Chương có nội dung bằng hình ảnh
"Sáng nay lại ăn bánh mì nữa à?" Thấy Khương Tiêu Tiêu từ trong túi xách lấy ra một ổ bánh mì xé ăn, chị gái đồng nghiệp ngồi bên cạnh liền lên tiếng hỏi.
Khương Tiêu Tiêu gật đầu: "Em không nấu bữa sáng kịp, quanh đây cũng không có đồ ăn sáng ngon, đành phải ăn bánh mì thôi."
Năm nay Khương Tiêu Tiêu vừa mới tốt nghiệp đại học, đầu năm nay sinh viên vừa ra trường cũng không dễ tìm được việc, vất vả lắm mới tìm được một công ty dược phẩm sinh học có chuyên ngành tương đối giống nhau, nhưng rốt cuộc công ty cách nhà rất xa, ngồi giao thông công cộng mất bốn mươi phút, sáng sớm căn bản không kịp nấu bữa sáng, để cho thuận tiện, cô đành mua một thùng bánh mì chà bông, mỗi ngày mang theo một cái bánh mì một hộp sữa, ứng phó cho qua bữa.
"Haiz... Đúng vậy, quanh đây hoặc là cửa hàng bánh ngọt, hoặc là cửa hàng tiện lợi, thật là nhớ nhung bữa sáng hồi nhỏ, nào là sữa đậu nành, bánh quẩy[1], tào phớ[2]." Chị gái đồng nghiệp cảm thán.
[1] Bánh quẩy (油条).
[2] Tào phớ (豆腐脑): là món ăn bắt nguồn từ Trung Quốc, được làm từ đậu tương (đậu nành). Tào phớ có màu trắng ngà, vị bùi. Miếng tào phớ mịn tan như thạch rau câu (nhưng không đóng thành khối chắc như thạch) là một trong những đồ ăn vặt ưa thích tại nhiều nước Châu Á.
"Phải đó phải đó, hồi xưa cứ sáng cuối tuần thì mẹ chị lại dẫn chị đến một khách sạn lớn ở gần nhà ăn mì thịt bò, mì ngon lắm, thịt bò ăn cùng cũng rất ngon, tiếc là bây giờ không bán nữa." Một đồng nghiệp khác cũng hoài niệm theo.
"Mọi người không biết đó thôi, trước kia dưới lầu công ty mình có quán ăn sáng đó, nào là tiểu long bao[3], bánh tôm[4], bánh hẹ[5], sau này thành phố quy hoạch, không cho bày hàng bán sạp, mọi người nhìn xem, giờ làm gì còn quầy hàng bán đồ ăn sáng nữa đâu, muốn ăn bữa sáng ngon hơn thì phải chịu khó xếp hàng thôi!" Một vị đồng nghiệp lớn tuổi phàn nàn. "Ôi, chị cũng nhớ món tiểu long bao hồi đó, mặc dù hương vị cũng bình thường thôi, nhưng dẫu sao cũng là nóng hổi mới ra lò."
[3] Tiểu long bao (小笼包): là một loại màn thầu hấp (bánh bao) tại Giang Tô, Trung Quốc; đặc biệt gắn liền đến Vô Tích và Thượng Hải (Thượng Hải trước đây là một phần của tỉnh Giang Tô). Theo truyền thống, món được hấp trong tiểu long, là một loại lồng hấp, nên có tên gọi như vậy.
[4] Bánh tôm (虾饼).
[5] Bánh hẹ (韭菜盒子).
Khương Tiêu Tiêu cắn một miếng bánh mì chà bông, nghĩ đến bữa sáng nóng hổi trong miệng chị đồng nghiệp, nhất thời cảm thấy bánh mì trong tay cũng mất đi vị ngon.
Ăn sáng xong, Khương Tiêu Tiêu đến phòng thí nghiệm xem lại thí nghiệm mà bản thân đã làm mấy ngày trước, lúc quay trở lại chuẩn bị xử lý số liệu, di động đột nhiên reo lên, cô lấy điện thoại ra nhìn, thấy là một dãy số lạ thì trực tiếp ngắt đi, đầu năm nay kẻ lừa đảo rất nhiều, Khương Tiêu Tiêu cũng không muốn dông dài cùng bọn họ.
Vừa tính toán xong một nhóm số liệu, thư ký ở đầu bên kia văn phòng lại gọi cô: "Khương Tiêu Tiêu, em có điện thoại này!"
Sao lại có người gọi điện đến công ty tìm nàng? Khương Tiêu Tiêu đặt bút xuống, đi vào văn phòng.
"Xin chào, có phải là cô Khương Tiêu Tiêu không?" Đầu bên kia là một giọng nữ nhẹ nhàng hỏi.
"Đúng rồi, xin hỏi ai vậy?" Khương Tiêu Tiêu hơi ngạc nhiên.
"Là thế này, tôi là luật sư của bà Khương Văn Bội, tôi họ Diêu, trong di chúc của bà Khương Văn Bội có để lại cho cô một cửa hàng, xin hỏi khi nào cô rảnh, chúng ta trao đổi một chút." Người kia nhẹ nhàng nói tiếp.
"Bà Khương Văn Bội sao?" Khương Tiêu Tiêu sửng sốt giây lát thì mới sực nhớ ra, đây là tên của bà ngoại cô.
Mẹ của Khương Tiêu Tiêu có quan hệ với bà ngoại không tốt, lúc cô còn nhỏ, mẹ Khương đã mang theo Khương Tiêu Tiêu rời khỏi nhà bà, đến nơi thành phố phồn hoa này, sau khi mẹ qua đời, Khương Tiêu Tiêu cũng không liên hệ với bà ngoại nữa.
"Phải, bà Khương Văn Bội là bà ngoại của cô." Luật sư Diêu nói. "Xin hỏi khi nào cô có thời gian rảnh vậy?"
"Hiện tại tôi đang đi làm." Khương Tiêu Tiêu nhìn đồng hồ. "Sau khi tan làm có được không? Tôi tan ca lúc bốn giờ rưỡi, về đến nhà có thể tầm năm giờ mười hơn."
"Đương nhiên là được, phải rồi, vừa rồi tôi có gọi điện nhưng cô không nhấc máy, để tôi nhắn tin cho cô, xác nhận lại thời gian địa điểm cuộc hẹn nhé?"
"Vâng, được ạ, thật xin lỗi, vừa rồi tôi hơi bận." Hoá ra dãy số lạ bị nàng cắt ngang kia là của luật sư Diêu, Khương Tiêu Tiêu lấy di động ra, lưu số lại.
Nói chuyện điện thoại xong, Khương Tiêu Tiêu trở lại phòng thí nghiệm, tiếp tục ghi lại số liệu, ký ức trong đầu cũng từ từ hiện ra.
Từ nhỏ Khương Tiêu Tiêu đã không có ba, cô ở với mẹ Khương tại nhà bà ngoại, nhà bà ngoại nằm duyên dáng ở một thị trấn nhỏ, bởi vì cách thành phố lớn rất gần, cho nên mặc dù là trấn nhỏ, song điều kiện vẫn rất tốt. Khương Tiêu Tiêu nhớ bà ngoại có mở một tiệm ăn sáng, việc làm ăn không tệ, trong trí nhớ cô, hoành thánh[6] mà bà ngoại làm là ngon nhất, lớp vỏ gần như trong suốt, nhân thịt nho nhỏ nhưng dẻo dai, súp hoành thánh có thêm tôm khô rong biển, vô cùng ngon miệng, mỗi khi cô ăn hết hoành thánh thì sẽ uống sạch nước súp, nhưng từ sau khi mẹ cãi nhau với bà ngoại rồi bỏ nhà đi, Khương Tiêu Tiêu cũng chưa từng ăn được món hoành thánh ngon như vậy nữa.
[6] Hoành thánh (馄饨).
Sau khi tan tầm, bình thường Khương Tiêu Tiêu sẽ ghé cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn rồi mới về nhà, có điều hôm nay có hẹn luật sư Diêu, cô không mua đồ ăn kịp, định bụng sẽ đến quán cà phê ăn tạm thứ gì đó.
Khương Tiêu Tiên hẹn ở một quán cà phê trước tiểu khu, sau khi ra khỏi xe công cộng, cô đẩy cửa vào, một mùi cà phê thơm phức liền xộc vào mũi, đặc biệt sảng khoái, cô tìm một chỗ ngồi xuống rồi nhắn vị trí cho luật sư Diêu.
Chỉ vài phút sau, cùng với âm thanh của tiếng giày cao gót, một người đã đứng ở bên cạnh cô, Khương Tiêu Tiêu ngẩng đầu, thấy một cô gái vóc người cao cao, mái tóc buộc thành đuôi ngựa, vô cùng trẻ trung.
"Cô là cô Khương Tiêu Tiêu đúng không?" Đối phương lên tiếng. "Xin chào, tôi tên là Diêu Vân Lạc."
"Xin chào, mời ngồi." Khương Tiêu Tiêu đứng lên bắt tay. "Cô uống gì không? Tôi vẫn chưa gọi món."
"Latte là được." Diêu Vân Lạc ngồi đối diện với cô, bắt đầu lấy giấy tờ trong phong bì ra, đặt lên mặt bàn.
"Hai ly latte, một phần bánh bông lan chocolate tan chảy." Khương Tiêu Tiêu gọi món xong, hỏi Diêu Vân Lạc. "Luật sư Diêu ăn gì không?"
"Tôi uống cà phê là được." Diêu Vân Lạc ngẩng đầu lên cười, tiếp tục sắp xếp giấy tờ.
Khương Tiêu Tiêu quay đầu nhìn người phục vụ: "Chỉ vậy thôi, cảm ơn cô."
Thấy người phục vụ đã rời đi, Diêu Vân Lạc liền đưa giấy tờ cho Khương Tiêu Tiêu: "Cô xem qua trước đi, đây là di chúc mà bà Khương Văn Bội lưu lại, trong đó có phân chia nhà cửa cho anh trai cô là Khương Tư Vũ, còn cửa hàng là phần của cô."
"Sao có thể chia cho tôi được?" Khương Tiêu Tiêu cầm giấy tờ lên. "Từ hồi năm tuổi tôi đã không về thăm bà rồi, ngay cả lễ tang của mẹ cũng không có tổ chức dưới nhà ngoại."
Diêu Văn Lạc lắc đầu: "Chuyện này thì tôi không rõ, nhưng lúc lập di chúc bà Khương Văn Bội có nhắc đi nhắc lại, cửa hàng này nhất định phải để lại cho cô, những người khác không được tiếp nhận."
"Chỉ có vậy thôi sao?" Khương Tiêu Tiêu đọc xong nội dung di chúc. "Nhưng hiện tại tôi đang công tác ở thành phố S, cửa hàng này chỉ có thể cho thuê lại thôi."
"Không được." Diêu Vân Lạc lại đưa cho nàng một xấp giấy khác. "Nếu cô nhận phần di chúc này, vậy thì phải tiếp nhận việc kinh doanh của cửa hàng này, không thể giao nó cho người khác."
"Hả?" Khương Tiêu Tiêu kinh ngạc. "Nhưng xưa nay tôi chưa mở cửa hàng bao giờ, mà tôi nhớ chỗ bà ngoại chính là quán ăn sáng đúng không? Bữa sáng duy nhất tôi từng làm là bánh sandwich đó!"
"Xin lỗi cô, đây là điều kiện cần thiết trong biên bản." Diêu Vân Lạc đáp.
Lúc này cà phê và bánh bông lan vừa được mang lên, Diêu Vân Lạc nhấp một ngụm cà phê, lẳng lặng chờ Khương Tiêu Tiêu đưa ra quyết định.
Nếu tiếp nhận cửa hàng, vậy cô phải rời thành phố S, quay lại trấn nhỏ, mở quán ăn sáng. Nếu không tiếp nhận, vậy cửa hàng sẽ bị bán đi, trừ bỏ phần tiền quyên góp cho cô nhi viện ở trấn trên, cô cũng sẽ nhận được một phần tiền nhỏ, kỳ thực tính đi tính lại, bán đi cũng tốt, nếu để cô mở quán, nói không chừng ngay cả tiền mà mẹ để dành cho cô có đổ vào cũng không bù lỗ nổi.
Rõ ràng có thể dễ dàng đưa ra quyết định, song Khương Tiêu Tiêu phát hiện bản thân mình vẫn cứ do dự, nghĩ đến câu nói trong di chúc, ngoại trừ Khương Tiêu Tiêu thì không ai được phép tiếp quản, cô có chút không đành lòng, mẹ đã qua đời, hiện tại bà ngoại cũng mất, quán ăn sáng có món hoành thánh mà cô từng ăn hồi nhỏ trở thành kỷ niệm duy nhất mà hai người thân thuộc nhất giữ lại cho cô.
"Tôi có thể suy nghĩ thêm được không?" Khương Tiêu Tiêu hỏi Diêu Vân Lạc.
"Đương nhiên rồi." Diêu Vân Lạc cười nói. "Tôi biết cô khó mà nhanh chóng quyết định, khi nào quyết định xong thì cứ gọi điện thoại cho tôi là được."
Diêu Vân Lạc nhanh chóng rời đi, bên này Khương Tiêu Tiêu cúi đầu ăn một miếng bánh bông lan chocolate tan chảy, bị vị ngọt đánh động, trong nháy mắt cô đột nhiên vô cùng nhớ nhung tới chén hoành thánh có hương vị tôm khô rong biển vô cùng đặc biệt kia.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.