Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng

Khí thế của Lý Lan Phong vác kính viễn vọng quá khủng bố, cho nên một tầng rèm cửa sổ mỏng manh đã không cách nào mang đến đầy đủ cảm giác an toàn cho Vương Tiểu Khê, Vương Tiểu Khê kinh sợ như cún con, dứt khoát ôm điện thoại di động chạy đến hành lang, tiến hành khiển trách và kháng nghị nghiêm khắc với Lý Lan Phong: “Ca ca, anh đừng dọa em có được không?”

Đúng, câu chữ chính là nghiêm nghị như vậy đó, vừa nhìn đã cảm thấy là một thằng đàn ông xấu cực kỳ vô tình rồi.

Lý Lan Phong như chặt đinh chém sắt: “Không được.”

Lập tức gửi tới một đoạn nhạc thiếu nhi đã được cải biên: “Vương Tiểu Khê ai ya, mở cửa ra một chút, mở ra nhanh một chút, tôi muốn nhìn cậu.”

Vương Tiểu Khê ngẩn ra, máu ham chơi bị gợi lên, liền hồi âm lại Lý Lan Phong một cái: “Không mở không mở em không ra, quản lý không điều tra phòng, ai tới cũng không mở.”

Lý Lan Phong: “Ha ha ha.”

Bởi đối diện cũng là ký túc xá nam, đám người của phòng Vương Tiểu Khê đều không có thói quen kéo rèm cửa sổ, Vương Tiểu Khê nhớ lại từng hình ảnh mấy ngày nay mình bung xõa bản thân ở trong phòng, càng nghĩ da đầu càng lạnh lẽo, trong lòng giấu một chút hi vọng rằng thật ra Lý Lan Phong không điên quá mức, nói: “Ca ca, mấy ngày nay không phải anh thật sự dùng kính viễn vọng nhìn em chứ, đùa thôi có phải không?”

Bên phía Lý Lan Phong im lặng một lát, gửi tới một tấm hình.

Trong bối cảnh màn đêm tối tăm như biển sâu, là một mặt trăng chiếm cứ 90% kết cấu diện tích bức ảnh, trên bề mặt màu xám bạc đầy những khe và rãnh hình vòng cung sâu cạn, tĩnh lặng mà thê lương, tản ra cảm giác ngột ngạt và vẻ đẹp kỳ dị mà thiên thể xa xôi khổng lồ trong vũ trụ mang đến.Advertisement / Quảng cáo

Lý Lan Phong: “Mới vừa chụp, điện thoại tôi kết nối với kính viễn vọng, tôi đang xem mặt trăng.”

Lập tức gửi tới thêm một tin.

Lý Lan Phong: “Cái kính viễn vọng này nếu không đổi kính quang lọc thì không thấy được gần như vậy, vừa nãy là đùa cậu thôi. Tôi cũng không phải biến thái, nếu thật sự muốn nhìn cậu thì khẳng định sẽ quang minh chính đại đến phòng cậu nhìn.”

Nam tử hán đại trượng phu, đi ngay ngồi thẳng, sao có thể nhìn trộm chứ!


Vương Tiểu Khê tưởng tượng cảnh Lý Lan Phong hệt như ma bám lưng đứng ở trong phòng ôm ngực nhìn mình chằm chằm mình, không khỏi run lập cập: “…”

Không không không, làm như vậy hình như trình độ biến thái chả thua gì dùng kính viễn vọng nhìn trộm cả! Chỉ là khác nhau giữa biến thái công khai và biến thái ngầm thôi!

Dù thế nào thì, nói chung là mình không bị nhìn trộm, Vương Tiểu Khê thở phào một cái, trở về phòng ngủ kéo rèm cửa sổ ra một góc, thấy ống kính viễn vọng trước mặt Lý Lan Phong quả nhiên là hướng về phía bầu trời, lúc này mới hoàn toàn yên tâm, thoải mái mở cửa ban công đi ra ngoài nhìn mặt trăng. Đầu tiên là cậu ngửa đầu nhìn vầng trăng nơi chân trời một chốc, xong cúi đầu nhìn bức ảnh cận cảnh mặt trăng Lý Lan Phong mới vừa gửi tới, dùng đầu ngón tay mơn trớn hình vòng cung trên màn hình, nghĩ mặt trăng trong vắt sáng rực như chậu băng giờ phút này nếu nhìn gần thì thật ra là như vậy, đáy lòng liền phun trào một chút xúc động kỳ diệu. Bởi lúc này ánh trăng bị tòa nhà chỗ Vương Tiểu Khê chặn đi một góc, cho nên Vương Tiểu Khê đứng thẳng tắp, ngước đầu, bóng lưng thoạt nhìn chính là một sợi nhỏ gầy, có vài phần giống như mèo chồn sóc điều tra địch tình.

Lý Lan Phong ở tầng 5 đối diện ngắm nhìn, bị ánh sáng đáng yêu nổ cho mê muội một trận, liên tục gửi qua mấy tấm hình: “Hiệu quả của điện thoại di động không tốt, đây là hình trước đây tôi dùng máy ảnh SLR chụp sao Mộc, sao Thổ, còn có chòm sao Tiên Nữ.”

Vương Tiểu Khê chưa từng chơi kính viễn vọng, cảm thấy rất mới mẻ, đặc biệt là tấm hình chòm sao Tiên Nữ, rõ ràng là thủ pháp chụp ảnh rất chuyên nghiệp, thoạt nhìn không khác gì ảnh vũ trụ trên internet, Vương Tiểu Khê xem một chốc, tò mò hỏi: “Hiện giờ anh có thể nhìn thấy mấy cái này không?”

Lý Lan Phong mím mím môi, gõ chữ thật nhanh: “Có thể, muốn thử một chút không?”

Lòng hiếu kỳ và cảm giác mới mẻ tạm thời chiến thắng thấp thỏm bất an khi đối mặt Lý Lan Phong, Vương Tiểu Khê hưng phấn đôi mắt tỏa sáng: “Muốn!”

Vì vậy hot boy Lý tích tắc tưởng tượng ra cảnh Vương Tiểu Khê đứng ở trước người mình vụng về thao tác kính viễn vọng, mà mình dùng cớ là dạy thao tác đứng ở phía sau Vương Tiểu Khê bao trọn thân thể mảnh khảnh ấy vào lòng, hai cái lỗ tai trắng nõn của Vương Tiểu Khê chậm rãi đỏ lên, nhịp tim hai người giao hòa, đồng thời dùng kính viễn vọng tìm sao…

Thậm chí ngay cả BGM hot boy Lý cũng chọn xong rồi!

Có thể quen một người bạn trai như vậy, còn làm thẳng nam cái rắm… Lý Lan Phong đã yên lặng xoắn xuýt chừng mấy ngày dứt khoát kiên quyết vứt bỏ một chút chấp nhất tự nhận là thẳng nam đệ nhất vũ trụ cuối cùng.

Lý Lan Phong cắn môi, đè nén ý cười càng có vẻ dập dờn trên mặt, hồn nhiên không biết cục cưng của hắn còn có một ông anh trai tên Vương Đại Hải, mà nếu như Vương Đại Hải biết có một thằng con trai có ý đồ với cái mông em trai mình, chỉ sợ là đập vỡ đầu một trăm Lý Lan Phong cũng không đủ cho anh nguôi giận.

Hot boy Lý không biết con đường phía trước hiểm ác, gõ chữ: “Đến phòng tôi đi, tôi ở 509.”


Vương Tiểu Khê do dự một chút, nói: “Vẫn thôi đi, bạn cùng phòng của anh có thể nhận ra em nhỉ…”

Lý Lan Phong sốt ruột: “Không cần để ý đến bọn họ, hoặc là cậu cứ đeo khẩu trang vào.”

“Không được không được, ” Vương Tiểu Khê vẫn từ chối, cũng mở ra lối đi riêng đưa ra phương án giải quyết, “Kính viễn vọng của anh hiệu gì em cũng đi mua một cái.”

Lý Lan Phong chưa từ bỏ ý định, tràn ngập lý trí khuyên nhủ Vương Tiểu Khê: “Thật ra một năm không dùng đến mấy lần, chỉ để đó đóng bụi thôi, vài ngàn một cái không cần thiết.”

Lại nói, trong một căn nhà để hai cái kính viễn vọng y như đúc vừa lãng phí lại chiếm diện tích!

—— Lúc làm khác phái luyến hot boy Lý hở một tí là nghĩ xa đến mười vạn tám ngàn dặm, mà thói quen này mặc dù làm song tính luyến thì cũng giống vậy không có bất kỳ thay đổi nào.

Vương Tiểu Khê thở phào nhẹ nhõm: “Nếu mấy ngàn một cái, vậy tháng sau em có thể mua được.”

Dù sao thì mua không chỉ mỗi mình có thể sử dụng, lúc thường để ở nhà cũng có thể cho Vương Đại Hải dùng, Vương Tiểu Khê tưởng tượng anh trai khôi ngô cao lớn dè dặt cẩn thận thao túng kính viễn vọng cứ như thao túng một món đồ chơi bé nhỏ, trong lòng vô cùng ấm áp.Advertisement / Quảng cáo

Lý Lan Phong trơ mắt nhìn cảnh tượng ngắm sao lãng mạn trong ảo tưởng cách mình càng ngày càng xa, không cam lòng giãy giụa: “Thế nhưng lắp đặt và thao tác đều rất phiền phức, không bằng tôi chỉnh cho cậu xem.”

Vương Tiểu Khê vui vẻ: “Em học ở viện khoa học xây dựng đó, ngay cả cái kính viễn vọng mà cũng xài không được phỏng chừng khỏi cần tốt nghiệp luôn.”

Đều tại mình có bạn cùng phòng! Không thì đã tới rồi! Lý Lan Phong thất vọng đến độ đập một quyền trên lan can, cũng nghiêm túc đưa việc thuê phòng ở ngoài trường lên lịch trình.

Lúc này, một viên đạn nho nhỏ từ cửa ban công mở rộng phía sau Vương Tiểu Khê bay ra ngoài, đậu ở trên đầu Vương Tiểu Khê thu cánh lại.


Con chim nhỏ này khỏi bệnh đã một tuần, cũng bay ra dáng ra hình, nhưng nó rất thông linh tính, nhận ra Vương Tiểu Khê là người cứu mình, nuôi ra tình cảm không chịu đi nữa. Vương Tiểu Khê không nhốt nó vào lồng, mỗi ngày nó đều bay ra ngoài vài vòng vui chơi một chút, nhưng muộn nhất là giờ ngủ sẽ bay về phòng tìm Vương Tiểu Khê, Vương Tiểu Khê cũng nuôi thả như thế, còn đặt cho nó cái tên là Chíp Chíp.

Chíp Chíp hệt như quốc vương đứng ở trên bảo tọa tên là đầu Vương Tiểu Khê, dùng đôi mắt đậu đen bễ nghễ nhìn chúng sinh dưới lầu, qua chốc lát nó lại ngẩng đầu, trông thấy tầng 5 đối diện có một bảo tọa còn cao hơn, càng tăng hiệu quả bễ nghễ thiên hạ, liền chíp một tiếng bay lên trên đầu Lý Lan Phong.

Chíp Chíp: “Chíp chíp chíp!”

Chíp Chíp biết cái chú đẹp đẹp này nè!

Lý Lan Phong lộ ra nụ cười rất dễ nhìn, giơ tay nhẹ nhàng bắt lấy Chíp Chíp, lấy nó ra từ trên đỉnh đầu, Chíp Chíp đã quen thân cận với nhân loại, một chút cũng không sợ hãi, còn híp mắt mổ một cái lên nốt ruồi nhỏ trên cổ tay Lý Lan Phong.

Mặc dù không đau gì, nhưng Lý Lan Phong vẫn làm bộ hít khí gửi tin thoại cho Vương Tiểu Khê: “Chim nhà cậu mổ tôi một cái, ghi thù.”

Vương Tiểu Khê nâng mắt nhìn lên, dưới bóng đêm dung mạo Lý Lan Phong mơ hồ, nhưng mắt Vương Tiểu Khê rất tốt, nhìn ra được trên gương mặt tuấn tú kia lộ ra một nụ cười hờ hững, biết là hắn đùa giỡn, liền phình lá gan hỏi: “Thù này anh định báo thế nào?”

Để thấy rõ biểu cảm của Lý Lan Phong, hai tay Vương Tiểu Khê nắm chặt lan can, nửa người trên nghiêng về phía trước liều mạng nghiêng về phía Lý Lan Phong, đôi mắt to hoạt bát mở tròn xoe, trên cái áo thun size lớn cậu dùng làm áo ngủ in một con gấu Tarepanda ngốc nghếch, biểu cảm đồng bộ một cách thần kỳ với chủ nhân.

