Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Bởi vì tiệc rượu không nhỏ, Tạ Nhất cũng không muốn Thương Khâu mất mặt, cho nên cố ý mang theo một bộ tây trang tương đối không tồi.

Ngày hôm sau buổi chiều, tiệc rượu liền bắt đầu.

Rất nhiều người đi tới Trương gia, nơi này hai ngày sau liền sẽ là tiệc cưới chính thức HunhHn786.

Tạ Nhất mặc một bộ tây trang màu đen, cùng Thương Khâu quả thực là xứng đôi. Quần áo này là Thương Khâu mua cho, có thể nói là hàng hiệu số lượng có hạn. Bất quá Tạ Nhất cùng Thương Khâu dáng người không giống nhau, cho nên mặc vào cảm giác cũng không quá giống nhau.

Trứng Vàng cũng mặc một bộ tây trang nhìn đặc biệt đáng yêu, còn có vẻ tiểu soái ca. Trên đầu đội một cái mũ dạ, khi bước đi lắc lư đặc biệt thu hút ánh mắt mọi người.

Tiểu Mao Mao thì càng không phải nói, cực kỳ đáng yêu. Bởi vì quá nhỏ Tiểu Mao Mao không có mặc tây trang, mà mặc áo sơ mi kiểu cung đình châu Âu, cổ áo kết nơ hoa. Hơn nữa Tiểu Mao Mao là tóc dài, cột chỉnh tề, thoạt nhìn thật giống như là hoàng tử nhỏ từ trong truyện cổ tích bước ra. Thời điểm cười rộ lên đặc biệt đẹp lung linh. Mắt to, hàng mi dài, cười đặc biệt ấm áp. Đây mới là chàng trai thân thiện đúng tiêu chuẩn, nhìn đặc hiền lành.

Mọi người tới, Trương Xu cùng Mười Sáu đã ở đó. Trương Xu còn chống gậy, đi đường khập khiễng. Nhưng dù tính tàn tật, cũng ngăn cản không được "dã tâm" ăn uống của Trương Xu. Người khác đều tới để bắt chuyện tạo quan hệ. Trương Xu lại là đi bưng một mâm lớn đồ ăn, bên trên chất đầy cua, chất chồng giống như lâu đài.

Trương Xu nhìn thấy bọn họ, lập tức lại đây, nói:

"Ông chủ, ăn một con không. Cua gạch ăn ngon! Hiện tại vừa lúc là mùa cua, thịt siêu ngọt!"

Tạ Nhất xấu hổ cười cười, nói:

"Thôi, vẫn là tự mình cậu ăn đi."

Thương Khâu lại là nhàn nhạt nói:

"Không ai nói cho cậu biết gạch cua là cái gì sao?"

Trương Xu vẻ mặt mê mang, nói:

"Cái gì? Làm sao vậy? Không thể ăn sao?"

Thương Khâu cười, nói:

"Có thể ăn, còn thực bổ, thích hợp cho cậu."

Trương Xu vẻ mặt mê mang, Trứng Vàng tỏ vẻ thông minh nói:

"Để con nói! Là chất thải bài tiết của cua!"

Trương Xu:

"......"

Trả lời theo khoa học!

Bọn họ đang thảo luận vấn đề gạch cua, liền có người đi tới. Thì ra là vị hôn phu của Trương tiểu thư. Hắn cười tủm tỉm bưng ly rượu, nói:

"Mấy vị hôm nay nhất định phải tận hứng. Có yêu cầu gì có thể tìm tôi."

Hôn phu của Trương tiểu thư hoàn toàn đã đem chính mình trở thành chủ nhân Trương gia. Kỳ thật cũng là như thế, Trương gia chỉ có Trương Điềm là người thừa kế, còn là nữ. Cho nên về sau vô luận như thế nào, Trương gia khẳng định có một nửa sẽ là của vị hôn phu, cho nên nói là chủ nhân cũng không quá.

Hôn phu của Trương tiểu thư nói xong, ánh mắt vẫn luôn dính trên người Tạ Nhất. Tạ Nhất đi lấy thức ăn, hắn liền đi tới, còn có ý như vô tình đụng Tạ Nhất. Tạ Nhất nhích ra một ít, hôn phu Trương tiểu thư liền theo một ít. Tạ Nhất cuối cùng không có cách nào, đành phải quay đầu nhìn hắn.

Hôn phu Trương tiểu thư lúc này liền thấp giọng nói:

"Cậu tuy rằng không phải xuất sắc, nhưng khí chất không tồi. Là tình nhân của Thương Khâu sao? Hắn bao cậu? Bao nhiêu tiền một đêm?"

Tạ Nhất tức khắc muốn mắng người. Vị hôn phu Trương tiểu thư quả nhiên không phải thứ tốt. Tạ Nhất thực lãnh đạm nói:

"Ngượng ngùng rồi, không phải hắn bao tôi, là tôi bao hắn."

Tạ Nhất nói xong, trực tiếp bước đi. Hôn phu Trương tiểu thư sửng sốt, không kịp phản ứng. Thời điểm hắn phản ứng, Tạ Nhất đã đi rồi. Hắn không thật sự tin, còn tưởng rằng là Tạ Nhất lừa dối mình, nhìn chằm chằm bóng lưng Tạ Nhất thật lâu.

Tạ Nhất đi trở về, liền đụng phải Tống Tịch. Tống Tịch giơ một ly rượu hướng về phía Tạ Nhất cười cười. Tạ Nhất vừa định qua chào hỏi, đã bị người kéo lại. Quay đầu nhìn thì ra là Thương Khâu. Thương Khâu cũng bưng ly rượu.

Tạ Nhất không đi qua, Tống Tịch liền đi tới, phía sau tất nhiên là thú cưng Nguyên Phong.

Tống Tịch đi tới gần, Tạ Nhất liền thấy trên cổ dấu hôn nhiều ra. Bởi vì hôm nay không thể mang khăn quàng cổ, dấu hôn đặc biệt ái muội, hơn nữa có mới có cũ, xanh xanh tím tím thoạt nhìn đặc biệt kịch liệt. Tống Tịch lại không thèm để ý cái này, cười nói:

"Nơi này rượu thực không tệ, Trương gia là bỏ vốn không ít, hôm nay cần phải nếm thử."

Tạ Nhất cũng cảm thấy rượu ngon, nhưng không dám uống nhiều.

Bọn họ trò chuyện, liền nghe được một trận ồn ào, ngay sau đó liền nhìn thấy náo loạn phía trước. Bất quá cũng không phải xảy ra chuyện gì, mà là có người đi vào.

Người này đi vào gây náo động cùng Thương Khâu không sai biệt lắm, thoạt nhìn là nhân vật lớn. Tạ Nhất ngẩng đầu xem lại thấy không rõ lắm, nhưng có thể nhìn ra một người mặc tây trang màu xám, cũng không muốn quá nổi bật, bên cạnh cũng không có người nào.

Tây trang vừa vặn, cà vạt xám bạc, trang phục tuy rằng đơn giản nhưng nhìn ra được là người có tiền. Tóc của hắn màu xám khói đang hot, bất quá cũng không giống nhuộm, so với tóc nhuộm càng giống màu tự nhiên hơn. Loại tình huống này kỳ thật là thường thấy, giống như là có người tóc vàng, có người tóc nâu vậy.

Người đàn ông này vẻ ngoài trầm ổn, tuổi tác phỏng chừng 40 tuổi, cũng có thể chưa đến, bất quá bởi vì tóc màu xám cho nên có vẻ già dặn. Ngũ quan đoan chính, mũi cao, thân hình cao lớn, cũng gầy, dáng tiêu chuẩn người mẫu. Hơn nữa trên cằm có chút râu, thoạt nhìn thập phần phong độ cuốn hút.

Bất quá bộ dáng này cũng không giống Phùng Tam là đại thúc hoa tâm, người này nhìn ôn nhu cực kỳ. Đặc biệt là đôi mắt sáng, lại thường xuyên híp, cứ như vậy, liền có vẻ đặc biệt quan tâm người đối diện. Người này còn mang mắt kính, cho người ta cảm giác là người có học thức.

Hắn từ bên ngoài đi vào, tức khắc một mảnh náo loạn, thật nhiều người đều vây quanh chào hỏi.

"Lương tiên sinh!"

"Lương tiên sinh hôm nay cũng tới!"

"Lương tiên sinh lần trước cái hợp đồng......"

Thật nhiều người vây quanh Lương tiên sinh, Tạ Nhất có chút tò mò, hỏi:

"Đó là người nào?"

Tống Tịch cười tủm tỉm nói:

"Hắn là Lương Khí...... vứt bỏ."

Tống Tịch nói nửa câu sau không biết vì cái gì nhìn về phía Thương Khâu. Thương Khâu nhìn Lương Khí đi vào tới, chinh lăng một chút. Thương Khâu rất ít khi lộ ra biểu tình như vậy.

Tạ Nhất cũng thấy được Thương Khâu chinh lăng. Rốt cuộc Tống Tịch nói nửa câu sau nhìn về phía Thương Khâu, ánh mắt rất là "ái muội", Tạ Nhất tức khắc thấy có chút kỳ quái.

Chẳng lẽ Thương Khâu cùng Lương Khí quen biết?

Thương Khâu chỉ là chinh lăng một chút, ngay sau đó thực tự nhiên thu hồi ánh mắt, không có lại nhìn Lương Khí.

Tống Tịch phổ cập một chút thông tin về Lương Khí.

Lương Khí rất có tiền, là loại hình giàu nứt vách đổ tường. Tập đoàn trong tay hắn có thể sánh ngang tập đoàn Thương Điển của Thương Khâu. Hơn nữa tài sản chẳng thể phân biệt hơn kém, có thể thấy được có rất nhiều tiền.

Nhưng mà sản nghiệp của Lương Khí không phải lĩnh vực IT hoặc là bất động sản. Lương Khí trong tay nắm một đống đất nông nghiệp, công ty thực phẩm, hoa cây cảnh, nhà hàng xa hoa hay bình dân đều có. Cơ hồ nhà hàng ăn uống trong thành phố Lương Khí đều có cổ phần.

Tạ Nhất tuy rằng chưa nghe nói qua Lương Khí, nhưng vừa nghe nói trong tay hắn có nhà hàng, tức khắc liền hâm mộ. Thì ra những nhà hàng nổi danh trong thành phố đều có phần của Lương Khí, hơn nữa làm ăn phi thường xuất sắc. Tạ Nhất cũng mở một quán ăn đêm khuya, cũng là kinh doanh ăn uống, thấy Lương Khí làm cùng ngành xuất sắc, Tạ Nhất tự nhiên sùng bái.

Là chủ sản nghiệp kinh doanh thực phẩm nông nghiệp, Lương Khí có thể bước lên giới thượng lưu, rất nhiều người tranh đoạt nhau được hợp tác cùng Lương Khí.

Tống Tịch cười tủm tỉm nói:

"Lương tiên sinh...... không đơn giản đâu."

Bọn họ đang nói, thình lình nghe Tiểu Hắc hô to một tiếng.

"Mao Mao không thấy!"

Tạ Nhất hoảng sợ, ngày thường đều là Trứng Vàng chạy loạn, hôm nay Tiểu Mao Mao thế nhưng không thấy.

Kỳ thật Tiểu Mao Mao không có chạy loạn. Chỉ là do quá nhỏ, đi tới đi lui, còn có người mặc váy tùng rộng, Tiểu Mao Mao trực tiếp va vào làn váy. Làn váy rất lớn, Tiểu Mao Mao bị quăng ngã nện mông xuống đất. Chờ làn váy rời khỏi, Tiểu Mao Mao liền cùng các ba ba ngăn cách.

Tiểu Mao Mao bò dậy muốn chạy theo, nhưng đột nhiên đã xảy ra náo động Lương tiên sinh từ bên ngoài đi vào. Thật nhiều người bu lại, đẩy Tiểu Mao Mao đi về phía trước. Tiểu Mao Mao sợ tới mức khóc thút thít trốn ở dưới một cái bàn, để ngừa bị người đá trúng.

Lương Khí bị rất nhiều người dây dưa, cười rộ lên ôn nhu lại ổn trọng, bất quá cũng có chút xa cách. Liền ở ngay lúc này, đột nhiên hắn nghe được loáng thoáng tiếng khóc. Lương Khí theo âm thanh đi qua, nâng khăn trải bàn một chút liền phát hiện phía dưới có một bé con. Bé con tóc màu hồng, mặc như một hoàng tử nhỏ, có thể nói là rất đáng yêu. Đặc biệt hiện tại bé con còn khóc thút thít.

Bé con khóc thút thít, đáng thương hề hề ôm cái chân bàn, đương nhiên là Tiểu Mao Mao.

Tiểu Mao Mao vừa rồi bị người va vào hai lần, có chút đáng thương, tóc tán xuống dưới vài sợi. Đột nhiên thấy được một chú xa lạ, Tiểu Mao Mao có chút sợ người lạ rụt rụt.

Lương Khí nửa cúi xuống. Bất quá hắn cúi xuống vẫn cao hơn Tiểu Mao Mao không ít. Vì thế hắn dứt khoát quỳ một gối trên mặt đất, duỗi tay qua, nói:

"Làm sao vậy tiểu bảo bối. Sao một mình khóc, lại đây, chú ôm con."

Tiểu Mao Mao nhìn Lương Khí. Hắn nói chuyện thực ôn nhu, biểu tình cũng thực ôn nhu. Tiểu Mao Mao hít hít mũi hai cái, có chút chần chờ mở ra tay nhỏ. Lương Khí nhanh duỗi tay qua, đem Tiểu Mao Mao từ phía dưới bàn ôm ra.

Giày thỏ của Tiểu Mao Mao giẫm lên tây trang Lương Khí. Bất quá Lương Khí cũng không có để ý, dỗ dành Tiểu Mao Mao. Hắn từ trong túi lấy ra một khăn tay có vẻ đắt tiền, lau nước mắt nước mũi Tiểu Mao Mao. Lại từ trong túi biến ra một đóa hoa nhỏ màu hồng phấn cùng màu tóc Tiểu Mao Mao. Tiểu Mao Mao kinh ngạc nhìn đóa hoa màu hồng phấn, đã quên khóc, mở to hai mắt, nói:

"Tóc tóc!"

Tiểu Mao Mao phát âm tựa hồ chọc cười Lương Khí. Lương Khí đem đóa hoa cài ở trên tóc Tiểu Mao Mao. Tiểu Mao Mao giơ tay sờ sờ. Lương Khí ôn nhu nói:

"Rất hợp với con."

Tiểu Mao Mao nghe không hiểu, nhưng là cảm thấy chú này nhất định là khen mình, liền cười khanh khách.

Tạ Nhất đang tìm con trai, liền nhìn thấy có người ôm con mình đi tới, chính là người vừa rồi được mọi người tung hô, Lương Khí.

Tiểu Mao Mao thành thật ngồi ở trong lòng Lương Khí. Nhìn thấy Tạ Nhất, Tiểu Mao Mao lập tức cất tiếng kêu:

"Ba ba!"

Tạ Nhất chạy nhanh tới tiếp nhận Tiểu Mao Mao. Tiểu Mao Mao duỗi tay ôm cổ Tạ Nhất. Cái đầu hồng nhạt dùng sức cọ cọ, giống như làm nũng, đặc biệt ủy khuất.

Tạ Nhất trấn an con trai. Lương Khí lại cùng Thương Khâu bắt tay, cười nói:

"Thương tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh."

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Lương tiên sinh nói quá lời."


Tạ Nhất nhìn hai người giống như lần đầu tiên gặp mặt, bất quá cảm thấy quái quái.

Lương Khí không nói thêm gì, liền đi đến chỗ khác. Tiểu Mao Mao còn vẫy vẫy tay nhỏ tạm biệt Lương Khí.

Lương Khí vừa đi trong chốc lát, Thương Khâu đột nhiên nói:

"Anh đi toilet."

Tạ Nhất không nghi ngờ, gật gật đầu, cùng Tiểu Hắc trông coi hai đứa nhỏ.

Thương Khâu đi toilet. Tống Tịch lại đi tới, cười tủm tỉm nói:

"Sao chỉ mình cậu?"

Tạ Nhất nói:

"Thương Khâu đi toilet."

Tống Tịch cười nói:

"Phải không? Tôi thấy bạn cũ của Thương Khâu vừa rồi cũng tiến vào toilet."

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Hả? Bạn cũ?"

Tống Tịch nói:

"Chính là Lương tiên sinh mới vào."

Tạ Nhất vừa nghe càng là kinh ngạc. Bởi vì vừa rồi Thương Khâu còn cùng Lương Khí bắt tay, hai người thoạt nhìn như lần đầu tiên gặp mặt. Nếu là bạn cũ, vì cái gì làm bộ chưa thấy qua?

Tạ Nhất có điểm hồ nghi. Tống Tịch cười tủm tỉm nói:

"Tôi có thể giúp cậu trông trẻ miễn phí, nếu cậu muốn đi toilet nhìn xem, liền đi đi."

Tạ Nhất máu ghen chính là rất lớn, hơn nữa tính chiếm hữu cũng không nhỏ. Lập tức liền đem Trứng Vàng cùng Tiểu Mao Mao ủy thác cho Tống Tịch, Tạ Nhất chạy nhanh tới toilet.

Bất quá Tạ Nhất đi đến cửa toilet, Thương Khâu cũng vừa lúc từ bên trong đi ra. Tạ Nhất hồ nghi vòng qua Thương Khâu, hướng toilet nhìn nhìn.

Thương Khâu nói:

"Làm sao vậy?"

Tạ Nhất vào toilet nhìn một vòng, bên trong thế nhưng không có người, tất cả buồng cũng đều là mở ra. Tạ Nhất hồ nghi nhìn nhìn Thương Khâu. Thương Khâu nói:

"Nhìn cái gì đó? Đi thôi."

Hai người ra khỏi toilet. Tống Tịch đang chơi cùng hai đứa nhỏ, chờ bọn họ về liền đi ngay.

Hôm nay bữa tiệc rất là náo nhiệt, trừ có Thương Khâu cùng Lương Khí là nhân vật lớn, còn có bạn trai cũ của Trương tiểu thư. Quả thực là một hồi trò hay.

Bạn trai cũ của Trương tiểu thư đã kết hôn, kỳ thật cùng Trương tiểu thư còn xem như môn đăng hộ đối. Nhưng không biết tình huống như thế nào, mấy năm trước bọn họ chia tay. Lý do chia tay cũng ồn ào cẩu huyết. Bạn trai cũ của Trương tiểu thư kết hôn với chị em tốt của Trương tiểu thư.

Hiện giờ Trương tiểu thư kết hôn, chị em tốt cùng bạn trai cũ, vị hôn phu tề tụ một chỗ, quả thực chính là một vở kịch lớn của năm. Kết quả không ngoài sở liệu, bạn trai cũ bởi vì nói chuyện cùng Trương tiểu thư, đưa tới bị "hiểu lầm". Chị em tốt kia ở trong buổi tiệc trực tiếp trở mặt cùng Trương tiểu thư, tuyên bố sẽ công khai sự tình dơ bẩn xấu xa của Trương tiểu thư.

Trương tiểu thư cũng trở mặt, cho người đuổi chị em tốt khỏi buổi tiệc.

Buổi tiệc rượu này cũng không đơn thuần chỉ là xả giao, mọi người cũng đang xem trò hay.

Cuối cùng tiệc rượu hậm hực tan rã trong không vui. Tạ Nhất cùng Thương Khâu liền mang theo mấy đứa bé trở về ngủ.

Hôm nay Thương Khâu tựa hồ có chút khác thường, tất nhiên là sau khi gặp Lương tiên sinh. Tạ Nhất trong lòng có chút hồ nghi.

Chẳng lẽ thật sự như mấy đồng nghiêp nói, bởi vì mình cùng Thương Khâu không có sinh hoạt tình dục, cho nên đã sinh ra nguy cơ? Lương Khí khẳng định là quen biết Thương Khâu. Hơn nữa thân phận cao, vừa quý phái vừa thành thục, diện mạo cũng đẹp. Tuy rằng là đại thúc, bất quá tốt ở chỗ không hiện già. Thấy thế nào cũng xứng đôi với Thương Khâu!

Tạ Nhất so sánh bản thân cùng Lương Khí.

Mình chỉ là ông chủ một quán ăn nhỏ, mà Lương Khí có rất nhiều nhà hàng lớn. Mình là viên chức nhỏ, mà Lương Khí là tổng tài... Quả thực không thể so!

Tạ Nhất thấy nguy cơ tới, cảm giác "tình địch" quá mạnh mẽ.

Hẳn là phải chủ động mới được!

Tạ Nhất nghĩ nghĩ, thời điểm trở về chỗ nghỉ, thừa dịp Thương Khâu tắm rửa, liền đem hai đứa nhỏ phó thác cho Tiểu Hắc, để hai đứa ngủ cùng Tiểu Hắc. Trứng Vàng đặc biệt cao hứng, còn giơ nắm tay, nói với Tạ Nhất.

"Ba ba cố lên!"

Tạ Nhất:

"......"

Chẳng lẽ mình muốn làm Thương Khâu đều viết ở trên mặt sao?

Tiểu Mao Mao một bộ thuần khiết, cùng Tiểu Hắc cũng không biết Tạ Nhất muốn làm gì. Tạ Nhất cảm thấy mình vẫn là có thể cứu chữa.

Thương Khâu còn đang tắm, thình lình nghe tiếng mở cửa. Thương Khâu quay đầu nhìn lại, thì ra là Tạ Nhất đi vào. Thương Khâu không khỏi nhướng mày, cười nói:

"Như thế nào, muốn cùng nhau sao?"

Tạ Nhất nhìn Thương Khâu một bộ thành thạo, nhịn không được mặt đỏ lên. Quả nhiên "lập kế hoạch dễ, thực hiện khó". Tạ Nhất hiện tại cảm giác mình có điểm tay chân phát run, cần một tiếng trống làm tinh thần hăng hái để xung trận với yêu tinh Thương Khâu này.

Tạ Nhất ho khan một chút, làm bộ bình tĩnh.

"Phải... phải."

Kết quả nói lắp, Tạ Nhất căng da đầu qua đi. Thương Khâu hơi hơi mỉm cười, trực tiếp đem Tạ Nhất ấn ở trên vách tường, cười nói:

"Hôm nay chủ động vậy?"

Tạ Nhất cắn răng một cái, nói:

"Đừng nói nhiều lời, có làm hay không?"

Thương Khâu cười hôn môi, hôn mặt Tạ Nhất, nói:

"Đương nhiên, đừng nóng vội......"

Mặt Tạ Nhất càng đỏ hơn.

Như thế nào làm đến giống như chính mình đặc biệt gấp gáp. Nhưng mà xem tình huống hình như cũng là như thế thật!

Tạ Nhất vội vàng ho khan một tiếng, muốn bình ổn một chút. Thương Khâu lại không cho cơ hội này. Một tay đem người bế lên, hơn nữa không phải ôm kiểu công chúa, mà trực tiếp để Tạ Nhất ngồi ở cánh tay, ôm đi ra ngoài, nói:

"Chúng ta đi vào phòng ngủ. Lần đầu tiên nếu ở phòng tắm, chỉ sợ ngày mai em muốn đứng cũng không nổi."

Tạ Nhất tức khắc kháng nghị nói:

"Ai đứng không nổi, anh mới đứng không được!"

Thương Khâu nhướng mày, một chút đem Tạ Nhất ném ở trên sô pha. Bị Tạ Nhất khiêu khích, hắn đã không có kiên nhẫn đi đến giường, cười nói:

"Vậy...... Rửa mắt mong chờ?"

Tạ Nhất cảm giác Thương Khâu khiêu khích tôn nghiêm của đàn ông, vì thế nảy sinh ác độc, há miệng cắn thùy tai Thương Khâu. Quả nhiên liền nghe được Thương Khâu "ui" một tiếng.

Tạ Nhất trong lòng đắc ý cực kỳ, nghĩ thầm.

Hừ hừ, thế nào, đau a, ai biểu anh chọc người ta!

Kết quả còn chưa có tưởng tượng xong, liền nhìn thấy ánh mắt Thương Khâu như muốn ăn người. Đôi mắt màu đen sâu không thấy đáy, bên trong phảng phất có ngọn lửa đang cháy, đặc biệt dọa người. Phảng phất là một con báo ngửi thấy mùi máu tanh.

Tạ Nhất hiện tại có chút lùi bước, nhưng Thương Khâu hoàn toàn không cho bất luận cơ hội nào.

Ở ngay lúc này, thình lình vang lên âm thanh.

"Meo meo."

Chuông di động của Thương Khâu vang lên. Hai người đều không có chú ý, dù sao hiện tại tên đã trên dây, chỉ còn bước cuối cùng, ai sẽ đi chú ý di động.

Kết quả di động đặt bên cạnh lại vang lên âm thanh báo có tin nhắn. Thương Khâu rốt cuộc không kiên nhẫn cầm lấy di động. Có hai tin nhắn, cực kỳ ngắn gọn.

Dưới lầu.

Bây giờ.

Thương Khâu nhìn tin nhắn, hít sâu một hơi, đột nhiên cầm lấy quần áo phủ lên người. Hắn cúi đầu hôn trán Tạ Nhất, nói:

"Quá muộn rồi, hôm nay em cũng mệt mỏi, mau đi ngủ đi."

Hắn nói, săn sóc ôm Tạ Nhất đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận. Quả thực như là chàng trai ấm áp ngọt ngào.

Tạ Nhất phát ngốc.

Từ từ, tình huống gì thế này. Mình ra sức như vậy, kết quả Thương Khâu một nửa liền bỏ đi. Có phải là vì tin nhắn?

Nhưng Tạ Nhất không thấy được nội dung.

Thương Khâu để Tạ Nhất ngủ. Chờ Tạ Nhất "ngủ" xong, liền mặc áo khoác, lặng lẽ đi ra ngoài.

Vốn nhắm mắt ngủ, Tạ Nhất rất nhanh liền ngồi dậy, lập tức nhảy xuống đất, mặc quần áo liền chạy ra cửa. Ló đầu thăm dò nhìn trái nhìn phải.

Trứng Vàng đói bụng, sai Tiểu Hắc đi lấy thức ăn. Tiểu Hắc nhận mệnh đi bưng thức ăn, thời điểm trở về liền nhìn thấy Tạ Nhất lén lút đi ở hành lang, dọa hắn nhảy dựng. Tiểu Hắc kinh ngạc nói:

"Buổi tối, anh định đi đâu?"


Tạ Nhất lập tức nói:

"Bắt gian!"

Tiểu Hắc vẻ mặt mê mang, nói:

"Hả?"

Tạ Nhất không có thời gian nói nhiều cùng Tiểu Hắc. Sợ lạc mất người, Tạ Nhất chạy nhanh hướng về phía cầu thang. Thương Khâu hẳn là đi thang máy xuống dưới, thang máy đã đến lầu hai.

Tạ Nhất chạy nhanh vọt vào lối đi bộ, chạy xuống dưới lầu. Tiếng bước chân vang vọng làm Tiểu Hắc vẻ mặt mê mang, không biết tình huống như thế nào, đành phải bưng thức ăn về phòng.

Tạ Nhất vọt tới dưới lầu, liền nhìn thấy thang máy ngừng ở một tầng, không có người ấn, Thương Khâu khẳng định đã đi ra ngoài.

Từ tòa nhà đi ra nhìn trái nhìn phải, Tạ Nhất cũng không có nhìn thấy Thương Khâu. Không biết hắn đi nơi nào, Tạ Nhất đối với nơi trời xa đất lạ này không biết đi đâu tìm.

Tạ Nhất mê mang nhìn nhìn bốn phía, kết quả liền nhìn thấy một cái bóng đen chạy tới. Đôi mắt Tạ Nhất tức khắc liền sáng, nhanh chóng theo sau.

Bóng đen quả nhiên cùng một người chạm trán, thoạt nhìn như là hẹn hò. Tuy rằng Tạ Nhất thấy không rõ lắm, nhưng xác định bóng đen cùng một người phụ nữ gặp mặt, tuyệt đối là nữ.

Tạ Nhất nhanh trốn, trong lòng dấm chua dâng lên. Hai người chạm trán, thế nhưng liền ôm nhau, nhìn dáng vẻ còn không ngừng hôn hôn. Nụ hôn nóng bỏng vang dội.

Tạ Nhất thiếu chút nữa bị dấm dìm chết.

Người phụ nữ âm yếu nói:

"Thương ca...... Ứ, Thương ca, anh thật thô bạo nga!"

Tạ Nhất:

"......"

Cái quỷ gì?

Hơn nữa giọng người phụ nữ đặc biệt quen tai. Tạ Nhất vừa nghe liền nghe ra là của Trương tiểu thư Trương Điềm. Trương Điềm chính là sắp kết hôn, thế nhưng nửa đêm chạy ra cùng người khác hẹn hò?

Tạ Nhất xem máu ghen dâng tận trời. Hai người còn hôn môi chốc chốc. Tạ Nhất nghĩ thầm.

Tuy rằng cùng phụ nữ tranh đoạt tình yêu thực không đáng mặt đàn ông. Nhưng không thể mở một con mắt nhắm một con mắt!

Vì thế Tạ Nhất vừa muốn lao ra. Đột nhiên bả vai bị người chụp một cái.

Buổi tối, bả vai bị người chụp, liền như quỷ chụp vai, Tạ Nhất sợ tới mức lông tơ đều dựng lên. Liếc mắt quả nhiên gặp quỷ.

Là Thương Khâu!

Thương Khâu đứng ở sau lưng Tạ Nhất, có chút kinh ngạc nói:

"Em sao chạy xuống đây?"

Tạ Nhất mở to hai mắt nhìn Thương Khâu sau lưng, lại nhìn phía trước. Người phụ nữ còn nũng nịu gọi Thương ca.

Chẳng lẽ không phải Thương Khâu? Hay là gặp quỷ?!

Tạ Nhất chinh lăng:

"Anh...... anh...... hắn?"

Thương Khâu nhìn phía trước, nói:

"Bạn trai cũ của Trương Điềm."

Tạ Nhất nghe như vậy, tức khắc nghĩ tới bạn trai cũ của Trương Điềm hình như gọi là Phạm Gia Thương. Quả nhiên cũng là Thương ca.

Tạ Nhất nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực, nói:

"Anh buổi tối chạy ra, em không yên tâm."

Thương Khâu cười cười, nói:

"Có cái gì không yên tâm, trở về thôi."

Tạ Nhất hồ nghi híp mắt nói:

"Anh vừa rồi đi làm gì?"

Thương Khâu nói:

"Không có gì."

Thương Khâu vô cùng đơn giản nói một câu liền cho qua. Quả thực không hề có thành ý, bất quá thoạt nhìn cũng không giống nói dối.

Tạ Nhất híp mắt nhìn hắn, liền ở ngay lúc này, thình lình nghe có người hô to.

"Giỏi lắm đôi gian phu dâm phụ!!"

Tạ Nhất hoảng sợ, quay đầu lại nhìn. Thì ra tối hôm nay đi bắt gian không chỉ Tạ Nhất. Hiện tại vị hôn phu của cô dâu cũng chạy tới bắt gian, thật là một vở kịch hay.

Trương Điềm cùng bạn trai cũ hẹn hò, không nghĩ tới vị hôn phu chạy tới, ba người cứ như vậy giằng co.

Vị hôn phu chỉ vào bạn trai cũ Trương Điềm, nói:

"Đã kết hôn thế nhưng còn ở bên ngoài câu ba đáp bốn. Mày có tin tao nói cho vợ mày hay không?! Hừ hừ, tao thấy vợ mày cũng là thiên kim tiểu thư. Nếu biết mày ngoại tình, ngày lành sợ là không còn dài?!"

Bạn trai cũ Trương Điềm nói:

"Còn uy hiếp tao? Đừng cho là tao không biết mày làm chuyện xấu xa dơ bẩn gì! Bức tao nổi nóng, tao liền đem những việc chấn động kia truyền ra ngoài! Nhìn xem chúng ta rốt cuộc là ai ngày lành sẽ kết thúc!"

"Mày nói cái gì!?"

"Thế nào, còn muốn động thủ đánh người. Tới đi, đem tất cả khách khứa đến đây. Tao nhìn xem ai trong chúng ta không thể ra ánh sáng!"

Bên kia hai người đàn ông chửi đổng, cũng không thua kém mấy bà thím, mắng đặc biệt hăng say. Tạ Nhất có chút bất đắc dĩ, không nghĩ xem tiếp liền lôi kéo Thương Khâu đi trở về.

Hai người đi vào tòa nhà, Thương Khâu đột nhiên quay đầu nhìn lại một chút. Tạ Nhất không phát hiện ở chỗ khuất bên cạnh bồn hoa thế nhưng có người ngồi. Người kia mặc một thân tây trang màu xám bạc, ngồi tréo chân.

Chờ Tạ Nhất cùng Thương Khâu đi rồi, hắn mới thản nhiên đốt một điếu thuốc, ưu nhã phun vòng khói. Đúng là Lương Khí.

Tiểu Hắc trở về phòng, hầu hạ Trứng Vàng đại gia ăn bữa ăn khuya. Tiểu Mao Mao không ăn bữa ăn khuya, nhưng tinh thần tỉnh táo, không muốn ngủ, đang ở trên bàn bò tới bò lui chơi.

Tiểu Hắc đút Trứng Vàng ăn, cho nên không có thời gian chiếu cố Tiểu Mao Mao. Tiểu Mao Mao liền theo cái bàn đi tới bệ cửa sổ, nhón chân nhỏ nhìn ra ngoài.

Bên ngoài thực tối, bất quá Tiểu Mao Mao thị lực tốt, nhìn đêm cũng không tệ lắm. Tò mò cúi đầu nhìn xuống dưới, Tiểu Mao Mao liền nhìn thấy bên cạnh bồn hoa thế nhưng có một người ngồi, hơn nữa là người quen. Tiểu Mao Mao tức khắc nở nụ cười, đối với người ngồi ở bồn hoa quơ quơ tay.

Lương Khí cũng ngẩng đầu lên, thấy được Tiểu Mao Mao. Tiểu Mao Mao nhiệt tình quơ tay, Lương Khí cũng liền mỉm cười nâng tay vẫy chào Tiểu Mao Mao. Tiểu Mao Mao nhìn thấy chú chào mình, lập tức cười càng xán lạn, đứng ở cửa sổ giậm chân, thoạt nhìn đặc biệt vui vẻ.

Tiểu Hắc nhìn thấy Tiểu Mao Mao vịn cửa sổ giậm chân, khiếp sợ, vội vàng chạy tới, giữ chặt Tiểu Mao Mao nói:

"Tiểu tổ tông, nếu em ngã xuống, ông chủ liền không cho anh ăn khoai nướng!"

Trứng Vàng:

"......"

Tiểu Hắc ôm Tiểu Mao Mao, có chút kỳ quái, không biết Tiểu Mao Mao nhìn cái gì, liền thăm dò nhìn xuống. Kết quả cái gì cũng không thấy được, bên ngoài đen như mực. Bởi vì thời gian quá muộn, cho nên cũng không có ai.

Tiểu Mao Mao cúi đầu xem lần nữa, quả nhiên cũng không có thấy bóng người. Bên bồn hoa không có ai, giống như căn bản chưa từng có người ngồi ở nơi đó. Tiểu Mao Mao dẩu môi, thoạt nhìn có chút mất hứng, bị Tiểu Hắc ôm đi ngủ.

Hôn lễ thực mau liền đến. Lễ cưới của Trương Điềm phi thường long trọng.

Kỳ thật Trương Thư Nghĩa muốn lợi dụng hôn lễ lần này mở rộng quan hệ, chấn hưng Trương gia. Thoạt nhìn hôn lễ lần này cũng phi thường thành công, bởi vì người tới tham gia hôn lễ đã vượt qua mong đợi.

Ngày đó ở tiệc rượu, Thương Khâu cùng Lương Khí xuất hiện, rất nhiều phú thương đều nghe nói. Nên bọn họ chạy tới tham gia rất nhiều. Đều là muốn cùng hai người này bắt chuyện. Bởi vậy ngày hôn lễ thật nhiều khách khứa.

Tiệc cưới thực mau liền bắt đầu, cô dâu cùng chú rể còn chưa tới sảnh đường, khách khứa đã tụ tập. Mọi người không ngừng bắt chuyện, từng người lôi kéo tạo giao tình.

Thương Khâu cùng Tạ Nhất mang theo hai đứa con tham dự. Rất nhiều người chạy tới bắt chuyện cùng Thương Khâu, thiếu chút nữa đẩy Tạ Nhất ra xa.

Thương Khâu tức khắc bị người vây quanh, trong ba vòng ngoài ba vòng. Tạ Nhất lôi kéo mấy đứa nhỏ đứng ở bên ngoài, nghĩ thầm.

Kẻ có tiền cũng mệt a......

Tạ Nhất nhìn nhìn, dẫn bọn nhỏ đi ăn một chút gì lót bụng. Trứng Vàng cùng Tiểu Mao Mao đều thích ăn. Tạ Nhất liền phát cho mỗi đứa một mâm nhỏ, hai đứa bé đi theo ba ba lấy món mình thích.

Tạ Nhất đi đến khu vực đặt đồ ăn, liền nhìn thấy đã có người ở nơi đó. Những người khác đều đang bắt chuyện, chỉ có một người không phẩm vị, đã bắt đầu thổi quét mỹ thực. Đương nhiên không phải người khác, chính là Trương Xu.

Trương Xu thân tàn chí kiên bưng mâm, gắp đồ ăn bỏ vào mâm liên tục. Mười Sáu đứng ở một bên, yên lặng nhìn đại nhân nhà hắn, tựa hồ cảm thấy rất mất mặt. Bất quá Mười Sáu trời sinh mặt than, cho nên căn bản không có biểu tình gì, chỉ là yên lặng nhìn.

Tạ Nhất đột nhiên cảm thấy.

Đôi khi mặt than kỳ thật cũng khá tốt...

Mấy đứa nhỏ thấy được Trương Xu, còn rất thân thiết. Trứng Vàng cùng Trương Xu thảo luận điểm tâm ngọt nào ăn ngon vân vân...

Tiểu Mao Mao tò mò đứng ở một bên, cắn ngón tay, thoạt nhìn như là tiểu vương tử chớp mắt to. Ngay sau đó Tiểu Mao Mao nhìn nhìn anh trai cùng anh Trương Xu chọn một mâm tràn đầy, ánh mắt sáng lên, duỗi cổ, nhón chân nhỏ.

Trên bàn có tô lớn tinh xảo, bên trong là nước sốt. Tiểu Mao Mao đã sớm muốn nếm thử nước sốt này, vì thế liền nghe được một tiếng "bẹp". Tiểu Mao Mao dùng hết toàn lực múc một muỗng nước sốt, sau đó trực tiếp đổ lên mâm đồ ngọt của Trứng Vàng cùng Trương Xu.


Tạ Nhất:

"......"

Có điểm ngốc!

Bởi vì con trai nhỏ vừa mới làm một việc không tốt. Đó chính là ở trên mâm đồ ngọt của con trai lớn cùng Trương Xu tưới nước sốt dùng cho salad.

Không chỉ như vậy, Tiểu Mao Mao còn bế lên bình chocolate bên cạnh "soạt soạt" hai cái lên trên. Ngay sau đó Tiểu Mao Mao mỉm cười ngọt ngào, cười đặc biệt đáng yêu.

Trứng Vàng:

"......"

Trương Xu:

"......"

Trương Xu gân xanh trên trán nhảy dựng, đối với Tạ Nhất nói:

"Ông chủ, có phải nên sửa vị giác của con ông chủ cho đúng hay không?"

Tạ Nhất:

"......"

Tiểu Mao Mao cắn ngón tay, nhìn biểu tình mọi người. Tựa hồ cảm thấy mình làm chuyện sai lầm, mắt to chớp chớp, giống như muốn trào nước mắt, đáng thương hề hề nhìn ba ba và hai anh lớn.

Tạ Nhất không đành lòng, vừa muốn an ủi, kết quả bên cạnh có người cười nói:

"Sốt này thoạt nhìn cũng thực hấp dẫn."

Người nọ nói chuyện âm thanh khàn khàn. Bởi vì là đại thúc, tiếng nói có chút trầm thấp, nhưng hoàn toàn không hiện già, ngược lại có vẻ thành thục ổn trọng. Loại ổn trọng này người trẻ dưa xanh ép héo không thể bằng được.

Lương Khí đi tới, hắn nói tựa hồ chọc cười Tiểu Mao Mao. Tiểu Mao Mao lập tức nhận ra Lương Khí, nói:

"Chú chú!"

Lương Khí cười cúi người. Hắn thân hình cao lớn, không khom lưng rất khó cùng Tiểu Mao Mao nói chuyện, thoạt nhìn sẽ có cảm giác áp bách.

Lương Khí nói:

"Bất quá, loại sốt salad này cũng không phải dùng với đồ ngọt."

Tiểu Mao Mao vẻ mặt mê mang. Lương Khí liền cầm một cái đĩa, lấy một ít salad, sau đó đem sốt Tiểu Mao Mao vừa rồi lấy xối ở mặt trên. Hắn dùng nĩa lấy một ít salad đưa tới bên miệng Tiểu Mao Mao, nói:

"Con nếm thử xem, rất ngon."

Tiểu Mao Mao lập tức mở miệng ăn salad, tức khắc mắt to liền sáng, gật gật đầu với Lương Khí, nói:

"Ngon! Ngon!"

Lương Khí cười cười, nhịn không được sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Tiểu Mao Mao. Tiểu Mao Mao tựa hồ thích chú sờ mặt mình, hai tay ôm tay Lương Khí cọ cọ khuôn mặt nhỏ. Bộ dạng làm nũng quả thực đáng yêu ngây người.

Lương Khí thành công giải quyết nguy cơ Tiểu Mao Mao khóc. Quả thực chính là tay dỗ trẻ thiện nghệ. Tạ Nhất có chút sùng bái nhìn Lương Khí. Lương Khí mỉm cười cùng Tạ Nhất chào hỏi.

"Tạ tiên sinh."

Tạ Nhất bắt tay cùng Lương Khí, nói:

"Xin chào Lương tiên sinh."

Lương Khí nói:

"Tôi nghe nói Tạ tiên sinh trong ngành làm không tồi. Chỗ tôi có sản phẩm cần quảng cáo, đến lúc đó không biết có thể liên hệ Tạ tiên sinh hay không."

Tạ Nhất có chút thụ sủng nhược kinh, nói:

"Có thể, đương nhiên có thể."

Lương Khí cười cười, nói:

"Thật sự chờ mong cùng Tạ tiên sinh hợp tác."

Tạ Nhất cười công thức hoá, Lương Khí lại nói:

"Nghe nói ngài là người yêu của Thương tiên sinh, đúng không?"

Tạ Nhất sửng sốt. Ngay sau đó nhớ tới Tống Tịch nói Thương Khâu cùng Lương Khí là "bạn cũ". Hơn nữa xem ý tứ Tống Tịch, hai người quan hệ còn thực "ái muội không rõ".

Tạ Nhất tưởng tượng như vậy, lập tức liền hào phóng thừa nhận. Giống như tỏ rõ quyền sở hữu. Dù sao tính chiếm hữu đồ vật, không chỉ có một mình Thương Khâu mới có.

Tạ Nhất cười nói:

"Không dối gạt Lương tiên sinh, có chuyện như vậy."

Lương Khí cười nói:

"Không biết hai vị khi nào tổ chức tiệc rượu? Đến lúc đó nhất định phải mời tôi tham gia."

Việc này quả thực chưa đâu vào đâu cả. Dù sao bọn họ không phải một nam một nữ. Hơn nữa Tạ Nhất cũng không muốn phô trương. Tạ Nhất chỉ là cười một chút, không nói gì. Lương Khí lại nói:

"Nếu có gì cần, Tạ tiên sinh chỉ cần mở miệng liền có thể, dù sao......"

Hắn nói tới đây, cũng không có tiếp tục nói, chỉ là gật gật đầu, ý bảo xin lỗi không tiếp được, sau đó liền xoay người rời đi.

Thời điểm Lương Khí xoay người rời đi, thấp giọng nói:

"Dù sao ngài đối với tôi có ân......"

Bất quá Tạ Nhất không nghe thấy, nhìn Lương Khí vội vàng đến, sau đó lại vội vàng rời đi, tựa hồ thấy có chút kỳ quái.

Trương Xu nói:

"Lương tiên sinh địa vị gì? Các người quen nhau?"

Tạ Nhất nói:

"Không phải chúng tôi quen nhau. Hắn hình như quen biết Thương Khâu. Một người kinh doanh rất lợi hại."

Trương Xu vừa nghe, lại nói:

"Trách không được, quen biết Thương Khâu là đúng rồi."

Tạ Nhất hồ nghi nói:

"Làm sao vậy?"

Trương Xu nói:

"Bởi vì hắn là tu giả a. Tuy rằng che giấu linh lực, nhưng ít nhiều sẽ lộ ra một chút. Người thường nhìn không ra, bất quá thiên sư lợi hại như tôi đây, liếc mắt một cái là nhìn ra rồi!"

Tạ Nhất:

"......"

Như thế nào còn mèo khen mèo dài đuôi?

Thương Khâu ứng phó đám người, thực mau liền đi tới, đưa cho Tạ Nhất ly đồ uống.

Thương Khâu mới vừa đi lại đây, đám người liền có chút náo loạn. Thế nhưng bởi vì có người cãi nhau, hơn nữa cãi nhau thế nhưng là bạn trai cũ cùng chú rể của Trương Điềm. Theo lý mà nói hôm nay vị hôn phu của Trương Điềm là chú rể, hiện tại hẳn là chưa tới hội trường mới đúng. Nhưng không biết vì cái gì hắn ở tiệc rượu cùng bạn trai cũ của Trương Điềm cãi nhau.

Bạn trai cũ Trương Điềm nói:

"Đừng cho là tao không biết, mày trước kia đã làm cái gì! Tay chân không sạch sẽ, là côn đồ đầu đường! Có thể ở rể Trương gia, không chừng là do làm việc gì đó không sạch sẽ!"

Vị hôn phu của Trương Điềm cười lạnh nói:

"Hôm nay là ngày lành của tao cùng honey, mày là người không liên quan, vốn không nên xuất hiện ở chỗ này. Hiện tại còn ở đây nói năng lỗ mãng, cũng đừng trách tao gọi người đem mày đuổi đi!"

Bạn trai cũ Trương Điềm cũng là cười lạnh, nói:

"Đuổi tao đi ra ngoài? Mày còn chưa có kết hôn cùng Trương Điềm đâu, vậy mà đã lớn lối?! Nơi này còn chưa phải do mày định đoạt. Tên côn đồ muốn ở rể Trương gia, cóc đeo chân hạc!"

Bên kia ồn ào đến hừng hực khí thế, các vị khách đều vây xem. Trương Điềm còn ở phòng hoá trang, bởi vậy chưa có xuất hiện. Đương gia Trương gia nhanh chạy ra, sắc mặt khó coi nói:

"Đây là có chuyện gì!?"

Trương Thư Nghĩa chạy ra, bạn trai Trương Điềm có chút thu liễm. Vị hôn phu Trương Điềm lại là kiêu căng ngạo mạn, vẻ mặt không sợ trời không sợ đất.

Trò khôi hài này bởi vì hôm nay vợ của bạn trai cũ Trương Điềm không có đến, cho nên kỳ thật xong việc cũng tương đối mau. Nếu chị em tốt Trương Điềm cũng ở chỗ này, chỉ sợ cũng khó xong việc.

Ngày đó ở tiệc rượu, chị em tốt cùng Trương Điềm trở mặt, cho nên hôm nay hôn lễ không có xuất hiện. Chỉ có chồng của chị em tốt lại đây tham gia hôn lễ. Mà đâu chỉ là tham gia, ban đêm hai người còn lén lút hẹn hò ở trong hoa viên.

Tạ Nhất nhìn tình yêu tay tư này có chút đau đầu.

Tiệc rượu lập tức bắt đầu, mọi người đều bắt đầu đi vào chỗ ngồi. Thật nhiều bàn tròn, bên trên đầy món ăn trân quý mỹ vị. Vừa rồi bên ngoài chỉ là "ăn khai vị" mà thôi.

Bởi vì nhờ phúc Thương Khâu, cho nên Tạ Nhất ngồi ở bàn chủ. Bàn chủ kỳ thật đều là thân thích của Trương Điềm, đương nhiên còn có một ít người nổi tiếng đứng đầu trong giới, tỷ như Thương Khâu cùng Lương Khí.

Tạ Nhất lần đầu tiên thấy được vợ của Trương Thư Nghĩa, cũng chính là mẹ Trương Điềm. Phải nói là vợ nhỏ, vì sau khi Trương thiếu gia bị giết, người đàn bà này mới đắc thế, cuối cùng thành bà chủ. Bất quá cũng không thể xóa được sự thật mẹ Trương Điềm năm đó là tiểu tam.

Mẹ Trương Điềm thoạt nhìn rất trẻ, bộ dạng chỉ ba mươi mấy tuổi, bảo dưỡng đặc biệt tốt, trách không được có thể khiến Trương Thư Nghĩa mê đến đầu óc choáng váng.

Dáng Trương phu nhân quả thực nóng bỏng. Không chỉ như vậy ăn vận như muốn đoạt hết sự chú ý của cô dâu. Đầm ôm sát thân thể, cổ chữ V sâu. Trừ bỏ vị trí trọng điểm, tất cả đều là ren xuyên thấu, mặc mà so với không mặc còn muốn mạng người hơn.

Trương phu nhân chậm rãi đi ra, hận không thể khiến toàn bộ phái nam tại đây đều chú ý, hơn nữa đôi mắt nhìn đăm đăm.

Trứng Vàng không vui khi Tiểu Hắc nhìn người phụ nữ kia. Tiểu Hắc lại là kinh ngạc nói:

"Trong quần áo có phải độn hai cái khoai lang đỏ?!"

Tạ Nhất:

"......"

Lời này nếu để Trương phu nhân nghe được, Tiểu Hắc phỏng chừng bị đánh sụp mũi......

Tiểu Mao Mao được ngồi bên cạnh Lương Khí, tức khắc vui vẻ. Tiểu Mao Mao bởi vì hình thể nhỏ, ngồi ở ghế dành cho trẻ em, cao hứng lắc chân hai cái, cất giọng thánh thót ngọt ngào:

"Chú chú!"

Lương Khí cười tủm tỉm, từ trong túi lấy ra một đóa hoa hồng nhạt, cài lên tóc Tiểu Mao Mao. Tiểu Mao Mao lập tức vui vẻ nói:

"Tóc tóc! Ơn ơn! Chú chú!"

Lương Khí cười nói:

"Không cần cảm ơn, thích sao? Đóa hoa cùng con giống nhau, rất đáng yêu."

Tiểu Mao Mao được Lương Khí khen, khuôn mặt nhỏ tròn vo nháy mắt đỏ hồng đáng yêu giống như một quả đào, làm người ta muốn cắn một ngụm.


Tiểu Mao Mao nói:

"Thích! Thích!"

Lương Khí nghe Tiểu Mao Mao phát âm, nhịn không được cười một tiếng, nói:

"Thật ngoan, thoạt nhìn là đứa bé tốt."

Tiểu Mao Mao lại được khen, lập tức vỗ bộ ngực, nói:

"Mao Mao...... tốt tốt!"

Lương Khí tuy rằng tuổi cùng Tiểu Mao Mao cách biệt rất lớn, nhưng chơi với nhau khá tốt. Ít nhất Lương Khí biết cách dỗ dành trẻ con.

Tạ Nhất cũng có chút kinh ngạc. Lương Khí cười nói:

"Thói quen, nhà tôi cũng có hai đứa nhỏ."

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Lương tiên sinh đã kết hôn?"

Lương Khí lắc đầu nói:

"Không có, chỉ là hai đứa con nuôi mà thôi."

Kỳ thật Lương Khí tuổi này nếu kết hôn có hai đứa con cũng không khiến người ta kinh ngạc.

Tiểu Mao Mao bởi vì muốn ăn, nhưng tay ngắn với không tới cho nên phi thường không tiện. Cuối cùng Tiểu Mao Mao dứt khoát bò ra khỏi ghế, nhưng không phải muốn Tạ Nhất ôm, mà đến trong lòng Lương Khí. Tạ Nhất vội vàng nói:

"Mao Mao, ba ba ôm con nha."

Lương Khí lại là nói:

"Không sao, bé con rất ngoan."

Tiểu Mao Mao còn dùng sức gật gật đầu, thoạt nhìn thực thích Lương Khí. Trên quần áo Lương Khí bị hai cái chân nhỏ giẫm ra dấu ấn. Lương Khí cũng không có để ý, đem Tiểu Mao Mao ôm vào trong ngực, để cho ngồi thoải mái, sau đó gắp đồ ăn cho Tiểu Mao Mao ăn.

Tiểu Mao Mao lắc lư đầu nhỏ, tóc mềm cọ ở cằm Lương Khí. Sợi tóc màu hồng nhạt vừa mềm vừa mượt cảm giác đặc biệt đáng yêu. Tựa như một con mèo đáng yêu, hơn nữa thực ngoan, thích làm nũng, lại không cho người ta cảm thấy phiền chán. Cái loại cảm giác được ỷ lại này làm Lương Khí thích.

Kỳ thật hôn lễ thực buồn tẻ vô vị. Tống Tịch cùng thú cưng nhà hắn, còn có Trương Xu, Mười Sáu đều không ngồi cùng bàn. Mọi người cũng không có biện pháp nói chuyện phiếm, chỉ có thể từng người ăn.

Thực mau, cô dâu chú rể đi ra. Lúc sau còn có các nghi thức rườm rà. MC đã vắt hết óc tạo không khí. Vì vừa mới có một hồi trò hay, cho nên không khí thoạt nhìn vẫn cứ thực xấu hổ, rất nhiều người đều đang xem náo nhiệt.

Tiểu Mao Mao ăn no, vỗ vỗ bụng nhỏ. Nhưng hôn lễ còn chưa có hoàn thành. Tiểu Mao Mao tựa hồ có chút nhàm chán, Lương Khí liền cười nói:

"Bé ngoan, chú kể con nghe chuyện xưa, được không?"

Tiểu Mao Mao thích nghe chuyện xưa, lập tức gật đầu nói:

"Dạ!"

Gật đầu một cái, tóc đuôi ngựa liền nhếch lên nhìn đáng yêu cực kỳ. Lương Khí nhẹ nhàng vuốt ve tóc Tiểu Mao Mao, nói:

"Truyền thuyết xưa thật xưa trước kia......"

Có một cô nương xinh đẹp, nàng đi ra ngoài du ngoạn, thấy được một dấu chân người khổng lồ. Dấu chân rất lớn, cô nương nhất thời tò mò, liền thử giẫm vào. Không nghĩ tới thế nhưng nàng mang thai. Nàng sinh hạ một đứa trẻ không biết cha là ai.

Thứ nhất không biết cha đứa bé là ai. Thứ hai đứa bé thật sự kỳ quái, cho nên cô nương cảm thấy là mầm tai hoạ, liền đem đứa bé đi vứt bỏ.

Nhưng mà kỳ tích đã xảy ra, đứa bé giống như có thần linh phù hộ, trâu ngựa đi qua đều tránh đi em bé, không có giẫm đạp.

Cô nương không có cách nào, lần thứ hai đem đứa trẻ vứt bỏ trong rừng cây. Nhưng trong rừng cây có người, cô nương không có thành công.

Vì thế lần thứ ba, cô nương đem đứa trẻ ném trên sông băng......

Lương Khí mỉm cười nói:

"Lúc ấy thời tiết thực rét lạnh, nước kết băng. Trời giá rét, một đứa bé nho nhỏ nằm trên mặt sông, chỉ một lát liền sẽ bị đông chết."

Tiểu Mao Mao nghe Lương Khí nói, mở to mắt, thế nhưng có chút muốn khóc, bộ dáng ủy khuất nói:

"Có người cứu em bé!"

Lương Khí nói:

"Đúng vậy, có thể là đứa bé mạng lớn, khi người mẹ nhẫn tâm cho rằng băng có thể đông chết đứa bé, sự tình kỳ quái đã xảy ra......"

Một con chim lớn màu vàng kim từ chân trời bay lại. Giống như một ngọn lửa đỏ từ trên trời giáng xuống, mang theo ấm áp hòa tan rét lạnh. Ánh sáng lấp lánh, ánh vàng rực rỡ tản ra chói mắt HunhHn786.

Con quạ vàng khổng lồ hạ xuống, mở rộng cánh dùng chính bộ lông vàng của mình che lại đứa trẻ, sưởi ấm đứa trẻ.

Cô nương thấy được một màn này. Đó là một con quạ vàng, là thần tiên trên trời giáng xuống bảo hộ đứa nhỏ này. Cô nương cảm thấy đây là gợi ý của thiên thần, vì thế chạy đến ôm con trở về nuôi nấng......

Lương Khí cười sờ sờ tóc Tiểu Mao Mao, nói:

"Sau đó đứa trẻ thật sự trưởng thành, đều là công lao của chim vàng kia. Cô nương còn đặt tên cho đứa bé. Bởi vì ba lần bị vứt bỏ, cho nên cô nương quyết định đặt tên con là...... Khí, nghĩa là vứt bỏ."

Tiểu Mao Mao hít hít mũi, nói:

"Vậy chim kia là người tốt!"

Lương Khí cười một tiếng, nói:

"Cũng không sai...... Bất quá đó cũng không phải là người, mà là thần tiên."

Tiểu Mao Mao nghe, cái hiểu cái không, chớp chớp mắt to nhìn Lương Khí. Lương Khí có chút cảm thán thấp giọng nói:

"Đúng là cha con, giống nhau như vậy."

Hôn lễ còn đang tiến hành, Trương Điềm vẻ mặt thực hạnh phúc nắm tay chú rể đi lên bậc thang. MC còn khoa trương nói nhiệt tình dào dạt.

Trương Xu không rời đồ ăn, căn bản không để bụng chuyện kết hôn, chỉ cần hiện trường đừng xảy ra sai lầm, không có quỷ quái quấy rối là được.

Mười Sáu nhìn Trương Xu ăn uống thỏa thích, đứng lên nói:

"Đại nhân, tôi đi toilet."

Trương Xu không kịp nói chuyện, "ừ ừ" hai tiếng, gật gật đầu, ý bảo hắn cứ đi.

Mười Sáu lập tức đi đến toilet. Vào toilet, hắn cũng không có đi vào buồng vệ sinh, mà là đứng ở bồn rửa tay. Qua không bao lâu, bên ngoài đột nhiên có người đi vào. Một người mặc tây trang màu xám, mang mắt kính không gọng. Là Tống Tịch.

Tống Tịch đi vào, đứng ở bồn rửa tay bên cạnh, mở nước rửa tay, cười nói:

"Tình huống thế nào?"

Mười Sáu thập phần cung kính nói:

"Còn chưa có phát hiện gì, đại nhân."

Tống Tịch gật gật đầu, nói:

"Giám sát cẩn thận hắn."

Mười Sáu gật đầu nói:

"Dạ, đại nhân."

Tống Tịch lại cười cười, nói:

"Đừng xem thường hắn, càng nhìn vô hại ôn nhu, cuối cùng càng khó đối phó."

Mười Sáu lại cung kính nói:

"Dạ, đại nhân."

Tống Tịch rửa sạch tay, lấy một tờ giấy lau tay, ngay sau đó cười nói:

"Tôi biết, cậu thích hắn."

Hắn vừa nói như vậy, Mười Sáu tức khắc hoảng loạn, ngay sau đó thấp giọng nói:

"Mười Sáu trung tâm với đại nhân, tuyệt không thay đổi."

Tống Tịch cười nói:

"Điểm này tôi biết. Tôi không cần cậu cho thấy trung tâm. Mười Sáu...... tôi chỉ là muốn nhắc nhở cậu, người cậu thích là gai nhọn. Tuy rằng thoạt nhìn thực nhỏ bé, nhưng một khi đâm vào thịt liền sẽ chui vào sâu tận xương tủy, thậm chí theo máu chảy xuôi, đó là một loại vết thương trí mạng."

Mười Sáu cúi đầu, mấp máy môi, sắc mặt có chút nghiêm túc, nói:

"Dạ, đa tạ đại nhân nhắc nhở."

Tống Tịch nói:

"Điều nên nói tôi đều nói xong, cậu đi đi."

Mười Sáu ôm quyền nói:

"Dạ, đại nhân."

Tống Tịch gật gật đầu. Mười Sáu lại là cung kính rời khỏi toilet. Hắn lui ra ngoài không bao lâu, Nguyên Phong liền từ bên ngoài đi vào, híp mắt nói:

"Mười sáu là người của anh?"

Tống Tịch cười tủm tỉm nói:

"Hử? Cậu đều nghe thấy, như vậy không ngoan. Không phải nói cậu ở bên ngoài ngoan ngoãn chờ tôi sao?"

Nguyên Phong thấy hắn vẻ mặt không sao cả, trên mặt có chút dữ tợn, lặp lại câu hỏi.

"Mười sáu là người của anh!?"

Tống Tịch cười cười, nói:

"Vậy cậu nghĩ sao? Mười Sáu là người của ai?"

Nguyên Phong không nói chuyện. Tống Tịch cười nói:

"Như thế nào? Ghen sao?"

Hắn nói, nâng tay tới nhẹ nhàng vuốt ve cằm Nguyên Phong. Cằm Nguyên Phong có chút râu, Tống Tịch tuy rằng so với hắn lùn hơn không ít, nhưng khí tràng một chút cũng không thua. Rõ ràng thoạt nhìn thực ôn nhu, bất quá thường lộ ra vẻ quỷ súc.

Nguyên Phong đánh bay tay hắn. Tống Tịch cười đi qua, duỗi tay ôm cổ Nguyên Phong, ngẩng đầu lên, mở miệng nhẹ nhàng liếm cằm Nguyên Phong. Nguyên Phong hô hấp một chút liền thô nặng, híp mắt. Trong ánh mắt đều là bạo ngược, giống như là một con sói đói cực kỳ.

Tống Tịch cười nói:

"Cậu yên tâm đi, Mười Sáu chỉ là thức thần theo tôi rất nhiều năm. Trừ cái này ra, không có gì khác. Cậu không cần ghen. Nói về thú cưng...... tôi chỉ có một con chó săn là cậu."

Nguyên Phong giọng hung ác nói:

"Tôi nên cảm ơn anh sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận