Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Buổi tối, Thương Khâu tắm cho hai con xong, đưa về phòng riêng. Cho mấy đứa con trai lên giường đắp chăn, hắn liền trở về phòng mình.

Tạ Nhất cũng đi tắm rửa. Thời điểm bước ra liền nhìn thấy trong phòng đã tắt đèn, mơ hồ có thể thấy Thương Khâu nằm ở trên giường đắp chăn, không biết có phải ngủ rồi hay không.

Tạ Nhất không nghĩ quấy rầy hắn, vội vàng tay chân nhẹ nhàng đi qua, thật cẩn thận lên giường, xốc chăn chui vào.

"Ôi!!"

Vừa chui vào, Tạ Nhất tức khắc sợ tới mức thiếu chút nữa hô to. Thương Khâu thế nhưng không có mặc quần áo, cả cái quần lót cũng không có, có thể nói là trơn bóng. Tạ Nhất sợ tới mức muốn nhảy dựng lên. Thương Khâu đã trước một bước, đem Tạ Nhất đè ở trên giường.

Phòng ngủ tối, nhìn không rõ lắm, bất quá loại chuyện này cũng không cần xem vẫn rõ ràng. Thương Khâu mặt gần trong gang tấc, hơi thở nóng bỏng liền phun ở bên tai Tạ Nhất. Thương Khâu cúi đầu, hôn hôn tai Tạ Nhất. Trái tim Tạ Nhất tức khắc giống như nổi trống nhảy lên "thình thịch".

Muốn duỗi tay đẩy Thương Khâu, nhưng Tạ Nhất lại không dám động, bởi vì Thương Khâu căn bản không có mặc quần áo, cảm giác thực kỳ quái.

Thương Khâu cười tủm tỉm nói:

"Tạ Nhất, chúng ta nên làm chút vận động buổi tối, hử?"

Trái tim Tạ Nhất đập kinh hoàng, nháy mắt đã bị Thương Khâu hút hết hồn phách rồi.

Kỳ thật nói cũng phải, bọn họ đã có hai đứa con, hơn nữa Tạ Nhất cũng đã thổ lộ qua, nhưng luôn giới hạn trong hôn môi, còn chưa có làm gì thân mật khác. Hơn nữa Thương Khâu giá trị nhan sắc cao như vậy, quả thực hấp dẫn mê người. Tạ Nhất sao có thể không bị mê hoặc.

Tạ Nhất có chút mất tự nhiên, bất quá vẫn là gật gật đầu, thoạt nhìn thập phần thuận theo.

"Cạch!!!"

Khó có được Tạ Nhất chủ động, nhưng mà khi Tạ Nhất bị Thương Khâu làm cho đầu óc choáng váng, hai người chuẩn bị tiến thêm một bước giao lưu / cảm tình, đột nhiên có người gõ cửa. Rồi cửa phòng đã bị đẩy ra, Tiểu Mao Mao ôm gối từ bên ngoài chạy vào. Mái tóc màu hồng lúc lắc tới gần. Tạ Nhất sợ tới mức nhanh đem chăn bọc chính mình.

Mao Mao vẻ mặt ủy khuất nói:

"Ba ba... sét đánh.... Mao Mao sợ......"

Bé con bộ dáng quá ủy khuất thật sự làm người ta đau lòng. Chỉ là Tạ Nhất hiện tại quá xấu hổ, tuyệt đối không thể để con trai thấy. Vẫn là Trứng Vàng thông minh, từ bên ngoài chạy vào, ôm Mao Mao, nói:

"Em trai ngoan, ba ba hiện tại muốn ăn người!"

Ma Mao vẻ mặt kỳ quái, nói:

"Ba ba vì cái gì muốn ăn người? Hung dữ nga......"

Trứng Vàng nhanh chóng ôm em trai đi. Tạ Nhất xấu hổ muốn chết, nhanh nói Thương Khâu mặc tốt quần áo đi xem con trai.

Ban đêm có mưa, còn có sét đánh, bé Mao Mao đặc biệt sợ hãi. Cuối cùng không có cách nào, Tạ Nhất đành phải ôm Mao Mao ngủ. Thương Khâu mặt đen ngủ ở bên cạnh. Trứng Vàng lại là giả bộ vẻ mặt sợ hãi, trực tiếp chui vào trong phòng Quạ Đen.

Giọng Quạ Đen từ trong phòng tuôn ra, nói:

"Nhóc này, sao em chui qua đây?!!"

Trứng Vàng nũng nịu nói:

"Sét đánh! Em sợ hãi!"

Quạ Đen lại gào thét lớn:

"Sao không nhìn ra sợ hãi!?"

Hạnh phúc về đêm của Thương Khâu cứ như vậy bị phá hủy. Mấy ngày sau đều mưa đêm, Mao Mao thực sợ sét đánh, cho nên mỗi đêm sẽ ngủ cùng Tạ Nhất, khiến Thương Khâu căn bản không có thời gian làm sự tình kỳ kỳ quái quái.

Thương Khâu cùng Tạ Nhất có hai đứa con, quỷ quái âm tào địa nghe danh mà đến. Tất cả đều tề tụ ở quán ăn đêm khuya xem Tiểu Kim (kim là vàng) và Tiểu Mao (mao là lông vũ)

Quán ăn lại thêm một nhân viên phục vụ tên Tiểu Hắc, đương nhiên chính là Quạ Đen. Tiểu Hắc diện mạo xinh đẹp, chỉ là kỹ năng quá khiếm khuyết, hơn nữa thiếu dây thần kinh. Hắn thích nhất ăn khoai nướng, bánh mì, còn có... xương rồng.

Nhóm quỷ quái âm tào địa phủ tụ tập ở quán ăn đêm khuya xem con ông chủ quán. Hôm nay khách nhiều cực kỳ, nhân viên muốn lo liệu không hết.

Qua 12 giờ đêm, Mao Mao đã không mở được đôi mắt, ghé vào trên vai Tạ Nhất ngủ rồi. Trứng Vàng vẫn sức lực mười phần.

Khách hàng quá nhiều, nhân viên đều bận chổng vó, Trương Xu cùng Mười Sáu lại không biết ở nơi nào. Hôm nay bọn họ thế nhưng không có tới làm việc, cũng không có xin nghỉ phép. Tạ Nhất có điểm kỳ quái, không biết Trương Xu xảy ra chuyện gì, gọi điện thoại cũng không ai tiếp máy, cuối cùng còn biến thành tắt máy.

"Đinh đang!"

Cửa kính bị đẩy ra, có người từ bên ngoài đi vào, thế nhưng là Trương Xu cùng Mười Sáu.

Bất quá hôm nay Trương Xu có điểm đặc biệt. Một ngày không thấy được người, gặp mặt thế nhưng biến thành... tàn tật. Trương Xu chống gậy, một chân bị bó thành bánh ú, khập khiễng nhảy vào. Mười Sáu đỡ hắn. Không chỉ như vậy, trên mặt Trương Xu còn có dấu ấn năm ngón tay hồng hồng, giống như bị tát mạnh.

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Cậu làm sao vậy?"

Trương Xu uể oải cực kỳ, nói:

"Hây, đừng nói nữa. Hôm nay quá xui xẻo! Tôi xem như xui xẻo chết.

Tạ Nhất hỏi hắn chuyện gì xảy ra.

Thì ra Trương Xu tiếp nhận một ủy thác, vốn dĩ hôm nay buổi sáng là có thể giải quyết. Kết quả trong nhà kia quỷ đặc biệt khó chơi, Trương Xu bị ngã cầu thang gãy xương chân.

Tạ Nhất nghe nghẹn họng nhìn trân trối. Trương Xu lại nói:

"Còn có chuyện kinh khủng hơn. Quỷ kia thế nhưng là quỷ háo sắc! Con gái người ủy thác không tin quỷ thần, còn tưởng rằng tôi sờ mông cô ta!"

Tạ Nhất nhướng mày nói:

"Cho nên bị người ta tát?"

Trương Xu lắc đầu nói:

"Không không không, tôi dùng lý lẽ cố gắng nói đó là quỷ đang sờ mông cô ấy, hơn nữa tôi không thích mông lép như vậy, cho nên không phải tôi sờ."

Tạ Nhất:

"......"

Trương Xu che lại mặt, đáng thương hề hề nói:

"Anh đoán thế nào? Cô ta đánh tôi! Cô ta thế nhưng động thủ đánh người. Tôi đã nói không phải tôi sờ mông!"

Tạ Nhất cười gượng một tiếng, nói:

"Cô ấy chỉ cho cậu một cái tát xem như thủ hạ lưu tình."

Trương Xu kinh ngạc trừng mắt, nói:

"Ông chủ, anh làm sao mà biết được?! Cô ta chính là nói như vậy. Chẳng lẽ lúc ấy anh chứng kiến? Không đúng a......"

Tạ Nhất:


"......"

Tạ Nhất vỗ vỗ bả vai Trương Xu, nói:

"Mười Sáu dẫn hắn trở về nghỉ ngơi đi."

Trương Xu lập tức nói:

"Đừng đừng đừng. Không cần. Tôi thân tàn chí kiên, có thể làm việc. Hôm nay ủy thác bị hỏng, con gái người ủy thác kiên trì nói tôi là sắc lang, không trả phí. Chân còn gãy xương, tôi đi một chuyến đến bệnh viện tốn rất nhiều tiền. Tháng này không có gì ăn, tôi tuyệt đối không thể xin nghỉ!"

Tạ Nhất không có biện pháp, đành phải để Trương Xu ngồi ở sau quầy thu tiền, hy vọng Trương Xu đừng tính sai phiếu.

Trứng Vàng cùng Mao Mao một chút liền thành nhân vật nổi tiếng được quỷ quái âm tào địa phủ yêu thích, càng có thêm nhiều quỷ quái mộ danh mà đến. Mao Mao có điểm sợ người lạ, Trứng Vàng lại không sợ chút nào, đặc biệt luôn tỏ vẻ cao ngạo.

Trứng Vàng là Hỗn Thế Tiểu Ma Vương, đây là chuyện mọi người đều biết, thực mau quỷ quái âm tào địa phủ cũng biết. Bởi vì Trứng Vàng trừ bỏ khi dễ người, thế nhưng còn khi dễ quỷ, quả thực chính là rất lớn mật.

Kỳ thật lại nói tiếp, khi dễ quỷ cũng không có gì, Trứng Vàng thích nhất là khi dễ Tiểu Hắc. Bất quá hôm nay Trứng Vàng không thể khi dễ Tiểu Hắc, còn lấy lòng. Bởi vì Trứng Vàng gặp rắc rối.

Hôm nay từ nhà trẻ trở về, Trứng Vàng đặc biệt thành thật, cũng không có làm ầm ĩ, ngoan ngoãn giống như Mao Mao. Thời điểm ăn cơm, Trứng Vàng còn chủ động đem một cái bánh bao nhân trứng sữa nhường cho Tiểu Hắc. Tiểu Hắc sợ tới mức thiếu chút nữa sặc. Xác nhận rất nhiều lần, hắn lúc này mới dám đem bánh bao nhân trứng sữa ăn.

Tạ Nhất đối với việc này phi thường vui mừng, còn tưởng rằng Trứng Vàng trưởng thành, rốt cuộc bỏ gian tà theo chính nghĩa HunhHn786.

Kỳ thật cũng không phải như vậy, mà là Trứng Vàng gặp rắc rối, cần Tiểu Hắc hỗ trợ.

Trứng Vàng ăn cơm xong, nói em trai đi tìm các ba ba chơi, còn mình vào phòng Tiểu Hắc đóng cửa khóa lại, còn chèn thảm lót chân ở khe cửa.

Trong phòng có tiếng nước, Tiểu Hắc đi tắm rửa. Trứng Vàng liền đi qua, trực tiếp đẩy cửa buồng tắm ra.

"Roẹt!"

Tiểu Hắc khiếp sợ, mở to hai mắt, nói:

"Vào làm gì!?"

Trứng Vàng ôm tay thịt, một bộ dạng tổng tài khốc soái mi ni. Trên dưới đánh giá thân hình Tiểu Hắc một phen, lúc này Trứng Vàng mới nói:

"Thật nhỏ nga!"

Tiểu Hắc tức khắc mặt đỏ tai hồng, nói:

"Em không phải càng nhỏ!?"

Trứng Vàng lắc đầu nói:

"Em hiện tại là ở hình dạng con nít, cho nên mới nhỏ. Còn khi biến thành chiến đấu hình, thân thể người trưởng thành nơi đó rất rất lớn nha!"

Trứng Vàng nhấn mạnh hai lần rất, còn mở ra cánh tay thịt, khoa tay múa chân một chút diễn tả "ớt siêu bự" của mình. Tức khắc thái dương Tiểu Hắc gân xanh nhảy nhảy. Không biết vì cái gì bọn họ phải thảo luận vấn đề lớn nhỏ này.

Trứng Vàng nói:

"Kỳ thật em có chuyện muốn anh hỗ trợ!"

Tiểu Hắc cười lạnh, nói:

"A nha, hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây!"

Trứng Vàng chống nạnh nói:

"Anh phải giúp em, bởi vì thời điểm ăn cơm chiều, bánh bao nhân trứng sữa của em bị anh ăn."

Tiểu Hắc trừng mắt nói:

"Là em nhường cho anh ăn!"

Trứng Vàng nói:

"Em mặc kệ, mặc kệ, dù sao anh đã ăn."

Nói còn giậm hai chân, cật lực tỏ ra đáng yêu mười phần. Nhưng đang tức đến đỉnh đầu bốc khói, Tiểu Hắc căn bản không cảm thấy đáng yêu chút nào.

Tiểu Hắc bất đắc dĩ, đành phải mặc quần áo đi ra, hỏi Trứng Vàng muốn mình hỗ trợ gì. Trừ ăn, hắn không thể tưởng tượng được có cái gì có thể trợ giúp.

Kỳ thật rất đơn giản, Trứng Vàng gặp rắc rối vì hôm nay thời điểm đi học xốc váy cô giáo. Tiểu Hắc trừng lớn đôi mắt nói:

"Xốc váy......"

Trứng Vàng ôm cánh tay, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ nói:

"Em cũng không phải là cố ý xốc váy của cô giáo, là có côn trùng bay vào váy. Nhưng cô giáo vẫn luôn kêu la, còn muốn mời phụ huynh!"

"......"

Có quỷ háo sắc không kêu sao!

Trứng Vàng buồn rầu nói:

"Em muốn anh giả thành phụ huynh của em đi."

Tiểu Hắc trợn to hai mắt nhìn, nói:

"Anh không thể giả phụ huynh của em?! Anh không làm được a."

Trứng Vàng trấn an vỗ vỗ Tiểu Hắc, nói:

"Không sao em giúp anh."

"Em giúp như thế nào?"

"Anh giả thành ma ma của em, em làm ba ba!"

"......"

Tiểu Hắc đột nhiên có chút nghe không hiểu nha.

Trứng Vàng bị cô giáo mời phụ huynh, lại không dám nói cho Tạ Nhất cùng Thương Khâu. Sợ bị ba ba Thương Khâu đánh mông, cho nên Trứng Vàng nhờ Tiểu Hắc giả thành "ma ma", còn mình biến đổi thành "chiến đấu hình". Bởi vì Trứng Vàng lúc lớn lên rất giống Thương Khâu, có thể đảm đương vai ba ba.

Tiểu Hắc cảm thấy chuyện này không đáng tin cậy. Trứng Vàng vẫn kiên trì nài nỉ, lại còn nói đã mượn quần áo của chị Đắc Kỷ.

Tiểu Hắc nổi quạu nói:

"Khoan đã, vì sao anh phải mặc đồ nữ?!"

Trứng Vàng bình thản nói:

"Bởi vì cô giáo hổng biết ma ma của em là nam."


"......"

Tiểu Hắc yên lặng cầm quần áo lên xem, lập tức quát:

"Không được! Bộ này quá lộ!"

Quần áo của Đắc Kỷ là áo váy sexy. Là Trứng Vàng phải giả đáng yêu mới mượn được.

Buổi sáng hôm sau.

Tạ Nhất phải đi lấy hợp đồng bên ngoài, sau đó lại chạy về công ty, cho nên muốn rời nhà sớm. Tạ Nhất vốn tính toán để Thương Khâu đưa bọn trẻ đi học, không cần đưa mình đi làm. Bất quá liền ở ngay lúc này, Trứng Vàng chủ động nói:

"Có thể cho Tiểu Hắc đưa chúng con đi học!"

Tiểu Hắc một trăm lần không muốn, bởi vì đây là bẫy rập. Tạ Nhất lại không biết tình huống, liền cùng Thương Khâu đi làm.

Trứng Vàng thấy các ba ba ra khỏi cửa, lập tức thúc giục Tiểu Hắc đổi quần áo. Tiểu Hắc vì một cái bánh bao nhân trứng sữa, cảm giác mình nhảy vào một cái hố sâu, thiếu chút nữa tự chôn.

Áo váy của Đắc Kỷ vừa ngắn vừa lộ lưng, ngực cũng khoét sâu. Tiểu Hắc là ngực phẳng, hơn nữa bên ngoài mùa thu, có chút lạnh.

Tiểu Hắc thay đồ, nhận mệnh đưa Trứng Vàng cùng Tiểu Mao Mao đi học, sau đó diễn vai phụ huynh học sinh.

Trứng Vàng tiến vào nhà trẻ xong, lập tức tìm cách chạy ra phía sau, từ nhà trẻ bò ra ngoài cùng Tiểu Hắc hội hợp. Trứng Vàng biến thành người lớn, bộ dáng di truyền Thương Khâu 90%, đẹp trai khỏi phải nói.

Lấy quần áo của ba ba từ ba lô mặc vào, Trứng Vàng cùng Tiểu Hắc đứng chung một chỗ có cảm giác "trai tài gái sắc", thập phần xứng đôi.

Trứng Vàng biến thành người lớn, thân hình cao to, trên mặt mang theo tươi cười thân thiện. Hắn duỗi tay ôm eo Tiểu Hắc, cười nói:

"Bà xã."

Thiếu chút nữa Tiểu Hắc giơ tay tát hắn. Bất quá bởi vì Trứng Vàng đã biến thành "chiến đấu hình", Tiểu Hắc có khả năng đánh không lại... đành thôi.

Hai người thực mau đi văn phòng. Kỳ thật Trứng Vàng nhìn không giống người khác cũng là có nguyên nhân. Nguyên nhân là Trứng Vàng không biết tạo hình có thể duy trì bao lâu, với lại Trứng Vàng nói chuyện không phải quá trôi chảy, giả bộ khốc soái là không thành vấn đề.

Hai người đi vào, cô giáo tức khắc bị ngoại hình của Trứng Vàng mê hoặc, vẻ mặt chinh lăng, chần chờ nói:

"Anh là......?"

Trứng Vàng trên mặt treo một nụ cười thân thiện, cô giáo tức khắc lại thất điên bát đảo. Tiểu Hắc mắt trợn trắng, bắt đầu cùng cùng giáo viên chào hỏi. Giáo viên bởi vì bị Trứng Vàng mê hoặc, liền nói:

"Ai nha, trẻ con ham chơi một chút là bình thường. Bé cũng nói là có côn trùng bay vào váy cô giáo. Đừng quá nghiêm khắc, trở về nói một chút là được, ngàn vạn lần đừng đánh bé, cũng đừng mắng bé. Không thể tạo chấn thương tâm lý cho trẻ, phải cổ vũ giáo dục nhẹ nhàng."

Tiểu Hắc:

"......"

Cái quỷ gì chứ?

Bởi vì sự tình thuận lợi giải quyết, Trứng Vàng tâm tình rất tốt. Thời điểm trước khi đi về còn phóng điện, Trứng Vàng đem một khối chocolate đặt vào lòng bàn tay cô giáo, cười nói:

"Rất ngon, cô nếm thử?"

Cô giáo thiếu chút nữa bị ngất xỉu, si mê nhìn Trứng Vàng. Trứng Vàng thong thả ung dung rời đi. Buổi gặp phụ huynh đầy nguy cơ liền như thế giải quyết xong.

Sau về nhà Trứng Vàng còn xin Tạ Nhất làm mochi dâu tây ăn. Tiểu Mao Mao vừa lúc cũng muốn ăn, vì thế Tạ Nhất liền làm mochi dâu tây cho mọi người ăn. Trứng Vàng đặc biệt ngoan ngoãn hiểu chuyện đem cái mochi dâu tây to nhất nhường cho Tiểu Hắc, đương nhiên là để "bịt miệng".

Tạ Nhất không biết tình huống, vẫn cứ thập phần cảm động.

Trứng Vàng thật là trưởng thành, biết khiêm nhượng như vậy!

Ngày thứ bảy, Thương Khâu muốn đi hẹn hò hai người cùng Tạ Nhất. Bất quá Tạ Nhất hiểu sai ý, cảm thấy hai đứa con lớn lên rất nhanh, vừa lúc mọi người đi trung tâm thương mại mua quần áo. Vì thế toàn gia liền ra cửa, bốn người nhà bọn họ ngoài ra còn thêm Tiểu Hắc.

Thương Khâu hẹn hò biến thành mang theo một đống bóng đèn trợ trận......

Mọi người tiến vào trung tâm thương mại mua quần áo cho hai đứa trẻ. Kỳ thật Tiểu Hắc cũng không có quần áo, vẫn luôn mặc đồ của Tạ Nhất. Hắn cùng Tạ Nhất dáng người không khác biệt lắm, mặc rất thích hợp. HunhHn786 Tạ Nhất tính toán cũng mua vài bộ cho Tiểu Hắc. Dù sao Tiểu Hắc làm việc ở quán ăn đêm không có lấy tiền công, ở tại nhà Thương Khâu, cho ăn cơm liền được.

