Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Nhị Tuần nói còn chưa xong, liền thấy Tạ Nhất đột nhiên nhảy lên, giống cơn gió quét đến Thương Khâu.

Thương Khâu ngăn chặn kiếm của Tạ Nhất, nhưng cũng không có lập tức phản kích, mà là nói:

"Tạ Nhất!"

Tạ Nhất hoàn toàn không có ý thức, ánh mắt cực kỳ dại ra, vô thần nhìn chằm chằm Thương Khâu, trong miệng lẩm bẩm nói:

"Giết...... giết......"

Nhị Tuần cùng Tam Tư đều là vẻ mặt kinh ngạc. Tạ Nhất vừa rồi động tác phi thường sắc bén, hơn nữa dị thường hung hăng, quả thực không giống sư phụ bọn họ. Vừa rồi còn nói sư đệ khẳng định có phần thắng, nhưng hiện tại xem ra, sư đệ không muốn ra tay, sợ đả thương đến Tạ Nhất. Tạ Nhất lại nảy sinh ác độc công kích.

Tạ Nhất cầm kiếm hiển nhiên không phải thực thuận tay, muốm rút kiếm, thế nhưng không có ra khỏi vỏ. Không biết có phải thật sự rỉ sét hay không, tóm lại cũng không có rút ra khỏi vỏ được.

Tạ Nhất dứt khoát cầm kiếm còn trong vỏ tấn công Thương Khâu, miệng phát ra âm thanh gào rống khàn khàn như một kẻ điên. Vết thương trên vai không ngừng chảy máu, phát ra âm thanh xé nứt, Tạ Nhất lại không cảm thấy đau đớn.

Thương Khâu vô luận kêu như thế nào, Tạ Nhất đều không có phản ứng. Hơn nữa hai người tốc độ chiến đấu đều phi thường mau. Tạ Nhất động tác sắc bén cương mãnh, Thương Khâu cũng mau lẹ vô cùng. Những người khác ở một bên căn bản không thể nào nhúng tay. Nếu tùy tiện chạy tới hỗ trợ, ngược lại là làm điều thừa. Trái tim mọi người đều tới cổ họng, lúc này, liền nghe được tiếng cười.

"Ha ha ha ha."

Có người từ nơi xa đến, âm thanh kia lúc nam lúc nữ, chính là Thụ Tinh Lão Lão. Thụ Tinh Lão Lão nhanh chóng đến, cười nói:

"Thế nào? Thấy con rối mới như thế nào?"

Thương Khâu vừa nghe, tức khắc nhăn lại mi. Tạ Nhất hiển nhiên là bị khống chế bởi Thụ Tinh Lão Lão, đã biến thành con rối, đã không có ý thức của chính mình.

Thụ Tinh Lão Lão cười nói:

"Không nghĩ tới thân thể Yến Xích Hà dùng tốt như thế."

Thụ Tinh Lão Lão lại gào thét lớn:

"Còn chờ cái gì!? Giết hắn!!"

Tạ Nhất tựa hồ tiếp thu mệnh lệnh, lập tức đôi mắt nhíu lại, thế nhưng có một loại uy nghiêm nói không nên lời. Vốn mặc áo choàng màu trắng, đột nhiên nhảy lên, áo choàng màu trắng ở dưới ánh trăng màu đỏ chiếu rọi bay bay dù không có gió. Tạ Nhất giơ kiếm trong tay hướng về phía Thương Khâu chặt xuống, không lưu tình chút nào.

Thương Khâu lắc mình tránh thoát. Hắn muốn giữ kiếm của Tạ Nhất, chẳng qua kiếm kia chính khí rất lớn, Thương Khâu lại là ác quỷ, căn bản không có biện pháp chạm vào.

"Roẹt!"

Hắn bị đốt nóng vội vàng buông tay.

Thụ Tinh Lão Lão thấy Tạ Nhất tuy rằng lợi hại, nhưng căn bản không có biện pháp đánh thắng Thương Khâu. "Hừ" một tiếng, Thụ Tinh Lão Lão vẫy vẫy tay, quỷ bên cạnh đột nhiên kích động lên, tất cả đều nhằm phía bọn họ.

Đồ Cửu Huyền cười lạnh một tiếng, nói:

"Nhiều tiểu lâu la liền muốn múa rìu qua mắt thợ?"

"Vèo!"

Kiếm trong cổ cầm rút ra, Đồ Cửu Huyền nhanh chóng đi ngăn đám quỷ. Hắn nói một câu:

"Bắn người trước bắn ngựa, bắt giặc bắt vua trước!"

Đồ Cửu Huyền đột nhiên xông lên ngăn đám quỷ. Thương Khâu cùng Tạ Nhất dây dưa, Đồ Cửu Huyền nói câu kia không biết là nói ai. Nhưng mà trong nháy mắt, Nhất Dạ đột nhiên nhằm về phía Thụ Tinh Lão Lão xông tới.

Thụ Tinh Lão Lão tựa hồ cũng không để tâm đến Nhất Dạ xông tới.

"Vèo vèo vèo."

Thụ Tinh Lão Lão động tay, cành cây sau lưng đột nhiên dài ra hướng về phía Nhất Dạ.

Mọi người khẩn trương, liền nhìn thấy Nhất Dạ động tác sắc bén, nhanh chóng bay tứ tung xuyên qua nhánh cây. Nhị Tuần kinh ngạc nói:

"Má ơi, Nhất Dạ sao lợi hại như thế?!"

Tam Tư cũng thập phần kinh ngạc, nói:

"Đại sư huynh, đại sư huynh không hổ là đại......"

.... sư huynh!

Lời nói còn chưa xong, thình lình nghe âm thanh.

"Xoạt!!!"

Một nhánh cây từ phía sau lưng xông thẳng đến, Nhất Dạ tựa hồ không có chú ý, nhánh cây trực tiếp chui vào gáy Nhất Dạ. Tức khắc máu loãng bay tứ tung, Nhị Tuần cùng Tam Tư hô to một tiếng HunhHn786.

Nháy mắt Nhất Dạ bị nhánh cây trực tiếp đánh bay lên trời cao. Ngay sau đó lại một nhánh cây khác đảo qua.

"Xoạt!!"

Nhánh cây như một thanh đao, trực tiếp trảm trên cổ Nhất Dạ.

"Vèo!"

Một nhánh cây còn ghim vào gáy Nhất Dạ, một nhánh cây khác chặt đứt cổ Nhất Dạ. Thân thể Nhất Dạ rơi trên mặt đất, đầu còn treo ở trên nhánh cây.

Nhị Tuần cùng Tam Tư thiếu chút nữa bị hù chết, mở to hai mắt nhìn máu bắn thành dòng, Nhất Dạ thân thể và đầu chia lìa.

Thụ Tinh Lão Lão điên cuồng cười lớn nói:

"Ha ha ha, chỉ như vậy cũng dám tới tìm chết?!"

Thụ Tinh Lão Lão vừa nói, liền nghe được âm thanh.

"Rắc rắc!"

Thân thể Nhất Dạ ngã trên mặt không có đầu, đột nhiên giật giật. Tình huống khủng khiếp tới mức Thụ Tinh Lão Lão cũng ngưng cười hẳn, mở to hai mắt nhìn.

Liền thấy thi thể cựa quậy, ngay sau đó đột nhiên vặn vẹo, không ngừng run rẩy. Như là ve lột xác, da cánh tay vỡ ra, từ bên trong mọc ra cánh tay mới lại thô to hơn cánh tay cũ. Tiếp đến là chân, là eo, thế nhưng còn mọc ra đầu...

Nhị Tuần cùng Tam Tư vừa rồi sợ tới mức nói không ra lời, hiện tại càng không biết làm gì, cũng không rõ đây là tình huống như thế nào.

Nhất Dạ lột xác trên mặt đất. Hắn vốn lùn hơn hai sư đệ, nhưng mà lúc này đã cao nhất. Cánh tay phập phồng cơ bắp, bụng tám khối cơ, thân hình cao lớn đĩnh bạt, nhưng mặt mũi rõ ràng vẫn là Nhất Dạ. Thế nhưng khí chất đã trở nên mạnh mẽ lạnh lùng, một đôi mắt hổ, mũi ưng, ánh mắt thực sắc bén.

Nhị Tuần nhìn Nhất Dạ không có việc gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó bất tri bất giác nói:

"Cái gì!? Cái này thì tôi liền thành người lùn nhất trong mấy sư huynh đệ sao!?"

Tam Tư vỗ vỗ phía sau lưng Nhị Tuần, nói:

"Nhị sư huynh, nén bi thương chấp nhận số phận."

Nhất Dạ từ trên mặt đất nhảy dựng lên. Bởi vì hắn đột nhiên "lột xác", tất nhiên không còn quần áo lành lặn. Nhưng Nhất Dạ bộ dáng này càng làm người ta sợ hãi, thoạt nhìn thực hung dữ, không quần áo cũng không kỳ quái.

Nhất Dạ đột nhiên xông thẳng tới, động tác phi thường sắc bén, khóe môi treo nụ cười dữ tợn. Hắn cười, trên cổ gân xanh nhô lên, thoạt nhìn càng đáng sợ hơn.

Nhất Dạ cười lạnh. Thụ Tinh Lão Lão điều khiển nhánh cây. Những nhánh cây bay nhanh đấu đá lung tung. Nhưng mà thân thể Nhất Dạ phảng phất là tường đồng vách sắt, những nhánh cây căn bản không xuyên hắn được.

"Bộp!!"

Ngược lại Nhất Dạ nắm chặt nhánh cây, đột nhiên một túm.

"Rắc!!"

Một tiếng giòn vang, nhánh cây nháy mắt bị bẻ gãy.

Thụ Tinh Lão Lão kêu thảm.

"A a a a!"

2 lpn vln

Máu tươi từ nhánh cây phun tung toé. Nhất Dạ cười dữ tợn, cười không ngừng, giọng trầm thấp nói:

"Thật lâu không có sảng khoái......"

Hắn nói, lại xông lên, hướng về phía Thụ Tinh Lão Lão vọt tới. Thụ Tinh Lão Lão sợ hãi rống lớn một tiếng. Tạ Nhất cùng Thương Khâu triền đấu đột nhiên thu được mệnh lệnh, tức khắc đổi hướng đến chỗ Thụ Tinh Lão Lão.

Tạ Nhất nhanh chóng chắn ở trước mặt Thụ Tinh Lão Lão, kiếm trong tay ngăn Nhất Dạ công kích.

Nhất Dạ không có bắt được Thụ Tinh Lão Lão, tay không chạm kiếm thiếu chút nữa bị đốt trọi, liền rụt trở về.

Thụ Tinh Lão Lão tránh sang một bên, lập tức nói:

"Nhanh lên! Giải quyết bọn chúng!!"

Đám quỷ bị Đồ Cửu Huyền ngăn lại, Nhất Dạ đột nhiên lại trở nên lợi hại như vậy, làm Thụ Tinh Lão Lão có chút bất ngờ.

Tạ Nhất che cho Thụ Tinh Lão Lão, cùng Nhất Dạ đấu qua ba chiêu. Tạ Nhất tốc độ sắc bén, hơn nữa trên tay có kiếm chính khí mạnh, Nhất Dạ căn bản không phải đối thủ của Tạ Nhất.

Mọi người giằng co thật lâu không kết thúc. Lúc này Thụ Tinh Lão Lão tựa hồ cũng phát hiện, nếu tiếp tục giằng co Đồ Cửu Huyền giải quyết xong đám quỷ khẳng định mình không chiếm được lợi. Hơn nữa lập tức liền trăng máu, sắp không kịp hiến tế, cho nên không thể lại kéo dài. Thụ Tinh Lão Lão lập tức vẫy tay. Tạ Nhất thực mau trở lại bên cạnh Thụ Tinh Lão Lão. Thụ Tinh Lão Lão cười nói:

Ass


"Chúng ta đổi cách chơi, như vậy không thú vị, không bằng......"

Thụ Tinh Lão Lão cười tủm tỉm nói với Thương Khâu.

"Chặt rớt một cánh tay?"

Thụ Tinh Lão Lão nói, bắt lấy tay Tạ Nhất, ấn vào vết thương trên vai.

"Ôi....."

Tạ Nhất tức khắc cảm thấy đau đớn, miệng tuy rằng phát ra âm thanh hô đau, nhưng trên mặt cũng không có bất luận biến hóa gì, chỉ là ngốc ngốc. Ánh mắt vẫn cứ phi thường dại ra, không có một chút phản ứng.

Thương Khâu quát chói tai.

"Sao dám!"

Thụ Tinh Lão Lão cười nói:

"Đau lòng hắn, vậy không bằng... Dùng một cánh tay đổi một cánh tay hắn."

Thương Khâu híp mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thụ Tinh Lão Lão. Thụ Tinh Lão Lão nói:

"Không có nhiều thời gian đâu, nhanh lên. Là cánh tay ngươi hay là cánh tay hắn?"

Thụ Tinh Lão Lão nói với Tạ Nhất:

"Tự chặt bỏ cánh tay."

Tạ Nhất nghe xong, không hề do dự, thật sự nâng tay lên. Bởi vì kiếm chưa ra khỏi vỏ, cho nên Tạ Nhất dứt khoát dùng tay trực tiếp bẻ gãy cánh tay mình.

"Ôi......"

Bả vai vốn bị thương, hiện tại vừa động liền đau, càng đừng nói là bẻ gãy.

Thương Khâu lập tức nói:

"Từ từ."

Thụ Tinh Lão Lão cười nói:

"Ta liền biết, mau động thủ đi."

Mọi người đều nhìn về phía Thương Khâu. Thương Khâu không có nhiều lời, nâng một cánh tay. Thụ Tinh Lão Lão nói:

"Chờ một chút, ta muốn đích thân giám sát, để tránh ngươi gian trá."

Thụ Tinh Lão Lão nói, chậm rãi đi qua. Trong lòng bàn tay Thụ Tinh Lão Lão đột nhiên biến ra một nhánh cây giống như dao, sắc bén vô cùng.

Thụ Tinh Lão Lão cười dữ tợn nói:

"Tốt! Ngươi rốt cuộc muốn trở thành bại tướng dưới tay ta! Thật tốt quá!"

Thụ Tinh Lão Lão nói, giơ lên nhánh cây, muốn chặt xuống. Tạ Nhất đứng ở phía sau, ánh mắt bỗng nhiên run một chút. Đôi mắt vô thần đôi run rẩy, thế nhưng đột nhiên xuất hiện một tia lý trí.

Nhánh cây sắc bén chém tới, Thương Khâu mặt không đổi biểu tình, phảng phất kia căn bản không phải cánh tay hắn.

Ngay trong nháy mắt này, Tạ Nhất phát ra một tiếng gầm nhẹ, ánh mắt nhanh chóng run rẩy, đột nhiên giãy giụa thoát ra, nhảy về phía trước.

Tạ Nhất đứng ở sau lưng Thụ Tinh Lão Lão, khoảng cách rất gần. Dù sao hiện tại Tạ Nhất là con rối bị Thụ Tinh Lão Lão khống chế, cho nên Thụ Tinh Lão Lão căn bản không có chú ý. Tạ Nhất đột nhiên nhảy về phía trước, kiếm còn trong vỏ đánh ở trên tay Thụ Tinh Lão Lão.

"A a a a!!"

"Rắc!!!"

Tay nắm nhánh cây của Thụ Tinh Lão Lão chạm vào kiếm giống như bị đốt bởi tia lửa cực mạnh, một chút đã rơi xuống đất. Thụ Tinh vốn chính là yêu quái, tay chạm vào vật chính khí mạnh đã đứt ra.

Thụ Tinh Lão Lão rống lớn một tiếng. Đau đớn làm nổi giận, Thụ Tinh Lão Lão muốn dùng tay khác đánh Tạ Nhất. Thương Khâu hô to một tiếng:

"Coi chừng."

Tạ Nhất đã từ một con rối giãy giụa thoát ra, nhưng tốc độ vẫn cứ phi thường kinh người. Đột nhiên nhảy dựng lên, Tạ Nhất đạp ở trên vai Thụ Tinh Lão Lão. Cả người Thụ Tinh Lão Lão ngã hướng về phía trước một chút, cùng lúc đó kiếm hạ xuống.

"Rắc!!!"

Lại là tiếng đứt gãy thứ hai.

Một tay khác của Thụ Tinh Lão Lão cũng trực tiếp rơi trên mặt đất.

"A! A a a a!!"

Thụ Tinh Lão Lão gào thét lớn, không ngừng kêu thảm. Nhóm quỷ bên cạnh đều bị dọa sợ, liều mạng lùi bước. Tạ Nhất quả thực là trực tiếp xử lý hai cánh tay của Thụ Tinh Lão Lão.

Nhị Tuần kinh ngạc mở to hai mắt, nói:

"Trời ơi!"

Tam Tư chấn kinh cảm thán:

"Sư phụ chúng ta không có khả năng lợi hại như vậy!"

Tạ Nhất cũng có chút phát ngốc, giơ đôi tay nhìn nhìn. Hai tay của Tạ Nhất run rẩy. Thanh kiếm tựa hồ có năng lượng cuồn cuộn tràn đầy không ngừng run lên, có một loại cảm giác thần thanh khí sảng. Đang quay cuồng một loại hưng phấn nói không nên lời.

Tạ Nhất run rẩy nói:

"Em...... em sao lợi hại như thế?"

Thương Khâu chạy tới kiểm tra thương thế cho Tạ Nhất, nói:

"Mau chặn miệng vết thương."

Tạ Nhất lúc này mới cảm thấy bả vai đau.

"Ui! Đau quá."

Thương Khâu giúp Tạ Nhất chặn miệng vết thương. Những quỷ quái đã điên cuồng chạy trốn. Thụ Tinh Lão Lão ngã trên mặt đất, đau đứng dậy không nổi. Mọi người lúc này mới yên tâm. Nhị Tuần chạy tới kiểm tra Nhất Dạ, nói:

"Nhất Dạ, huynh không sao chứ!?"

Nhất Dạ lắc lắc đầu, hắn còn vai trần, đương nhiên phía dưới cũng không có mặc quần. Hắn trần trụi đứng ở trước mặt mọi người, bất quá cũng không có ngượng ngùng, cũng không có một chút mất tự nhiên, bộ mặt phi thường lãnh ngạnh. Rõ ràng vẫn là một khuôn mẫu khắc ra, bất quá Nhất Dạ bây giờ trở nên lãnh khốc hơn nhiều.

Nhị Tuần nhanh đem áo khoác của mình phủ lên cho Nhất Dạ. Bất quá bởi vì Nhất Dạ đã cao lớn, Nhị Tuần lúc trước cao hơn Nhất Dạ, hiện tại áo hắn Nhất Dạ mặc vào chỉ vừa vặn che khuất mông. HunhHn786 Thân cao không thua ai, thoạt nhìn lãnh ngạnh soái khí vô cùng......

Thụ Tinh Lão Lão trên mặt đất kêu thảm. Tạ Nhất nói ngẩng đầu nhìn không trung, nói:

"Nhanh đi, thời gian không còn kịp rồi!"

Thụ Tinh Lão Lão quỳ rạp trên mặt đất gào thét lớn:

"Không!! Các ngươi mơ tưởng...... mơ tưởng......"

Trong ánh mắt Thụ Tinh Lão Lão lóe sáng.

Ngay trong nháy mắt này, Nhị Tuần đột nhiên ngây dại ra. Hắn nhặt nhánh cây sắc bén đi về phía trước.

"Soạt!!!"

Mọi người liền nhìn thấy máu tươi bay tứ tung. Nhị Tuần ánh mắt dại ra, đột nhiên tiến lên đem nhánh cây đâm vào bụng Nhất Dạ. Nhánh Cây rất dài, đột nhiên liền đâm xuyên thân thể Nhất Dạ.

"Ôi!"

Nhất Dạ gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng nắm lấy tay Nhị Tuần. Nhị Tuần muốn chuyển động nhánh cây, nhưng bởi vì sức lực cách xa, căn bản không làm được.

Nhất Dạ một tay bắt lấy nhánh cây, tay khác bắt lấy Nhị Tuần đem người khéo lại gần. Mọi người ở đây đang bất ngờ vì biến cố thứ nhất, lúc này biến cố thứ hai lại xảy ra. Nhất Dạ đột nhiên đem Nhị Tuần túm lại, môi hai người nháy mắt dính vào nhau.

Ánh mắt Nhị Tuần còn dại ra, kịch liệt giãy giụa. Nhất Dạ đem người gắt gao kiềm chế, môi lưỡi hai người giao triền. Ánh mắt Nhị Tuần dại ra dần dần trở nên mê mang, cuối cùng giãy giụa thoát ra.

Nhất Dạ buông Nhị Tuần, động tác thực tự nhiên, phảng phất hắn vừa rồi làm cũng không phải hôn môi Nhị Tuần. Cái này khiến mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.

Nhất Dạ buông Nhị Tuần, lúc này mới mặt vô biểu tình rút nhánh cây trên bụng mình. Mỗi lần rút một chút đều mang ra rất nhiều máu. Rốt cuộc lấy ra toàn bộ nhánh cây.

"Lạch cạch."

Ném nhánh cây xuống đất, hắn chỉ là thở ra một hơi. Tạ Nhất mở to hai mắt, nói:

"Miệng...... Miệng vết thương."

Nhất Dạ thực nhẹ nhàng nói:

"Không sao cả, rất mau sẽ khép lại."

Hắn nói, buông tay ra. Mọi người liền nhìn thấy miệng vết thương đã sắp khép lại hoàn toàn.

Tạ Nhất kinh ngạc không thôi. Thương Khâu lại nhìn về phía Nhất Dạ, nói:


"La Hầu."

Nhất Dạ không nói gì, bất quá gật gật đầu. Tạ Nhất mê mang hỏi.

"La Hầu? Đó là cái gì?"

Đồ Cửu Huyền cũng kinh ngạc nhìn Nhất Dạ. Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"La Hầu là một trong những A Tu La Vương. Nghe nói La Hầu lực lớn vô cùng, thống lĩnh đại quân A Tu La, hơn nữa có thể một tay che trời, che cả ánh mặt trời, ánh mặt trăng."

Nghe ra thực ghê gớm đó!

Bởi vì lập tức liền trăng máu, mấy người Tạ Nhất cần thiết tìm được những cô nương, còn có lông chim vàng. Mọi người nhanh bắt Thụ Tinh Lão Lão trói lại chuẩn bị trở về tìm những cô nương.

Đồ Cửu Huyền nói:

"Thụ Tinh Lão Lão làm sao đây?"

Tạ Nhất nghĩ nghĩ, nói:

"Dễ làm, giao cho người âm tào địa phủ đi?"

Tất Bắc không nghĩ tới động chủ lại bị Hắc Sơn Lão Yêu bắt. Bất quá hắn đuổi tới cũng không có nhìn thấy Hắc Sơn Lão Yêu, mà là thấy được Thụ Tinh Lão Lão hai cánh tay bị chặt đứt, đã nửa chết nửa sống. Tất Bắc giật mình không thôi, nói:

"Sao lại thế này?"

Hắc Bạch Vô Thường cũng là giật mình không thôi. Hắc Vô Thường nhíu nhíu mày, nói:

"Đại nhân, ngài xem......"

Tất Bắc cúi đầu nhìn theo Hắc Vô Thường chỉ, tức khắc cũng giật mình. Chỗ hai cánh tay Thụ Tinh Lão Lão bị đứt gãy có dấu vết bỏng cháy, hơn nữa là do chính khí đốt cháy.

Tất Bắc chấn kinh nói:

"Đây là...... Đào Mộc Bổng......"

Mọi người đi theo Nhất Dạ đuổi tới hang ổ của Thụ Tinh Lão Lão. Bên trong tuy rằng có quỷ canh gác, nhưng cũng không phải đối thủ của bọn họ. Một mình Thương Khâu là có thể giải quyết. Mọi người thực thuận lợi đi vào tìm mấy cô nương.

Bên trong ít nhất cũng có hai mươi mấy cô nương. Tất cả đều sợ tới mức run run. Nhìn thấy có người tiến vào càng là run như cầy sấy. Tạ Nhất nhanh nói:

"Chúng tôi không phải người xấu, là tới cứu các người ra ngoài."

Những cô nương tuy rằng sợ hãi, bất quá trên người Tạ Nhất âm khí cường, nói trắng ra chính là người bạn của chị em phụ nữ. Các cô nương nhìn thấy Tạ Nhất liền tín nhiệm, cũng là bớt việc. Mọi người nhanh tháo xiềng xích cho các cô nương.

Nhất Dạ tương đối thô bạo, trực tiếp túm đứt. Bởi vì A Tu La trời sinh tính cách thô bạo, cái loại thô bạo lộ ra ngoài, các cô nương nhìn hắn túm xiềng xích, thiếu chút nữa bị dọa sợ hãi.

Tất cả các cô nương đều được cứu ra, cũng tìm được lông chim vàng. Bởi vì lập tức liền phải hiến tế, cho nên lông chim vàng đã được lấy ra đặt ở chỗ hiến tế. Đám quỷ đã bị giải quyết, Tạ Nhất cũng dễ dàng lấy được lông chim vàng.

Lông chim vàng tản ra ánh hào quang màu vàng kim. Không biết có phải bởi vì trăng máu nên âm khí tương đối nặng, lông chim vàng có chút nóng, như là một cái......

Túi sưởi!

Tha thứ cho Tạ Nhất hình dung tương đối bần cùng. Nhưng mà Tạ Nhất vẫn cảm thấy ánh sáng của lông chim vàng như là túi sưởi ấm, đặc biệt ấm áp. Tạ Nhất một ngày mệt mỏi cảm giác ấm dào dạt, có năng lượng cuồn cuộn không ngừng từ lông chim vàng chảy vào trong lòng bàn tay Tạ Nhất.

"Các người xem!"

Tam Tư kinh ngạc không thôi, chỉ vào vết thương của Tạ Nhất. Tạ Nhất trên vai có vết thương nghiêm trọng, thế nhưng đã khép miệng, lại còn tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt. Thực mau ánh sáng tiêu tán, vết thương trên vai Tạ Nhất thế nhưng đã không thấy, hơn nữa đau cũng không còn. Tạ Nhất cũng giật mình không thôi, nói:

"Quá thần kỳ."

Thương Khâu nói:

"Chúng ta rời khỏi nơi này trước."

Mọi người nhanh đi ra khỏi hang ổ của Thụ Tinh Lão Lão. Tạ Nhất nói:

"Đúng rồi, chúng tôi trước đó còn nghe được Thụ Tinh Lão Lão nói chuyện cùng một người khác. Thụ Tinh Lão Lão kêu hắn là Đại nhân, là giọng nam nghe có chút......"

Tạ Nhất còn chưa nói xong, thình lình nghe có tiếng bước chân, còn có ánh sáng. Thế nhưng là ánh sáng đèn lồng phía trước. Có rất nhiều người lên núi, là những người danh môn chính phái, còn có người mặc quan phục. Lý bộ khoái cũng ở trong đó, nhìn thấy bọn họ chấn kinh không thôi, hô to:

"Yến đại hiệp! Yến đại hiệp! Các người không có việc gì chứ?!"

Đã là trăng máu, ánh trăng thực sự biến thành đỏ như máu, phảng phất muốn nhỏ giọt máu tươi. Trăng treo ở trời cao, dị thường âm trầm, lại dị thường sáng ngời.

Lý bộ khoái cùng mọi người xông tới, thấy được các cô nương, thập phần kinh hỉ nói:

"Thật tốt quá, các người đều không có việc gì, các cô nương cũng được cứu ra! Yến đại hiệp quá lợi hại!"

Các cô nương thấy được người quan phủ đều chạy nhanh chạy tới, một đám khóc không kềm chế được, như là mưa rào.

Lý bộ khoái hiển nhiên thật cao hứng. Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn trăng máu, lại nhìn những người danh môn chính phái, lại nhìn Lý bộ khoái, không khỏi nhíu nhíu mày. Ngay sau đó Tạ Nhất cùng Thương Khâu liếc mắt nhìn nhau một cái.

Tạ Nhất đột nhiên nói:

"Lý bộ khoái, chúng tôi trừ phát hiện các cô nương, còn phát hiện một đồ vật kỳ quái."

Lý bộ khoái kinh ngạc nói:

"Cái gì kỳ quái?"

Tạ Nhất nói:

"Là một cái...... lông chim vàng?"

"Lông chim vàng?!"

Lý bộ khoái giật mình nói:

"Ở nơi nào? Mau đưa cho tôi nhìn xem! Tôi là nói...... có thể làm vật chứng trình lên công đường. Ngàn vạn lần đừng làm hỏng, mau đưa cho tôi!"

Tạ Nhất nói:

"Lý bộ khoái, tôi sao không cảm thấy lông chim vàng này là vật chứng? Hơn nữa tôi cảm thấy Lý bộ khoái cũng không cho là như vậy."

Lý bộ khoái sắc mặt cứng đờ, nói:

"Yến đại hiệp nói cái gì. Tôi...... Tôi sao nghe không hiểu a?"

Tạ Nhất cười cười, nói:

"Thời điểm mọi người muốn đưa mỹ nữ hiến tế Sơn Thần, Lý bộ khoái đột nhiên trúng độc. Lúc ấy cũng không ai tiếp cận Lý bộ khoái, cho nên bách tính đều cảm thấy rất có thể là Sơn Thần khiến cho Lý bộ khoái trúng độc. Nhưng bọn họ đều không có nghĩ đến còn có một nguyên nhân thâm độc, rất đơn giản, đó chính là tự mình hạ độc."

Lý bộ khoái sắc mặt càng cứng đờ. Tạ Nhất tiếp tục cười tủm tỉm nói:

"Còn có chuyện trùng hợp khác, khi Trâu tiểu thư mất tích, vừa vặn Lý bộ khoái có mặt tại đó. Mọi người đều không thấy được sự tình, chỉ là nhìn thấy Lý bộ khoái hôn mê trên mặt đất. Thật hay, thiếu chút nữa đã chết, bất quá vẫn là thiếu chút nữa."

Đồ Cửu Huyền lúc này cười nói:

"Không phải còn có chuyện trùng hợp khác sao? Khi tôi dẫn mọi người đi hang ổ những người đó, ở trên núi gặp Lý bộ khoái. Sau đó trời tối chúng ta đi hang ổ lại là vườn không nhà trống, còn gặp mai phục."

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Còn nữa, người chính phái vô duyên vô cớ nhận được tin tức, hội tụ ở Kim Lăng thành."

Tạ Nhất gật đầu nói:

"Đúng vậy, thật là quá trùng hợp, hết thảy đều trùng hợp như vậy đó."

Nhị Tuần lập tức nói:

"Thì ra Lý bộ khoái là nội gian!"

Tam Tư nói:

"Lý bộ khoái là người xấu!"

Hắn nói như vậy, những cô nương đều sợ hãi lên, người chính phái cũng sôi nổi nhìn về phía Lý bộ khoái.

"Chúng tôi thật sự là nhânh được mật báo."

"Không sai, chúng tôi cũng nhận được. Nói là Hắc Sơn Lão Yêu ở chỗ này quấy phá!"

"Đúng đúng đúng, chúng tôi cũng vậy."

Lý bộ khoái có chút hoảng loạn, nói:


"Các người nói cái gì? Tôi...... tôi thật sự nghe không hiểu."

Tạ Nhất nói:

"Giả ngu chối bỏ cũng không sao."

Thương Khâu nhàn nhạt nói tiếp:

"Để lại mạng là được."

Hắn nói, ánh mắt trầm xuống, đột nhiên nhảy lên. Lý bộ khoái còn đang nói:

"Tôi...... Tôi nghe không hiểu a......"

Kết quả liền ở thời điểm này Thương Khâu xông tới, Lý bộ khoái phát lực ngăn cản Thương Khâu công kích.

"Ha ha."

Hắn cười ha ha, nói:

"Không thể tưởng được bọn bây cũng rất thông minh. Lông chim vàng, tao đây nhất định phải có được, bọn bây chỉ là con kiến!!"

Hắn nói, né tránh Thương Khâu công kích, nhanh chóng hướng tới chỗ Tạ Nhất. Thương Khâu lại không buông tha hắn, đột nhiên xoay chuyển, trở tay đáp ở trên vai Lý bộ khoái. Năm ngón tay thu lại.

"Rắc!!"

Suýt nữa bóp nát xương tỳ bà của Lý bộ khoái. Lý bộ khoái hét lớn một tiếng, lại không có tạm dừng, thoạt nhìn như là muốn cá chết lưới rách. Hắn trực tiếp nhằm về phía Tạ Nhất. Cùng lúc đó, liền nhìn thấy thân thể Lý bộ khoái toát ra khói, trong nháy mắt thế nhưng hồn thoát ly thân thể.

Tạ Nhất trên người có lông chim vàng. Thấy Lý bộ khoái nhằm phía mình, Tạ Nhất nhanh chóng lui về phía sau hai bước. Nhất Dạ cùng Đồ Cửu Huyền trực tiếp đứng ra đón nhận.

"Ầm!!"

Lý bộ khoái bị ngăn cản, gào rống.

Các cô nương cùng mấy bộ khoái, còn có nhóm người chính phái đều sợ hãi. Tất cả đều chạy tứ tán, cảnh tượng trong lúc nhất thời lung tung rối loạn.

Thương Khâu lập tức xông lên, lại lần nữa cùng Lý bộ khoái triền đấu. Lý bộ khoái thoát ly thân thể, hiển nhiên động tác càng hung hiểm hơn. Chỉ là bởi vì thoát ly thân thể, không có dương khí bảo hộ, cũng có chút giới hạn. Hơn nữa Thương Khâu bản thân lợi hại, hắn căn bản không muốn ứng phó Thương Khâu.

Lý bộ khoái nhanh chóng muốn tránh Thương Khâu. Thương Khâu năm ngón tay thành trảo bắt lấy cánh tay Lý bộ khoái. Lý bộ khoái tuy rằng hiện tại là hình thức quỷ hồn, bất quá thực không khéo, Thương Khâu cũng là ác quỷ, cũng là quỷ hồn, cho nên căn bản không trở ngại. Lý bộ khoái trốn không thoát, dứt khoát cắn răng một cái, rống giận, toàn bộ cánh tay bị hắn xé bỏ.

Thương Khâu nhíu nhíu mày. Lý bộ khoái vứt bỏ cánh tay lại hướng đến Tạ Nhất. Tạ Nhất thấy hắn xông tới, vội vàng dùng kiếm Luyện Không cản trở.

Lý bộ khoái gào thét lớn:

"Lông chim vàng là của tao! Là của tao."

"Bùm!!!!"

Một tiếng vang lớn, Lý bộ khoái xông thẳng đến. Cùng lúc đó, Tạ Nhất cảm giác được một cổ lực rất lớn trên tay. Vỏ kiếm trong tay thế nhưng nứt ra. Kiếm thoát vỏ phát ra âm thanh.

"Vù vù."

Nháy mắt kiếm phá vỏ lộ ra, tỏa ánh sáng chói lọi.

Mọi người thiếu chút nữa bị ánh sáng kia làm mù đôi mắt, vội vàng duỗi tay che chắn. Ánh sáng kịch liệt. Lý bộ khoái rống lớn, nháy mắt bị hút vào ánh hào quang. Trong nháy mắt, quỷ hồn Lý bộ khoái đã mất không còn gì.

Tạ Nhất cũng có điểm mông lung, nhìn kiếm trong tay mình.

Căn bản không phải thanh kiếm, cũng không có rỉ sét. Bởi vì nó chính là một thanh gỗ, còn tản ra mùi hương. Không có mũi kiếm, nếu nói là kiếm nên nói giống một....

Thanh gỗ?

Thương Khâu nhìn "kiếm", nheo nheo mắt, nói:

"Đào Mộc Bổng."

Tạ Nhất nghe, tức khắc kinh ngạc nói:

"Cái gì? Đào Mộc Bổng? Em vẫn luôn mang ở trên lưng sao?"

Những cô nương bị bắt cóc tìm được rồi, Đào Mộc Bổng cũng tìm được rồi. Thanh kiếm rỉ sét không thể rút ra khỏi vỏ luôn ở trên lưng Tạ Nhất lại chính là Đào Mộc Bổng. Hiện tại cũng chỉ còn tìm...... trâm cài mẫu đơn.

Tạ Nhất tức khắc cảm giác tiền đồ vô cùng sáng ngời. Bởi vì bọn họ cũng tìm được Trâu tiểu thư rồi, vì thế Tạ Nhất thực ân cần đưa các cô nương trở lại Kim Lăng thành.

Bọn họ trở lại Kim Lăng thành sắc trời vừa sáng. Cũng không biết có phải ông trời cũng hài lòng hay không, dù sao hôm nay là mặt trời lên sớm, ánh nắng ấm áp. Bách tính nghe nói các cô nương được cứu về rồi, đều đặc biệt cao hứng, mọi người đều tới hoan nghênh bọn họ. Trâu lão gia cũng chạy tới.

Từ Trâu phủ chạy tới chợ thấy được bọn họ, cũng thấy được con gái mình, Trâu lão gia khóc như mưa, nhất định phải cảm tạ bọn họ, mời bọn họ về Trâu gia uống ly trà, ăn bữa cơm.

Bởi vì mọi người đều mệt nhọc, đích xác cũng đói bụng, muốn ăn cơm, vừa lúc Trâu lão gia mời cơm, lại còn phải lấy trâm cài mẫu đơn, cho nên Tạ Nhất liền đồng ý.

Bọn họ một đường hướng đến Trâu gia. Không biết sao lại thế này, dù sao không khí có điểm quái quái.

Vì cái gì quái quái?

Bởi vì Trâu tiểu thư giống như có chút vấn đề, luôn ngó Tạ Nhất, hơn nữa miệng cười như không cười. Tạ Nhất tức khắc có loại cảm giác phía sau lưng ớn lạnh, nghĩ thầm.

Trâu tiểu thư này đang tuổi mộng mơ, hay là bị nhốt ở nhà tù, bị đông lạnh đến miệng méo mắt mờ?

Trâu tiểu thư liếc mắt đưa tình với Tạ Nhất. Tạ Nhất không lĩnh hội, ngược lại đặc biệt lo lắng Trâu tiểu thư sinh bệnh chuyện lấy trâm cài hoa mẫu đơn có phải sẽ kéo dài hay không?

Có thể nói, Tạ Nhất phát huy đặc tính thẳng nam vô cùng nhuần nhuyễn.

Mọi người tới Trâu gia, Trâu lão gia sắp xếp chỗ nghỉ cho mọi người trước, sau đó liền phân phó nhà bếp đi nấu cơm. Hiện tại là buổi sáng, nhà bếp đích xác đang chuẩn bị nấu cơm. Nhưng mà bữa cơm sáng, Trâu lão gia đổi thành bữa tiệc, nhóm đầu bếp lại bận rộn lên.

Tạ Nhất mới vừa vào phòng, người hầu nâng tới nước ấm. Tạ Nhất muốn tắm gội một cái lại nói. Ở trên núi bôn ba một ngày, toàn thân đều dơ hề hề. Kết quả liền nghe được tiếng gõ cửa.

"Cốc cốc cốc."

Tạ Nhất đi qua mở cửa. Trâu tiểu thư liền đứng ở cửa, một bộ ngượng ngùng, nũng nịu nói:

"Ân công......"

Nàng nói liền phải lạy, Tạ Nhất nhanh ngăn lại, nói:

"Trâu tiểu thư, không cần hành lễ, có chuyện gì sao?"

Tạ Nhất vừa nói như vậy, Trâu tiểu thư tức khắc mặt đỏ tai hồng, mím môi "hì hì" cười, ngay sau đó lại vứt một cái mị nhãn. Tạ Nhất căn bản không lĩnh hội, căn bản hiểu sai ý.

Trâu tiểu thư tức khắc thẹn thùng cực kỳ. Hơn nữa Tạ Nhất còn nhìn chằm chằm vào nàng, làm nàng càng thẹn thùng, vì thế ngượng ngùng quay đầu chạy. Tạ Nhất tức khắc có điểm ngốc.

Còn chưa nói lời nào đâu, như thế nào quay đầu liền đi a, chẳng lẽ chơi mình sao?

Trâu tiểu thư quay đầu liền chạy, còn đụng phải Thương Khâu. Trâu tiểu thư cũng không màng này nọ, ngượng ngùng liền đi rồi, còn quay đầu lại nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất vẻ mặt không hiểu ra sao, cũng không biết Trâu tiểu thư là có ý tứ gì. Ngược lại Thương Khâu vẻ mặt hung ác đã đi tới, trực tiếp vào cửa.

"Rầm!"

Cửa đóng lại.

Tạ Nhất sợ tới mức nói:

"Không... làm... làm... làm... làm... làm gì a!?"

Thương Khâu sâu kín cười, nhướng mày, nói:

"Theo ý em."

Tạ Nhất phát ngốc. Thương Khâu đem người khiêng lên ném ở trên giường. Động tác cực kỳ giống Tạ Nhất đi siêu thị chọn thịt, chọn xong trực tiếp ném vào sọt....

Tạ Nhất nói:

"Em nói cái gì? Em cái gì cũng chưa nói!"

Thương Khâu cười nói:

"Em vừa rồi nói làm năm lần."

Tạ Nhất vội vàng nói:

"Anh không thể xuyên tạc ý tứ nha. Em nói chính là "làm gì", không phải nói anh làm...... làm cái......"

Tạ Nhất thật sự cũng không nói ra được, quá khó có thể mở miệng, căng da đầu nói:

"Anh muốn xuyên tạc ý tứ. Em làm anh đó!"

Tạ Nhất nói xong, tức khắc cảm thấy biểu tình Thương Khâu thập phần ý vị sâu xa. Tạ Nhất cảm thấy phía sau lưng ớn lạnh, da đầu tê dại, cảm thấy chính mình tai vạ đến nơi, vội vàng xin tha.

"Hảo hán, vừa rồi nhất thời mau miệng, ngài coi như không nghe thấy đi."

Thương Khâu lại nói:

"Không, đã nghe thấy rồi. Em mới là hảo hán, dã tâm không nhỏ."

Tạ Nhất khóc trong lòng, đương nhiên cũng khóc thật sự. Hơn nữa Thương Khâu bận tâm đến Tạ Nhất trên vai có vết thương, cho nên thập phần "ôn nhu săn sóc".

Bữa sáng của bọn họ thiếu chút nữa biến thành cơm trưa. Khi đi ăn cơm, Trâu tiểu thư ngồi ở bên cạnh Tạ Nhất, lại liên tiếp nhìn qua. Trâu tiểu thư còn nháy mắt với Trâu lão gia. Trâu lão gia thập phần sủng nịch cười nói:

"Yến đại hiệp, tôi có một việc muốn cùng ngài thương lượng."

Tạ Nhất ăn đầy miệng bóng loáng. Bởi vì thật sự rất đói, vừa mới bắt đầu đã đói bụng, Thương Khâu còn lôi kéo làm vận động kịch liệt, thật sự đói sắp chết, Tạ Nhất ăn không ngẩng mặt. Nghe Trâu lão gia kêu chính mình, Tạ Nhất chậm tốc độ, duỗi duỗi cổ, thiếu chút nữa bị thịt làm nghẹn, nhanh uống một ngụm nước.

Trâu lão gia cười nói:

"Yến đại hiệp, còn nhớ rõ trước đó lão phu hứa hẹn gì không?"

Tạ Nhất mê mang nhìn Trâu lão gia. Trâu lão gia nói:

"Lão phu trước đã nói qua, chỉ cần Yến đại hiệp hỗ trợ, trâm cài mẫu đơn......"

Ông ta nói, liền đem một cái hộp ra đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt Tạ Nhất. Tạ Nhất tức khắc mở to hai mắt, cơm cũng không ăn.

Thật là chỉ muốn cầm trâm cài hoa mẫu đơn trở về ngay. Thật tốt quá!

Trâu lão gia nói tiếp:

"Chính là của hồi môn của tiểu nữ!"

"Phốc."


Tạ Nhất bị nghẹn, vốn định uống một ngụm trà thuận thuận cổ họng, kết quả còn chưa có nuốt xuống tức khắc phun ra tất cả.

Phản ứng đầu tiên của Tạ Nhất chính là nhìn Thương Khâu. Thương Khâu quả nhiên cười tủm tỉm, cũng nhìn Tạ Nhất, trên mặt tươi cười cao thâm khó đoán.

Trâu tiểu thư thực ngượng ngùng, nũng nịu nói:

"Cha! Thật mắc cỡ!"

Trâu lão gia nói:

"Có cái gì mắc cỡ? Trước không phải đã nói xong, Yếu yến đại hiệp có thể vì dân trừ hại, sẽ đem con gả cho Yến đại hiệp sao? Chẳng lẽ con không muốn?"

Trâu tiểu thư càng ngượng ngùng, nói:

"Ngươi ta...... người ta...... A nha, cha! Nữ nhi nguyện ý!"

Nói xong, Trâu tiểu thư lập tức đứng dậy, ngượng ngùng chạy đi rồi, lưu lại một chuỗi tiếng cười.

Tạ Nhất:

"......"

Vì cái gì không ai hỏi mình có đồng ý hay không a! Các người có phải để sót trọng điểm hay không?

Nhất Dạ, Nhị Tuần cùng Tam Tư đều nhìn Tạ Nhất, lộ ra một loại biểu tình "sư phụ bảo trọng". Đồ Cửu Huyền lại là vẻ mặt xem náo nhiệt, uống rượu, ăn thịt. Thương Khâu cười tủm tỉm, một câu cũng không nói, tựa hồ muốn xem Tạ Nhất biểu hiện.

Trâu lão gia đem trâm cài hoa mẫu đơn đặt ở trong tay Tạ Nhất, nói:

"Yến đại hiệp, chuyện này định rồi. Tôi dưới gối không con trai, chờ về sau gia sản Trâu gia đều là của Yến đại hiệp, để báo đáp ân đức của Yến đại hiệp a!"

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất cười gượng, nhưng sẽ không buông tay trâm cài mẫu đơn.

Một bữa cơm ăn nửa vời, Tạ Nhất ăn như nhét thức ăn vào dạ dày. Ăn xong, Tạ Nhất liền cầm trâm cài hoa mẫu đơn trở về phòng. Thương Khâu thế nhưng không đi theo. Tạ Nhất nghĩ thầm.

Không phải thật sự ghen chứ?

Tạ Nhất nhanh đem trâm cài hoa mẫu đơn lấy ra, sau đó đem mảnh nhỏ bị gãy cũng lấy ra đặt ở bên nhau. Không nghĩ tới đặt cùng nhau như thế, trâm cài đã tự động "liền lại" trở thành một chỉnh thể. Tạ Nhất tức khắc mừng rỡ như điên.

Vậy là có thể về nhà rồi!

Vì thế Tạ Nhất nhanh cầm trâm cài hoa mẫu đơn lén lút tiến vào phòng Thương Khâu.

Đẩy mở cửa, tức khắc thấy sương mù lượn lờ, Thương Khâu thế nhưng đang tắm rửa. Tạ Nhất nhẹ nhàng đi qua, ghé vào bồn tắm thưởng thức mỹ nhân tắm rửa. Tạ Nhất cười tủm tỉm duỗi tay khảy khảy nước ấm, đặc biệt thoải mái.

Thương Khâu liếc nhìn một cái, tóc ướt vén lên, vuốt hết ra phía sau. Động tác quá gợi cảm, thiếu chút nữa làm Tạ Nhất chảy máu mũi, không khỏi hít hít mũi hai cái.

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Phò mã gia, ngài như thế nào lại đây?"

Tạ Nhất vừa nghe.

Ai ui, mùi chua, nhìn bộ dáng kìa!

Tạ Nhất hắc hắc ngây ngô cười nói:

"Ghen có phải hay không?"

Vừa nói, Tạ Nhất còn chọc chọc vai Thương Khâu như khiêu khích, căn bản không biết chính mình là chọc "hổ dữ".

Thương Khâu thái dương gân xanh nhảy nhảy, nói:

"Em lại chọc, tin hay không, hiện tại anh làm em?"

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Không phải trước khi ăn cơm mới vừa... Mới vừa cái kia gì đó sao?"

Thương Khâu rất là tự hào nói:

"Bất cứ lúc nào cũng có thể."

Tạ Nhất:

"......"

Thật sự rất tự hào a!?

Tạ Nhất vội vàng ho khan hai tiếng, nói:

"Nói chuyện đứng đắn."

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Không đứng đắn sao?"

Tạ Nhất nói:

"Đương nhiên không đứng đắn, trong đầu anh nghĩ cái gì?"

Thương Khâu có thể nói là hết sức chân thành nói:

"Làm em."

Tạ Nhất:

"......"

Thật muốn khóc!

Tạ Nhất vội vàng đem trâm cài mẫu đơn trong lòng ngực lấy ra. Thương Khâu vừa thấy trâm cài mẫu đơn tức khắc lại không cao hứng, sắc mặt liền âm u. Bất quá đừng nói, Thương Khâu thời điểm trầm mặt đặc biệt có mị lực cũng siêu nghiêm túc.

Tạ Nhất nói:

"Trâm cài hoa mẫu đơn chúng ta đã lấy được, hiện tại liền đi thôi!"

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Anh cho rằng em vui đến quên cả trời đất chứ."

Tạ Nhất nói:

"Đừng nói vậy, đi nhanh thôi, trâm cài hoa mẫu đơn của anh đâu, cũng lấy ra đi."

Thương Khâu cầm quần áo trực tiếp phủ thêm, đi qua lấy trâm cài, nói:

"Chúng ta trực tiếp biến mất, vị hôn thê của em làm sao đây?"

Tạ Nhất biết Thương Khâu còn ghen, vội vàng lấy lòng mà nói:

"Rau trộn! Chúng ta đi nhanh đi, em đã nhớ mấy đứa con."

Thương Khâu lại nói:

"Mấy đồ đệ của em thì sao?"

Tạ Nhất nói:

"Không cần phải để ý, không cần phải để ý. Sư phụ đây vừa rồi chịu khổ hình, mấy người bọn họ đều không lên tiếng bênh vực, hiện tại chúng ta bỏ lại bọn họ thôi."

Thương Khâu cười cười, nói:

"Thật là sư phụ tốt."

Hai người quyết định rồi, đem ba đồ đệ bỏ lại, liền phải ấn khơi động trâm cài.

Tạ Nhất vội vàng nói:

"Từ từ, anh không mặc thêm quần áo sao? Bên kia thực lạnh, đã cuối mùa thu?"

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Dù sao thời điểm đến đây quần áo cũng là thay đổi."

Tạ Nhất nghĩ thầm.

Cũng phải, thời điểm mình đến đây quần áo cũng đổi thành cổ trang, lại còn có tóc dài!

Vì thế hai người liền ấn nút khởi động trâm cài. Quả nhiên cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, bốn phía cảnh tượng bắt đầu thay đổi. Lại là cái loại cảm giác xả nước bồn cầu.

Quả thực làm người ta thở không thông!

"Ôi!!"

Tạ Nhất một trận choáng váng, thiếu chút nữa ngất xỉu. Thời điểm tỉnh lại đầu óc còn choáng váng, cảm giác bữa sáng đều muốn nhổ ra. Trợn mắt nhìn một cái, Tất Bắc đang nhìn chính mình, còn có Mạnh Bà cầm túi Chanel.

Tạ Nhất nhìn thấy bọn họ đặc biệt kích động, đặc biệt muốn khóc. Nghiêng đầu vừa nhìn, thiếu chút nữa Tạ Nhất kinh ngạc hô lên.

Thương Khâu, mẹ nó, sao chỉ khoác một bộ áo quần lót mỏng manh, vẫn là bộ dáng vừa rồi, chỉ có tóc biến ngắn.

Bởi vì phong cảnh vô hạn, khiến nhóm quỷ hồn phải tiến vào lục đạo luân hồi đi đầu thai đều si mê nhìn qua. Tạ Nhất nhanh cởi áo khoác của mình phủ lên trên người Thương Khâu. Bất quá áo khoác của Tạ Nhất có điểm ngắn đối với Thương Khâu, càng hiện ra khiêu gợi.

Tất Bắc ho khan một tiếng, nói:

"Đào Mộc Bổng đâu?"

Tạ Nhất nhanh đem Đào Mộc Bổng giao cho Tất Bắc, là một thanh kiếm bất quá không có mũi kiếm, kỳ thật càng giống thanh gỗ đào.

Tất Bắc nhìn nhìn, nói:

"Quả nhiên là cái này, thật tốt quá."

Tạ Nhất đem Đào Mộc Bổng giao cho Tất Bắc, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhanh chuẩn bị cùng Thương Khâu đi trở về nhà. Một chuyến này có thể nói là kinh thiên động địa quỷ thần khiếp. Thương Khâu là Hắc Sơn Lão Yêu, mà Tạ Nhất là Yến Xích Hà. Tạ Nhất cảm thấy giống như tham gia trò chơi nhập vai, nhớ tới còn cảm thấy thẹn......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui