Quán Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân FULL


Ánh nắng ban mai chiếu vào cầu Kim Thủy, chiếu xuống nước dưới cầu thỉnh thoảng lóng la lóng lánh.
Ánh mắt Ngô Miễn đảo qua mảnh sặc sỡ này, vẫn có chút cảm giác không chân thực, bây giờ hắn đã chân
chính cất bước vào trong Tử Cấm Thành sao?
Đội ngũ ân khoa Tiến Sĩ một đường hướng đi về trước, cuối cùng dừng lại trước quảng trường điện
Hoàng Cực, sau khi xếp hàng chung với chúng quan.
Quảng trường điện Hoàng Cực to lớn, yên tĩnh như không hề có người đang đợi, đều nín hơi chờ đợi.
Thiều nhạc lên, Ngô Miễn cũng theo mọi người theo y quan xướng lễ hành lễ.

Dựa theo lễ nghi, Ngô
Miễn vẫn cúi thấp đầu, nhìn lâu nhất là cột ngọc chạm khắc, còn bảo tọa trong Kim Loan Điện cũng
giống như nhìn hoa trong gương.
Chờ lễ tiết đằng đẵng này xong, màn kịch quan trọng của hôm nay cuối cùng cũng đến rồi, một vị quan
lớn mặc áo bào đỏ tay cầm sách vàng, đứng ở vị trí cao nhất đọc tên trên giấy, trịnh trọng mà đưa
tay mở cuộc sách vàng này ra, cao giọng đọc tên.
Không giống với thi hương, thi hội có quy củ đọc từ trước đến sau, thi điện yết bảng là đọc từ
trước về sau.

Khi vị quan lớn chuẩn bị đọc tên người đứng đầu, Tiến Sĩ ở đây không hẹn mà cùng
ngừng thở ——
Âm thanh đọc tên hơi ngừng một lúc, mới tiếp tục nói: “Phủ Hàng Châu Cao Vô Dung—— “
Sau khi đọc tên ba lần, tân khoa Trạng Nguyên được dẫn vào điện yết kiến trước.
Thời gian chờ đợi, thật giống như sợi tơ bị kéo dài, mỗi một lúc đều trói chặt tim của tân khoa
tiến sĩ.

Theo lễ nghi, ba người thi đỗ đầu bảng, đều có thể đơn độc vào yết kiến trong điện Hoàng
Cực.
Trong đám người Ngô Miễn cũng hơi hơi bắt đầu nôn nóng, hắn buông mi mắt xuống, nhìn thấy túi thơm
Hạnh Hoa hắn mang theo trên đai lưng, trong lòng nôn nóng cũng bị hạnh hoa này xua đi, hắn chợt nhớ
tới lúc chia tay Nguyệt Nha Nhi, nàng đứng trên bến đò bên dưới Dương Liễu, cầm tay căn dặn: “Hoa
nở thì cũng có lúc hoa tàn, không vội vàng được, cũng không phải vội, có thiếp bồi chàng chậm rãi
đi tiếp.”
Hắn hít vào một hơi thật dài, dần dần bình tĩnh lại.

Đối với bản lĩnh của chính mình, trong lòng
hắn cũng có chút tự tin, dù có chút thiên phú, nhưng cùng với các tiến sĩ khác học hành gian khổ
mấy chục năm, cũng không tính là gì.

Trên thực tế, hắn có thể đi tới cửa ải thi điện này, trong
lòng đã rất thỏa mãn.


Nếu có thể đứng trong ba vị trí đầu, đã rất may; nếu như không thể, cũng hợp
tình hợp lý, cần gì phải lo sợ không đâu?
Trong lòng nghĩ như vậy, tâm tình vừa mới dao động bất ổn cũng bắt đầu bình tĩnh lại.

Lúc tân khoa
Trạng Nguyên yết kiến, Ngô Miễn liền ngẩng đầu lên, dõi mắt nhìn mây tụ mây tan.
Mãi mới chờ đến lúc tân khoa Trạng Nguyên yết kiến xong xuôi, mới tiếp tục đọc tên.

Thi điện tên
đứng thứ hai là một vị Tiến Sĩ đến từ Giang Tây.