Lý Lan Phong dùng một loại ánh mắt mềm mại ấm áp nhìn Vương Tiểu Khê từ xa xa, cầm di động lên gửi tin nhắn thoại: “Đừng nghiêng người ra ngoài, nguy hiểm, chim của cậu tôi tịch thu.”

Vương Tiểu Khê ngoan ngoãn lùi về đồng thời ngăn cản: “Đừng, đây chính là con trai em đó, tình cảm với em khá tốt.”

Lý Lan Phong cười khẽ: “Con trai cậu?”

Vương Tiểu Khê: “Nó tên Chíp Chíp!”

Lý Lan Phong hô: “Chíp Chíp.”

Chíp Chíp nhảy nhót một chút trong lòng bàn tay Lý Lan Phong, ý nói Chíp Chíp là nó.


Lý Lan Phong hắng giọng, dùng ra giọng nói từ tính lúc thả thính Vương Tiểu Khê giả gái hồi trước, dịu dàng nói: “Sau này liền kêu là Lý Chíp Chíp.”

Vương Tiểu Khê không tim không phổi cười tươi: “Ha ha, đừng nha, con trai em sao lại theo họ anh cơ chứ?”

Lý Lan Phong chỉ chờ câu này của cậu, lập tức trả lời: “Bằng không thì con trai theo họ em nhé?”

Vương Tiểu Khê ngẩn ra, cảm thấy tình cảnh này hơi giống vợ chồng son đang thảo luận vấn đề họ của con cái trong tương lai, liền có chút ngại ngùng khó giải thích được, vội kết thúc đề tài: “Không không không, anh cứ tùy tiện.” Nói xong, tay chân luống cuống hơi phe phẩy áo.

Đề tài kết thúc, hai người đều ăn ý không nói gì nữa, chỉ cách một khoảng mơ hồ mịt mờ, mặt đối mặt nhìn nhau.

Giờ đang là trung tuần tháng tư, trong không khí đã có dấu hiệu báo đầu hạ sắp đến, có côn trùng bắt đầu ở trong bụi cỏ sôi nổi kêu to, mặt trăng cố định trên màn trời, hai ba ngôi sao thưa thớt ngoan cường tuyên cáo sự tồn tại của mình, chiếc xe gió chở theo tiếng nhạc từ xa xa, là một ca khúc cực hit được yêu thích…Advertisement / Quảng cáo

“Chỉ thừa nhận nở nụ cười khuynh thành lần đầu gặp đã khó quên, còn nói gì mà tình sâu như biển anh cũng không dám nhận, điều lãng mạn nhất chỉ là cùng em sóng vai ngắm chiều tà…” (Lời bài hát “Nhất tiếu khuynh thành” – Uông Tô Lang)

Sao và nhạc, côn trùng kêu vang cùng với ánh trăng xuân, cái bóng của đối phương hắt lên trên tường cùng với tiếng lòng bỗng dưng lay động, đều là tình yêu.

Một chồi non mới sinh chui ra từ trong lòng đất, nó không có các vòng tuổi khắc sâu màu năm tháng, cũng thiếu thân cây cường tráng không sợ mưa to gió lớn, đột nhiên xuất hiện vừa yếu đuối lại nhỏ bé, nhưng nó lại tràn ngập năng lượng như vậy, sức sống bừng bừng như vậy…

Lại đáng yêu đến thế.

Bỗng nhiên một tích tắc, trái tim nóng nảy của Lý Lan Phong yên tĩnh lại.

Vương Tiểu Khê gãi gãi đầu, mặt hơi nong nóng, cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng, rồi lại nói không nên lời, chỉ dùng đôi mắt sáng ngời nhìn bóng người nhợt nhạt trong đêm đen.

Lý Lan Phong tìm ra thời khóa biểu của Vương Tiểu Khê, phát hiện bốn tiết ngày mai của Vương Tiểu Khê đều xếp đầy, không thể nào kêu cậu sang học chung với mình, liền gửi wechat nói: “Cục cưng, sáng mai tiết thứ hai tôi không có lớp, tôi đi học với em.”

Hết chương 19


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui