Dịch: Y Na
Như trước đây, cô đều từ chối tất cả.
Dù có phải quảng cáo thì cô cũng chỉ quảng cáo cho bản thân.
Đợi khi nào rau quả cô trồng thu hoạch được, ăn không hết chắc chắn phải bán một ít, đến lúc đó tất cả đều sẽ đi bằng con đường cao cấp.
Sau khi những người thường xuyên chú ý đến hoạt động của Quán ăn vặt nhà họ Lâm nghe nói Lâm Hoài Hạ từ chối quảng cáo, đều tiếc nuối không thôi.
Đâu phải ngày nào cũng có tương tác tốt như vậy? Không tận dụng lưu lượng truy cập hiện tại để kiếm tiền, đúng là lãng phí mà, con người làm gì có đạo lý đẩy tiền đi!
Chẳng lẽ lại là phú nhị đại thừa tiền quay video chơi chơi?
Không, không, không phải vậy, chỉ là ngoài tiền ra, cô còn yêu linh điền hơn.
Bà Táo: “Cô sắp có cả triệu người theo dõi rồi, cô cố lên, mai đăng thêm cái nữa, nhất định sẽ có nhiều người chú ý đến cô hơn.”
“Không muốn, cháu muốn nghỉ ngơi mấy hôm.”
Mười mảnh đất đã nhiều rồi, sản xuất lương thực và rau củ quả cũng đủ cho cô ăn.
Cô vẫn chưa có con đường bảo mật an toàn cho những thứ được sản xuất từ linh điền, cũng không thể bán ra ngoài, cần nhiều linh điền như vậy làm gì?
Bà cụ kinh ngạc, trên đời này vẫn còn người không thích có nhiều đồ tốt?
“Ai chẳng thích nhiều đồ tốt, nhưng cái gì cũng phải có mức độ.”
Lâm Hoài Hạ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Cháu cần linh điền để ăn no uống say chứ không phải để làm việc quần quật liên tục vì nó.”
Bà Táo đau lòng nhức óc: “Cô thay đổi rồi, có phải cô học thói xấu của thằng cây tre nhà bên không? Thanh niên phải tích cực vươn lên, chăm chỉ chịu khó, sao có thể làm cá muối lười biếng chứ?”
“Ô, bà cũng biết cá muối nghĩa là gì rồi à.”
“Đừng có đánh trống lảng, không phải cô nói muốn thừa kế tay nghề của ông nội cô, mở lại quán ăn nhà họ Lâm sao? Với cái tay nghề cắt sợi khoai tây cũng không xong kia của cô, không có thức ăn ngon thì mở quán kiểu gì? Muốn có thức ăn ngon thì cô phải nổi tiếng, đổi lấy nhiều linh điền hơn?”
“Nói lại chuyện vừa nãy, đồ vật trong linh điền, không có con đường an toàn phù hợp, sao cháu dám bán?”
Bà cụ nhỏ phiền muộn.
Lâm Hoài Hạ mỉm cười: “Yên tâm, để cháu nghĩ cách, chờ hết dịch rồi cháu sẽ thầu đất trồng rau, như vậy không sợ bí mật bị lộ nữa.”
“Vậy khi nào cô thầu?”
Ôm mèo con vùng vẫy đứng dậy đi ra khỏi bếp: “Bây giờ vẫn chưa hết dịch, đừng sốt ruột.
Đi, hôm nay ra ngoài dạo một vòng, mua thịt cho bà.”
“Ta không đi, cô tự đi đi!”
Móng vuốt của mèo con cào vào mặt cô, cô vô thức ngửa đầu lên, thả lỏng tay, con mèo nhắm ngay cơ hội nhảy xuống, nhanh chóng chui xuống gầm bếp.
Nữa, vị tổ tông này không hổ là người hầu của miếu Táo quân, trong nhà có cả đống ghế, sofa êm ái, bà ấy lại thích cái bếp lò bụi bặm nhất.
Ăn sáng xong, cô đeo khẩu trang, trang bị đầy đủ đi ra ngoài, đi ngang qua cửa hàng tạp hóa nhà họ Từ, nhìn thấy Từ Thanh Trúc đang ở bên trong trông cửa hàng.
“Hai bác đâu?”
“Có chút việc, về quê thăm bà nội tớ.” Từ Thanh Trúc cắm mặt chơi game, không ngẩng đầu lên.
“Bảo sao sáng nay cậu không sang nhà tớ.”
“Tớ vừa thấy cậu có một triệu người theo dõi.
Tổng giám đốc Lâm, cậu có định tăng tiền thưởng cho nhân viên tạm thời là tớ không.”
“Có, muốn cái gì?”
“He he, muốn cậu làm cải ướp dầu ớt, ngày kia tớ về thành phố làm việc rồi, làm một ít cho tớ mang đi ăn.”
“Được, lát nữa tớ làm cho, cậu trông cửa hàng đi, tớ đi mua đồ ăn.”
“Tạm biệt.”
Từ khi qua năm mới đến giờ cô vẫn chưa đi chợ lần nào, rõ ràng đã ít người bán hàng hơn năm ngoái.
“Mấy ngày nay không có ai tới bán hàng, chúng tôi đều là người dân thôn xung quanh thị trấn Liễu Giang, nhà nhiều rau ăn không hết, rảnh rỗi nên mang một ít đến đây bán.
Ngoài ớt xanh và măng tây còn có ngọn hà lan, mới hái buổi sáng, rất tươi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...