Lúc này hắn theo thường lệ tiến vào điện yết kiến,
Ngô Miễn đã có thể rất bình tĩnh chờ đợi, hắn tính toán nếu như bản thân làm rất tốt, nói không
chừng có thể đến vị trí thứ hai, vào lúc này ngược lại thật sự thanh tĩnh lại, chỉ nhìn mây ở phía
chân trời.
Tâm hơi tĩnh, liền có thể cảm giác được thời gian bọn họ vào yết kiến rất ngắn, cũng chỉ là đến cho
hoàng gia xem mặt mà thôi.
Rất nhanh, vị quan lớn mặc áo bào đỏ đọc tên phía Kim Bảng, thì thầm: “Thi điện tên thứ ba—— Giang
Ninh phủ Ngô Miễn.”
Màu trời nhạt như một viên lưu ly, chân trời trong suốt có một đám mây bay ngang qua, trôi tới trôi
lui, Ngô Miễn đang nhìn đám mây này tới xuất thần, bỗng nhiên bằng hữu tốt Lôi Khánh ở bên người
lấy cùi chỏ đụng vào hắn một cái.
Ngô Miễn có chút kỳ quái, vừa lúc nghe thấy lần đọc tên thứ ba: “Thi điện tên đứng thứ ba—— Giang
Ninh phủ Ngô Miễn.”
Hắn bỗng nhiên mở to hai mắt.

Bên trong ánh nắng mặt trời, một loạt quan văn áo bào màu đỏ, một
loạt xanh đậm, đều nhìn về phía bên này.

Tựa như đang uống rượu mơ, Ngô Miễn nhìn những sắc thái
này mơ hồ có chút không chân thực.
Hắn, là tên đứng thứ ba của thi điện?
Ngô Miễn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, một vị quan Hồng Lư Tự đã bước nhanh đi tới trước mặt
hắn, mặt mang mỉm cười: “Đi theo ta.”
Hắn rập khuôn từng bước theo người kia đi về phía trước, giống như đang đi trên bông, có loại cảm
giác nhẹ nhàng.

Mãi đến tận khi tiến vào Kim Loan Điện, lạy Thiên Tử, sau khi đứng vào chỗ Trạng
Nguyên cùng bảng nhãn, Ngô Miễn mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao.
Sau khi hoàn tất diện kiến Kim Điện, mọi người ấn theo quy củ bãi triều.


Tự có nội thần dẫn ba
người đi thay y phục, dù sao đợi lát nữa bọn họ còn phải cưỡi ngựa, đi qua quan viên trong hoàng
thất.
Quan trạng nguyên lớn tuổi nhất, chỉ vào Ngô Miễn cùng bảng nhãn cười nói: “Có một vị thám hoa lang
như dương chi ngọc thụ ở, ngươi với ta nhất định chỉ làm nền xanh hoa lá thôi.”
“Ta tài năng kém cỏi, có thể đứng cùng hai vị, là phúc phận của ta.”
Người mới đọc tên trong thi điện, trong lòng mọi người đều vui vẻ, vừa nói vừa cười.
Chỉ có quan trạng nguyên có thể đổi một bộ áo bào đỏ tươi, mà bảng nhãn cùng Ngô Miễn tuy mặc lam
bào, mũ cánh chuồn hai bên nhưng lại đổi trâm hoa, đai lưng cũng cần đổi.
“Ta có thế giữ lại túi thơm Hạnh Hoa này không?” Ngô Miễn hỏi nội thần.

Nội thần có chút không kịp
chuẩn bị, sửng sốt một lúc mới cười nói: “Chỉ cần không cản trở ngọc bội là được, túi thơm hạnh hoa
này rất quan trọng với thám hoa lang sao?”
“Là phu nhân ta đem tặng.”
Nội thần cười lên: “Hóa ra thám hoa lang đã thành hôn rồi? Vậy thì chờ lát nữa không biết có bao
nhiêu khuê nữ tan nát cõi lòng đây.”
Hắn một chút cũng không nói sai, đợi lúc nữa cưỡi ngựa khai quan, hầu như nương tử phu nhân khắp
đường đều nhìn Ngô Miễn chằm chằm không chớp mắt, còn có một chút khuê tú lớn gan, ném khăn tay cho
thám hoa lang bắt được.
Nhưng mà Ngô Miễn nửa phần tâm tư cũng không chia cho các nàng, móng ngựa trực tiếp đạp lên khăn
tay.

Trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ, muốn mau chóng nói chuyện vui này với Nguyệt Nha Nhi.
Lúc tin tức truyền tới Giang Nam, Nguyệt Nha Nhi đang đàm luận với Cố phu nhân trong xưởng trà của
Cố gia.
Vị chủ nhà quả phụ kia vô cùng quyết đoán, sau khi thử qua hương vị hồng trà, lập tức đồng ý kết
phường với Nguyệt Nha Nhi.

Ấm chế hoa trà là mang lợi nhuận chia ra, màn kịch quan trọng vẫn ở lúc
phân chia lợi nhuận của hồng trà.
Cố nhị thiếu ở trước mặt Cố phu nhân, tự nhiên thu lại không ít: “Nương, Tiêu lão bản này đã ở
trong xưởng chế trà đợi một lúc, chúng ta còn không đi sao?”
Cố phu nhân đang pha trà, không chút hoang mang nói: “Gấp cái gì, đợi một lúc cũng tốt, nếu không
thì nàng còn tưởng rằng Cố gia chúng ta dễ bắt
nạt.

Nàng nói chia đôi liền chia đôi, nào có chuyện tốt như vậy? Chung quy vẫn phải bàn lại, đem
lợi nhuận chia tốt một chút.”

“Nhưng Tiêu lão bản này, nàng cũng không phải thương hộ phổ thông, dù sao cũng có quan hệ với kinh
thành, hơn nữa phu quân nàng còn là thiếu niên cử nhân, nói không chừng lần này thi điện có thể lên
bảng vàng.” “Cậu của ngươi cũng là cử nhân đấy.” Cố phu nhân tự mình rót ra một chén trà: “Nào có
dễ dàng lên bảng vàng như vậy? Lại nói, coi như phu quân nàng ghi tên bảng vàng, theo tốc độ năm
trước, tin tức này truyền tới phía nam đến ít nhất cũng mất mười ngày.

Ngươi không thừa dịp thời
gian này ngăn chặn uy phong của Tiêu Nguyệt, sau đó càng không dễ đàm phán.” Cố nhị thiếu suy nghĩ
một chút, nói: “Là cái lý này, vẫn là nương thông minh.”
Chờ đến khi một chén trà uống xong, Cố phu nhân mới nhấc theo làn váy chân thành mà đi: “Gần đủ
rồi, cùng ta đi chứ.”
Nguyệt Nha Nhi hầu như đem trong ngoài xưởng chế trà của Cố gia nhìn kỹ, cùng đến với nàng Liễu
Kiến Thanh có chút buồn bực, lôi kéo nàng ở chỗ không người nói: “Cố gia này là có ý gì, ước định
vào lúc này đến đàm phán hiệp ước, nhưng lại chậm chạp không đến!”
“Có thể có ý gì?” Nguyệt Nha Nhi đang viết chữ trên sổ nhỏ của nàng: “Không phải là muốn chèn ép
một chút uy phong của chúng ta sao, đợi lát nữa lúc đàm phán cổ phần lại chiếm nhiều tiện nghi
hơn?”
“Thế này cũng quá khinh người rồi!” Liễu Kiến Thanh trầm mặt xuống, nói: “Ta nói, ngươi cần phải
muốn dính líu việc này với Cố gia bọn họ làm gì? Thư thả chút thời gian, tự chúng ta cũng có thể có
trà điền, làm nhà xưởng.”
Nguyệt Nha Nhi an ủi nàng nói: “Tóm lại là có mưu đồ.”
Nguyên do trong đó, nàng cũng không thể nói rõ với Liễu Kiến Thanh.

Bây giờ nàng làm việc là vì quý
phi nương nương Thanh Phúc điếm, mà Thanh Phúc điếm là trà điếm, nếu là mình trực tiếp trắng trợn
bán Hồng Trà ra, cũng khiến cho hoàng điếm giống như đánh lôi đài, làm không cẩn thận, công lao
hiến ấm chế hoa trà này sẽ không còn, ngược lại sẽ bị trút giận.

Vì thế chế tác Hồng Trà này, bán
ra, tuyệt đối không thể lấy danh nghĩa Nguyệt Nha Nhi.

Cái này cũng là lý do vì sao nàng nhất định
phải kết phường với trà thương lớn.

Nếu không phải thế, ai sẽ vui vẻ đem tiền lời chia cho người
khác chứ.
Cố phu nhân này nói vậy cũng là muốn thông qua điểm này, mới dám để nàng chờ ở đây.
Đang nói chuyện, có hỏa kế đến gọi: “Phu nhân của chúng ta, nhị thiếu gia đến rồi.”
“Thực sự xin lỗi, trong nhà việc vặt nhiều, để Tiêu lão bản đợi lâu.” Cố phu nhân được một đám nha
đầu chen chúc đi vào cửa, trâm cài trên tóc bị ánh
mặt trời chiếu đến chói lóa, khí thế rất đủ.
Mọi người ngồi xuống, bảo người không phận sự lui ra ngoài, hàn huyên vài câu với nhau, liền đi vào
đề tài chính.
“Trà điền, trà xưởng, trà công tất cả đều là của Cố gia chúng ta, nuôi nhiều người như vậy, chi
tiêu không ít.” Cố phu nhân thở dài, nói: “Không nói dối gì ngài, nếu phân lợi theo ngài, chúng ta
thật sự kiếm lời không được vài đồng tiền.”
Cò kè mặc cả đến rồi.


Trong lòng Nguyệt Nha Nhi khẽ nói, không theo lời của nàng, chỉ nói tới vị
đặc biệt của hồng trà này.
Nhưng trong lòng nàng cũng rõ ràng, coi chừng phái đoàn này của phu nhân, mình sợ là phải mất thêm
chút thời gian mới có thể đàm phán tốt chuyện này.
Ngươi tới ta đi, nói chuyện gần nửa canh giờ, Nguyệt Nha Nhi vẫn như cũ giữ điểm mấu chốt trong
lòng, chỉ chờ Cố phu nhân hùng hổ doạ người, đến cuối cùng không làm khó mà đáp ứng.
Lúc này bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa, một nam tử tay cầm kim thiếp bước nhanh đi tới.

Nguyệt
Nha Nhi nhận ra hắn, là người thám thính tin tức của Trịnh Thứ Dũ đặt ở Hạnh Hoa quán.
“Đại hỉ đại hỉ, Ngô lão gia thi đỗ thám hoa lang tên thứ ba của thi điện! Bây giờ gọi là Ngô Trung
Tri Huyện, người chủ động yêu cầu ra ngoài, hoàng gia sau khi nghe xong đặc biệt cảm khái, đặc mệnh
bổng lộc thăng cấp thành đãi ngộ của lục phẩm.”
“Miễn ca nhi thi đỗ Thám Hoa lang?” Nguyệt Nha Nhi “Đằng” một tiếng đứng lên, vẻ mừng rỡ không nói
nên lời.
Tin tức này vừa ra, mọi người tại đây đều vội vàng hướng về phía Nguyệt Nha Nhi chúc mừng.
Cố phu nhân cũng đứng dậy, hành lễ mỉm cười: “Thực sự là hỉ sự to lớn, chúc mừng Tiêu lão bản.

Đợi
lát nữa nhất định sẽ có rất nhiều tân khách tới cửa, không bằng nhân lúc rảnh rỗi này ký hiệp ước
luôn, cứ dựa theo ngài nói mà làm.”
Thật sự là không thấy thỏ không thả chim ưng.

Nguyệt Nha Nhi cười cợt, nói: “Đa tạ Cố phu nhân nhắc
nhở, bây giờ trong nhà nhất định đang có tân khách đến, ta trước tiên cần phải trở lại.

Hiện tại
thời gian vội vàng, cũng không nên trong lúc vội vàng ký hiệp ước, chúng ta ngày khác lại tán gẫu.”
Nói xong, nàng dẫn Liễu Kiến Thanh, trực tiếp lên kiệu đi về phía Hạnh viện.
Trở lại Hạnh viên, nàng trực tiếp đi về phía nhà bếp nhỏ, làm một hộp trà hoa nhài long tỉnh,
nghiền vụn lá trà long tỉnh làm vỏ ngoài, hoa nhài làm nhân bánh, mùi trà thơm ngát cùng hương hoa
nhài nồng nặc hòa quyện, đều có thể dùng làm bánh thơm.

Cái này vốn là nàng đặc biệt làm vì Miễn
ca nhi, vẫn không có tên.

Bây giờ nàng biết nên gọi loại điểm tâm mới này là gì, nên gọi là “Bánh
thám hoa” .
Nguyệt Nha Nhi đem “Bánh thám hoa” đựng vào hộp cơm, dặn dò người lập tức đưa đến phủ Trịnh Thứ Dũ.

Nếu không phải là do hắn chịu hỗ trợ, tin vui này nhất định không thể truyền tới phía nam nhanh như
vậy.
Sau khi tin tức truyền ra, người đến đây chúc mừng nối liền không dứt, mãi cho đến đêm khuya.
Chờ tiễn vị khách cuối cùng đi, Nguyệt Nha Nhi ngồi một bên hưởng nguyệt lang, nhìn trăng ở chân
trời, nghĩ thầm: Không biết Miễn ca nhi nơi đó có sao có ánh trăng đẹp như thế không..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui