộ rên lên một câu: “Bà xã, được rồi!”
Đúng lúc này, bác sĩ đang mang bao tay đi vào, nhìn tư thế hai người bọn họ, nghi ngờ hỏi một câu: “Hai người đang làm gì thế.”
Niệm An nói: "Bác sĩ, cởi quần ạ!”
Nữ bác sĩ mắt trợn trắng: “Tôi nghĩ là cô cởi quần của anh ta, chỉ cần hở mông ra là được rồi, ai bảo cô cởi hết cả ra? Làm như chỗ tôi là Ngưu lang điếm không bằng, còn làm ngay tại chỗ truyền hình trực tiếp, không sợ dạy hư trẻ con.”
Niệm An rất muốn châm chọc: trẻ con ở đâu? Nhưng cô vẫn im lặng giúp lão Mộ mặc quần vào, sau đó đứng một bên không nói.
Bác sĩ đứng bên giường, động tác nhanh chóng ấn xuống mông Lão Mộmột cái.Lão Mộ đang im lặng bỗng dưng kêu lên một tiếng: “A!!!” Âm thanh rầu rĩ kia hiển nhiên là cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế, nhưng cho dù có kiềm chế thế nào: lần này thực con mẹ nó đau quá.
Niệm An nhìn mà xót ruột, cô nói với bác sĩ: “Bác sĩ, có thể nhẹ tay một chút được không?”
Bác sĩ quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh lẽo như dao phẫu thuật, rất giống loại giết người vô hình kia : “Nói cái gì mà nói, làm phiền tôi chữa bệnh.”
Niệm An cũng không cam chịu yếu thế: “Làm bác sĩ, ít nhất chị cũng phải thông cảm với bệnh nhân khổ sở chứ, anh ấy ngã chính ở chỗ đó, xin chị nhẹ tay một chút.”
Nữ bác sĩ không để ý tới cô, bình tĩnh lạ thường hỏi Lão Mộ: “Có đau không?” Nói xong tay lại thật nhanh ấn xuống lần nữa.
Niệm An đứng là muốn tức điên: “Còn hỏi cái rắm á, một đại lão gia cũng phải kêu như vậy, còn có thể không đau sao? Rốt cuộc chị có chữa bệnh hay không, nếu không chữa thì nói một lời, trên đời này cũng không phải có mình nhà chị là bác sĩ.”
Cho dù Lão Mộ đau đến chảy nước mắt nhưng vẫn nghe được lời nói của Thẩm Niệm An, anh vui mừng cười: bà xã thật khí phách, còn nữa, bác sĩ xuống tay thật nặng.
Trước khi Lão Mộ đau đến suýt ngất đi, cuối cùng cũng kiểm tra xong, cả quá trình nữ bác sĩ không nói gì nữa, lặng lẽ chụp Xquang sau đó hỏi thăm bệnh tình, sau đó đưa cho một chai thuốc rượu, nói là về nhà thoa.
Nhìn rượu thuốc kia, Niệm An nghi ngờ có phải vừa rồi mình mắng bác sĩ, cho nên chị ta mới tùy tiện đưa một chai thuốc đuổi người.Thật không biết xấu hổ, một người bác sĩ lúc gặp người bị thương, cái gì mà kỹ năng chuyên nghiệp, cái gì mà đạo đức nghề nghiệp, thật thể tin được.Vì vậy, Niệm An nghi ngờ hỏi: “Bác sĩ, chỉ cần cái này thôi sao?”
Nữ bác sĩ lạnh lùng liếc cô một cái: “Nếu không mấy người nằm viện cũng được, bảo y tá bôi rượu thuốc cho người đàn ông của cô.”
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Niệm An vẫn còn châm chọc vị bác sĩ kia, thái độ cái gì cơ chứ, cho rằng mình biết chữa bệnh là giỏi lắm ư, chảnh chọe như đại gia vậy....Cô nói, Lão Mộ cười, cười đến mức xương cụt cũng đau, nhưng đau cũng cảm thấy vui vẻ.
Niệm An trừng mắt liếc anh một cái: “Anh còn cười.”
Lão Mộ vào lúc này đặc biệt suy yếu, anh dựa vào người Niệm An, nhẹ nói: “Bà xã, em thay đổi rồi.”
Niệm An sửng sốt một chút.
Cô thay đổi thế nào? Từ trước tới giờ cô đối xử với người khác rất khách khí, thậm chí sẽ không nặng lời với ai, cùng lắm chỉ là quở nhẹ.Hình như từ sau khi cô mang thai, đúng hơn là từ sau khi kết hôn đã không giống lúc trước.Cô bắt đầu đùa giỡn người ta, mắng chửi người ta, trời sinh tính hào phóng rực rỡ không kiềm chế được đều thể hiện ra ngoài....Đây thật sự là một con người khác của cô sao? Là do cô vẫn đè nén tính cách của mình?
“Thay đổi cái gì mà thay đổi, mau về nhà thoa rượu thuốc!” Niệm An hầm hừ, khí thế vẫn như cũ.
Lão Mộ cảm thấy, dùng từ “nữ quân nhân” để hình dung bà xã của mình thật sự rất chính xác.Lúc nãy cô giống như một nữ quân nhân đội trời đạp đất bảo vệ cho người đàn ông của mình.Nhưng anh có hơi lo lắng một chút: lúc thoa rượu thuốc, nữ quân nhân có thể không quá dùng sức để thoa được không? Nghĩ đến đây, xương cụt của anh lại đau....
Lãng mạn rốt cuộc là cái gì? Chính là bữa tối dưới nến, một điệu Waltz, hay là một câu “anh yêu em” bất ngờ....Hay là sau khi một người ngã dập xương cụt, còn có một người giúp anh thoa rượu thuốc? Bàn tay cùng xương cụt tiếp xúc thân mật, tiếng rên hỗn tập lưu lại thật khiến hai trái tim không khỏi có chút tê dại.
Ai nói cuộc sống bình thản, con mẹ nó cuộc sống thỉnh thoảng sẽ cho bạn bình thản thêm một chút liệu có được không!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...