Mua xong quần áo trẻ em, mọi người đi mua quần áo cho Tiểu Hắc. Tiểu Hắc ngoại hình xinh đẹp, lại như móc treo quần áo, tuyệt đối dáng đúng tiêu chuẩn, mặc cái gì cũng dễ nhìn. Nhân viên cửa hàng nhiệt tình giới thiệu cho bọn họ. Tạ Nhất cũng chọn vài món cho Tiểu Hắc đi thử.

Tiểu Hắc vào phòng thử quần áo. Hắn đem quần áo đang mặc cởi ra, chuẩn bị mặc vào quần áo mới. Kết quả lúc này, đột nhiên nhìn vào trong gương thấy khe hở phía dưới có gì đó chui vào. Tiểu Hắc còn tưởng rằng là quỷ quái gì chạy vào, sợ tới mức thiếu chút nữa hô to ra tiếng.

Kết quả cũng không phải quỷ, nhìn kỹ là Trứng Vàng!

Trứng Vàng lắc mông chui vào phòng thử đồ. Tiểu Hắc đè thấp giọng, nói:

"Em chui vào làm gì?"

Trứng Vàng chui vào, ngồi dưới đất, ngửa đầu thưởng thức Tiểu Hắc thay quần áo. Vẻ mặt chính nghĩa tiểu thiên sứ, Trứng Vàng nói:

"Em sợ anh một mình sẽ không mặc được quần áo, cho nên tới hỗ trợ."

Tiểu Hắc nghiến răng nghiến lợi nói:

"Em không tiến vào chính là hỗ trợ!"

Tiểu Hắc mặc một thân màu đen, áo khoác ngắn, đeo thắt lưng, thoạt nhìn eo rất thon gọn, hơn nữa đặc biệt có tính dẻo dai.

Tuy rằng cùng mặc màu đen giống nhau, nhưng Thương Khâu mặc vào khí thế lạnh lùng, mà Tiểu Hắc mặc vào lại là dị thường xinh đẹp.

Mọi người mua quần áo xong, giữa trưa tìm nhà hàng ăn cơm. Thương Khâu đương nhiên chọn một đống đồ ngọt. Gọi xong món ăn, Tạ Nhất chuẩn bị đi toilet, liền đứng lên rời đi. Thương Khâu cũng đi theo, liền dặn dò Trứng Vàng cùng Tiểu Mao Mao.

"Các con ngoan ngoãn ngồi cờ."

Tiểu Mao Mao gật đầu. Tạ Nhất hứng thú cột hai cái đuôi ngựa cho Tiểu Mao Mao, người khác nhìn vào đều tưởng là bé gái. Mao Mao ngoan ngoãn gật đầu, hai chùm tóc đuôi ngựa màu hồng giống như tơ lúc lắc đáng yêu cực kỳ.

Trứng Vàng cũng gật gật đầu, nhưng là vẻ mặt Tiểu Ma Vương.

Tiểu Hắc không đi toilet, ngồi ở tại chỗ nhìn hai đứa trẻ.

Tạ Nhất đang đứng trước bồn rửa tay, đột nhiên có người từ phía sau lưng ôm lấy mình. Tạ Nhất hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn vào gương, thế nhưng là Thương Khâu. Thương Khâu cũng vào toilet.

Tạ Nhất còn mở vòi nước, Thương Khâu duỗi tay lại cầm tay Tạ Nhất. Tạ Nhất nói:

"Làm gì?"

Thương Khâu cười tủm tỉm nói:

"Giúp em rửa tay?"

Thương Khâu nắm lấy tay Tạ Nhất, sau đó đóng lại vòi nước. Xà phòng rửa tay vẫn chưa có được Tạ Nhất rửa sạch. Bàn tay hai người đan vào nhau, khe hở ngón tay nhẹ nhàng cọ xát, cảm giác thật sự quá ái muội. Tạ Nhất tức khắc đỏ thẫm mặt, nói:


"Em...... em tự mình có thể rửa tay!"

Thương Khâu nói:

"Bé ngoan phải rửa tay."

Tạ Nhất nói:

"Em cũng không phải là con chúng ta!"

Thương Khâu cười nhẹ một tiếng, hôn ở bên tai Tạ Nhất một cái, cười nói:

"Đương nhiên, em là chồng anh."

Tạ Nhất nghe một tiếng "chồng" thiếu chút nữa ngã quỵ, quả thực bị Thương Khâu dùng mỹ nhân kế mê hoặc. Tạ Nhất mặc cho hắn rửa tay, trừ bỏ ái muội một chút, phục vụ thực rất tốt.

Thương Khâu rửa sạch sẽ tay Tạ Nhất, tùy tiện lấy một tờ giấy vệ sinh lau khô nước cho Tạ Nhất. Giọng nói có chút khàn khàn cất lên.

"Trong chốc lát mới có đồ ăn, còn chút thời gian."

Tạ Nhất tim đập nhanh, đã rơi vào bẫy mỹ nhân kế, thấp giọng nói:

"Đi...... đi bên cạnh."

Thương Khâu cười nhẹ nói:

"Nghe em."

Họ vừa đi ra khỏi bên toilet dành cho nam.

"Cót két"

Cửa toilet bị đẩy ra, có người từ bên ngoài đi vào, là một cô gái trẻ tuổi. Cô gái đi vào, còn chưa có tiến vào bên toilet dành cho nữ, đột nhiên thấy được Thương Khâu, lập tức chào, cười nói:

"Là Thương tiên sinh sao?"

Thương Khâu nhíu nhíu mày.

Chuyện tốt lại bị quấy rầy!

Hắn không quen biết người này, bất quá Tạ Nhất nhận ra.

Đây không phải cô giáo nhà trẻ sao?

Hôm qua vừa mới gặp phụ huynh Tiểu Kim. "Thương Khâu" còn cho cô giáo một thanh chocolate ngọt lịm, khiến đầu óc cô giáo choáng váng. Hôm nay cô giáo lại gặp được "Thương Khâu", tất nhiên là muốn chào hỏi.

Cô giáo đi tới, ngượng ngùng nói:

"Hôm nay anh không đi cùng chị nhà tới sao?"

Thương Khâu:

"......"

Thương Khâu cảm thấy cô gái này khẳng định là nhận sai người.

Cô giáo lại ngượng ngùng nói:

"Ngày hôm qua anh cho chocolate ăn rất ngon."

Tạ Nhất nheo mắt.

Chuyện quỷ gì đây? Thương Khâu ngày hôm qua khi nào lén đi gặp cô giáo?

Cô giáo lại nói:

"Ngày hôm qua sau khi gặp phụ huynh xong, Tiểu Kim đặc biệt ngoan. Giữa trưa cũng ngoan ngoãn ngủ trưa, buổi chiều ăn trái cây cũng thực thành thật. Ai nha thật là nghe lời."

Tạ Nhất:

"......"

Gặp phụ huynh?!

Đồ ngọt mang lên trước. Trứng Vàng di truyền Thương Khâu, đặc biệt thích ăn đồ ngọt. Vừa muốn ăn uống thỏa thích, tay cầm lên dao nĩa, kết quả Trứng Vàng liền nhìn thấy các ba ba hùng hổ đi ra. Bóng đen trực tiếp bao trùm ở trên đỉnh đầu.

Trứng Vàng ngẩng khuôn mặt nhỏ, bán manh cười nhìn các ba ba. Tạ Nhất nói:

"Con bị mời phụ huynh khi nào?"

Trứng Vàng:

"......"

Trứng Vàng còn chưa nói lời nào, bên cạnh Tiểu Hắc đã nhấc tay tỏ vẻ trong sạch.

"Tất cả đều là chủ ý của Tiểu Kim. Tôi cũng là bất đắc dĩ, bị ép bức bất đắc dĩ, bị buộc mặc đồ nữ. Tôi cũng là người bị hại a!"

Trứng Vàng:

"......"

Trứng Vàng dùng bàn tay bụm bẩm che lại hai mắt của mình, vẻ mặt đau tim nhứt đầu.

Tiểu Hắc tức khắc liền đem sự tình nói thẳng ra, quả nhiên là đồng đội heo!

Trứng Vàng giơ lên tay nhỏ, giọng nói non nớt:

"Ba ba, cho con vài phút giải thích."

Tiểu Mao Mao yên tĩnh ôm một cái tô kem dâu tây thật lớn. Màu kem dâu cùng màu tóc của Mao Mao tương tự, thoạt nhìn đặc biệt xinh đẹp, loại hình yêu thích của các thiếu nữ. Tiểu Mao Mao dùng muỗng múc, từng muỗng hướng trong miệng, mở to mắt xem náo nhiệt, giống như nhìn thấy ba ba chơi cùng nồi chảo.

Trứng Vàng nghịch ngợm gây sự. Tạ Nhất rất hoài nghi Thương Khâu khi còn nhỏ cũng nghịch ngợm gây sự như vậy.

Ngày thứ hai đầu tuần.

Tạ Nhất đi làm. Thương Khâu lái xe đưa mấy đứa con trai đến nhà trẻ trước, sau đó mang theo Tạ Nhất đi công ty.

Công ty hiện tại đã bị Thương Khâu thu mua, Thương Khâu chính là Tổng tài. Xe của Tổng giám đốc rất nhiều người nhận ra. Mỗi ngày Tổng giám đốc đều cùng bạn trai đi làm, quả thực là khiến người khác ngưỡng mộ chết.

Thương Khâu chính là Kim Cương Vương Lão Ngũ (người đàn ông hội tụ đủ 5 tiêu chí: độc thân, con nhà giàu, đẹp trai, tài giỏi, không vướng thị phi).

Không chỉ là Tổng giám đốc công ty thiết kế, hơn nữa còn là Tổng giám đốc tập đoàn Thương Điển. Cứ như vậy tính ra, quả thực là nhân vật giàu có nhất nhì thành phố.

Rất nhiều người đều cảm thấy Thương Khâu thích một viên chức nhỏ, hơn nữa còn là nam, quả thực không thể tưởng tượng. Bởi vì Tạ Nhất không phải có khuôn mặt xuất sắc nhất, cũng không phải dáng người gợi cảm. Thậm chí trước đây chưa từng có người theo đuổi Tạ Nhất. Tạ Nhất có thể nắm bắt được Thương Tổng cũng chỉ xuất hiện ở trong truyện cổ tích. Nhưng trong đời sống hiện thực không phải truyện cổ tích, rất nhiều người đang chờ xem náo nhiệt, nhìn xem khi nào Thương Khâu đá Tạ Nhất.

Thương Khâu ngừng ở cửa tòa nhà, mỗi ngày đều như thế, để Tạ Nhất xuống xe. Sau đó hắn mới đem xe xuống bãi đỗ, như vậy miễn cho Tạ Nhất phải đi một đoạn đường.

Thương Khâu nghiêng qua tự mình cởi đai an toàn giúp Tạ Nhất, sau đó ở trên trán Tạ Nhất hôn một cái, cọ cọ một chút, nói:

"Giữa trưa cùng nhau ăn cơm?"

Tạ Nhất nhìn nhìn đồng hồ, nói:

"Trong chốc lát em phải đi gặp khách hàng, không biết giữa trưa có thể về kịp hay không. Nếu có thể trở về em điện thoại cho anh."

Thương Khâu cười cười. Hắn mặc áo sơmi nhìn đẹp trai mê người, lộ ra một vẻ nam tính trưởng thành. Hắn thấp giọng nói:

"Được, chờ điện thoại của em."

Tạ Nhất thiếu chút nữa bị nụ cười của Thương Khâu làm hôn mê. Dù sao Thương Khâu chỉ cười ôn nhu như vậy đối với một mình Tạ Nhất.

Tạ Nhất xuống xe vào tòa nhà, rất nhiều người lại chào hỏi. Một ít người là bởi vì cùng Tạ Nhất quen thuộc, một ít người khác bởi vì muốn lấy lòng Thương Khâu, muốn kéo gần quan hệ.


Tạ Nhất đi vào văn phòng, cùng các đồng nghiệp chung tổ tập hợp, chuẩn bị đi đến chỗ khách hàng. Đồng nghiệp vừa đi vừa nói:

"Tạ ca, biết không, gần đây thật nhiều người ganh ghét anh."

"Ghét tôi?"

Tạ Nhất vẻ mặt mê mang, nói:

"Tôi lại đoạt khách hàng bọn họ sao?"

Đồng nghiệp nói:

"Hây, không phải công việc."

Một đồng nghiệp khác cười nói:

"Là anh đoạt người đàn ông của bọn họ."

"Hả!?"

Tạ Nhất phát ngốc, vẻ mặt mê mang. Các đồng nghiệp cười nói:

"Thương ca a! Thật nhiều người muốn cướp Thương ca. Tôi đã nhìn thấy vài người gửi thư tình cho Thương ca. Trong đó còn có nam nữa! Bọn họ đều suy đoán khi nào Thương ca đem anh quăng!"

Một đồng nghiệp khác nói:

"Nói thật, các người khi nào đăng ký kết hôn? Đi nước ngoài đăng ký cũng tốt a, bằng không làm hôn lễ đi?"

Tạ Nhất cười gượng một tiếng, nghĩ thầm.

Con cũng đã có, còn muốn hôn lễ......

Mọi người đi gặp khách hàng, quả nhiên giữa trưa không có xong. Tạ Nhất không tính toán trở lại công ty, bất quá bọn họ cần một văn kiện tư liệu, buổi chiều còn phải dùng. Một đồng nghiệp liền gấp trở về công ty lấy tư liệu, trong chốc lát còn phải chạy trở về.

Vừa vặn, Tạ Nhất hôm nay không trở về cùng Thương Khâu ăn cơm, mấy đứa nhỏ lại tới. Hôm nay nhà trẻ buổi chiều nghỉ, Tiểu Hắc liền đi đón Trứng Vàng và Tiểu Mao Mao. Bất quá Tiểu Mao Mao muốn gặp ba ba, Tiểu Hắc liền đảm đương vai bảo mẫu, mang theo hai đứa đi công ty, vừa lúc cùng Thương Khâu ăn cơm.

Đồng nghiệp vội vàng chạy về công ty, liền nghe được có người bàn luận.

"Xem đi, Thương tổng đá Tạ Nhất rồi!"

"Thì ra Thương tổng đã có con, là một trai một gái. Tạ Nhất bất quá là tình nhân."

"Thật là, tôi đã nói sao. Thương tổng cao sang như vậy, Tạ Nhất chỉ là một nhân viên nhỏ, căn bản chỉ là vui chơi thôi."

Đồng nghiệp nghe thấy kỳ quái, kết quả liền nhìn thấy Thương Khâu đứng ở cửa. Một thân âu phục giày da, bên cạnh thế nhưng còn có một mỹ nữ.

Mỹ nữ tóc dài buộc đuôi ngựa, cũng là một thân màu đen, nhưng eo phải nói rất nhỏ. Cùng Thương Khâu mặc màu đen, là đồ đôi sao! Gương mặt rất xinh đẹp. Bên cạnh còn có hai đứa bé!

Thương Khâu đang cùng "mỹ nữ" nói chuyện, đem "công chúa nhỏ" bế lên hôn hôn gương mặt, lộ ra một nụ cười tươi hiếm có. Sau đó bọn họ liền đi đến quán ăn bên cạnh.

Đồng nghiệp nghe xong lời đồn còn không tin, nhưng tận mắt nhìn thấy liền phải sụp đổ. Hắn lập tức gọi điện thoại cho Tạ Nhất.

Tạ Nhất cùng hai đồng nghiệp khác đang ăn cơm hộp, nhận được điện thoại còn tưởng rằng hắn tìm không thấy văn kiện. Nào biết đối phương âm thanh rất lớn, trực tiếp kêu to:

"Tạ ca!! Không hay rồi!! Thương ca ngoại tình!"

Di động Tạ Nhất âm thanh không lớn, nhưng không chịu nổi giọng đồng nghiệp. Tạ Nhất nghe được phát ngốc, hai người bên cạnh cũng nghe thấy, nói thẳng:

"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, cậu hoa mắt đi."

"Tạ ca! Anh mau trở lại! Thương ca đang cùng người kia ăn cơm đó, ở quán gần công ty. Anh mau về đi! Tôi tuyệt đối không nhìn lầm, nhanh lên tới bắt gian! Người kia vừa thấy liền biết không phải dạng vừa, gương mặt yêu diễm như vậy. Còn vẻ mặt bạch liên hoa trà xanh. Theo tôi người như vậy khó đối phó nhất! Anh nếu không lo bắt gian, đến lúc đó tuyệt đối chết trong tay người vẫn không biết!"

Tạ Nhất nghe được sửng sốt.

Thương Khâu ngoại tình? Tuyệt đối không có khả năng. Quả thực là sụp đổ tam quan.

Tạ Nhất không tin, nhưng các đồng nghiệp gấp muốn chết, một hai phải lái xe mang theo Tạ Nhất trở về. Trên đường còn nói:

"Tạ ca, các người gần đây phương diện kia sinh hoạt thế nào?"

Tạ Nhất mê mang nói:

"Phương diện kia?"

Đồng đau đầu nói:

"Đương nhiên là phương diện tình dục!"

Tạ Nhất nghe, tức khắc đỏ thẫm mặt, ậm ừ nói:

"Còn...... Còn không có......"

Đồng nghiệp vừa nghe, càng là đau tim, nói:

"Tạ ca, anh như thế nào hồ đồ vậy chứ. Không có thỏa mãn, trách không được Thương ca muốn ra ngoài ăn vụn a."

Tạ Nhất nghe ngây ra. Các đồng nghiệp bắt đầu dạy Tạ Nhất về tình yêu. Tạ Nhất mí mắt nhảy nhảy, nói:

"Làm như các người có người yêu vậy?"

Các đồng nghiệp:

"......"

Mọi người thực mau trở về công ty. Một đồng nghiệp còn ngồi xổm bên ngoài quán ăn chờ, vẻ mặt không phải người tốt. Hắn đã bị bảo vệ quán ăn ra hỏi chuyện ba lần.

Đồng nghiệp chạy nhanh túm chặt Tạ Nhất, nói:

"Tạ ca mau vào đi. Bọn họ ở bên trong, vừa nói vừa cười, tôi thấy rõ ràng!"

Tạ Nhất bị các đồng nghiệp đẩy mạnh đi. Quả nhiên vào trong liền thấy được Thương Khâu. Thương Khâu đưa lưng về phía cửa, bởi vậy cũng không có lập tức nhìn thấy người. Mà ngồi cùng Thương Khâu là Trứng Vàng, Tiểu Mao Mao, còn có Tiểu Hắc.

Cái người bị miêu tả thành bạch liên hoa trà xanh rất khó đối phó... hẳn là chính là Tiểu Hắc. Quả nhiên rất khó đối phó a......

Mấy đứa nhỏ nhìn thấy Tạ Nhất đặc biệt mừng rỡ, nhảy nhót kêu ba ba, kêu thật thân mật, còn đem khuôn mặt hướng trên đùi Tạ Nhất cọ cọ.

Tiểu Mao Mao là loại thích làm nũng thích dính người. Trứng Vàng lại là nhìn Tiểu Mao Mao làm nũng, cũng thích cùng làm nũng, triển khai thế công bán manh.

Kết quả các đồng nghiệp thiếu chút nữa bị đáng yêu kia là chết.

Đâu chỉ là mấy đồng nghiệp, Tạ Nhất thiếu chút nữa cũng bị rụng tim, mỗi tay ôm một đứa bế lên. Trái hôn một cái, phải hôn một cái. Tiểu Mao Mao xoay mặt hướng bên khác, ý tứ là muốn ba ba lại hôn hôn. Trứng Vàng lại là dùng chính tay áo lau lau gương mặt……

Các đồng nghiệp cũng không biết đây là tình huống như thế nào. Hơn nữa nhìn kỹ “công chúa nhỏ” tóc hồng phấn rõ ràng là “Tạ Nhất thu nhỏ”, chính là một phiên bản, chỉ là nhỏ cho nên càng thêm tinh xảo. Cả hai giống nhau như đúc, một chút cũng không khác.

Đây chẳng lẽ không phải con Thương Khâu? Mà là con Tạ Nhất! Thương Khâu mới là kẻ si tình?!

Nhưng đứa bé trai tương đối giống Thương Khâu. HunhHn786 Mọi người đã không biết tình huống như thế nào, bất quá thoạt nhìn mọi người đều biết nhau, cho nên khẳng định không phải bắt gian, tình huống thập phần xấu hổ.

Các đồng nghiệp cười gượng liền chuẩn bị rút lui, nói:

“Tạ ca, buổi chiều bên khách hàng có cuộc họp a! Chúng tôi đi trước!”

Tạ Nhất:

“……”

Tạ Nhất bất đắc dĩ nhìn mấy người kia chạy trốn. Thương Khâu lại nói:

“Ăn cơm chưa, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”

Tạ Nhất nhìn đồng hồ còn chút thời gian, với lại mấy đứa con trai quá đáng yêu, cho nên liền ngồi xuống cùng chơi một lát.

Tiểu Mao Mao vẫn luôn dính ở trong lồng ngực Tạ Nhất. Tạ Nhất liền đút cho Tiểu Mao Mao ăn. Trứng Vàng căn bản không cần người khác đút cho, sức ăn quả thực kinh người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận