Vụ việc được lên tivi, các trang báo điện tử. Nếu là tivi thì còn đỡ, nhưng khi mấy trang báo đó đưa tin, người viết báo không quan tâm câu chuyện đầu đuôi như thế nào mà viết nhăng viết cuội vào trong, xuyên tạc đủ thứ, làm uy tín, danh tiếng của mọi người trong nhóm bị đánh giá thấp nặng nề. Quán đóng cửa theo lệnh của lực lượng chức năng.
Ngày 30 tháng 3 năm 20XX.
Tự nhiên các bài viết tiêu cực về quán ăn được gỡ xuống một cách bất ngờ, người đăng phốt cũng đã xin lỗi trên một bài viết khác. Anh Tịch đang ngồi bên cạnh Bảo Dương ở trong phòng vì anh bị sốt nặng, lý do là ham kiếm chứng cứ, không lo ăn đầy đủ nên đã ngã bệnh, mấy người bạn của anh phải nhờ cô chăm thay. Cô hốt hoảng khi xem được tin tức mới về quán ăn, lập tức đưa điện thoại của mình cho anh xem, anh chán chường, mệt mỏi cầm lấy, khuôn mặt lộ vẻ mặt ngạc nhiên. Rồi anh cầm máy mình lên và gọi cho Lạc Thiên hỏi chuyện. Bên kia cũng y chang cậu, nói:
- Hả? Tao đã tìm ra được gì đâu, để tao đọc tin tức… Ôi thật này!
Bảo Dương mới khó hiểu, nói với cái giọng khàn khàn, không ổn của mình:
- Thế thì ai làm? Minh Phong với Hữu Tâm chắc không phải… khụ khụ.
Lạc Thiên đang ở công ty của gia đình mình mà vò đầu, bảo:
- Hai người đó kiếm còn chưa ra kìa cha nội. Ai mà tốt bụng vậy nhỉ? Trong một tuần mà có thể tìm ra hung thủ rồi…
...
Tại trại giam, các tù nhân ra sân chơi thể thao, chuyện trò, đọc sách theo chế độ của trại giam. Nhân lúc này Kiến Bình đã chuẩn bị tiến hành bước để trốn chạy, khi hắn mới đi theo sơ đồ chỉ các lỗ hổng của trại giam, đang đi thì có nhóm ba người to khỏe chặn lại.
- Đi đâu vậy?
Kiến Bình dừng gấp lại rồi ngước mặt lên, đáp lại:
- Tôi đi dạo quanh thôi…
Ba người đó nhướng mày, tiến tới từng bước khiến hắn lùi một bước, thêm vài bước nữa thì một trong ba người đó kéo hắn tới chỗ sân chơi đánh cho một trận. Mọi tù nhân hóng hớt chuyện mà bao xung quanh để xem.
- Kiến Bình, mày có biết vì sao bị vậy không? Là một con kiến mà dám đánh với con voi. Lúc trước mày dẫn người quậy bang PH, tụi tao định xử mà em tao ngăn lại vì cái bang tầm trung quá, đụng bẩn tay, giờ mày lại đụng người anh em của nó, mày ngon quá ha. Nó nói nên tụi tao mới biết là mày ở đây. Nãy mày muốn trốn khỏi đây đúng không? Mơ đi cưng.
Rốt cuộc là ai giúp đỡ nhóm trong vụ việc này?
...
Tại một căn nhà nào đó.
Một người đàn ông đang vắt chéo chân, bình thản cầm máy tính bảng lướt đọc tin tức. Có cô gái bước ra từ bếp cùng với ly nước ép, nhẹ nhàng đặt lên bàn mà nói:
- Anh uống nước ép đi ạ.
Người đàn ông ngước lên nhìn cô vợ sắp sửa tới đây thành vợ cũ của mình, thở dài một cái, hướng người về phía trước mà giơ tay lấy ly nước ép, húp một ngụm, nói:
- Vi San, em vẫn làm ngon như những ngày đầu mình quen nhau.
Cô ta mỉm cười nhẹ, đáp lại:
- Dạ, em cảm ơn… Phi Hưng, vụ việc của Bảo Dương sao rồi ạ?
Phi Hưng chẹp miệng, trả lời:
- Đã gỡ hết các bài viết trên mạng xã hội, kể cả các trang báo. Tối nay chắc tivi cũng sẽ lên sóng thôi. Còn cái tên đứng đằng sau, anh đã nhờ anh em đang ở trong tù xử lý rồi.
Vi San ngồi xuống nhẹ nhàng bên cạnh Phi Hưng, nhìn hắn bảo:
- Anh không trách em vì em cầu xin anh giúp Bảo Dương sao? Hồi trước, mỗi lần em gặp anh ấy thì anh sẽ rất tức giận…
Hắn ta im lặng một lúc rồi cười nhạt, cất giọng đáp:
- Giờ trách được gì, sắp tới chúng ta ly hôn rồi… Xem như đây là món quà xin lỗi của anh dành cho em với cậu ấy.
Vi San thở dài, nói:
- Dành cho anh ấy thôi, em không xứng.
Phi Hưng gật đầu, bảo:
- Chúng ta đều có lỗi với cậu ấy.
- Mong sau này anh kiếm được một người vợ tốt hơn em.
- Anh phải học cách yêu thương người khác rồi mới cưới vợ.
- Ghê vậy sao? Em không ngờ đó.
- Hahah…
- Nhưng công nhận, anh làm việc nhanh thật.
- Phi Hưng mà.
...
Quay lại quán ăn, cả năm người đều có khuôn mặt ngơ ngác khi được lực lượng chức năng bảo là được minh oan và cho phép hoạt động trở lại. Cả lũ ôm nhau vui mừng, trong tích tắc họ mở một trang xã hội cho quán và đăng bài viết: “Yeah! Vui quá mọi người! Quán sẽ trở lại vào 3 tháng 4 năm 20XX”. Chưa đầy 1 phút, họ nhận cả đống bình luận, ngợp thở khi đầy những câu nói như: “Xin lỗi quán vì đã dùng những lời lẽ không đúng”, “Chúc mừng quán đã trở lại và lợi hại hơn xưa”, “Trời ơi, quán ruột của tôi đấy, tôi tin đúng quán, mấy bạn thấy chưa?”, “Tuyệt vời quán ơi!”,… Họ đọc mà cười thả ga rồi dự tính sẽ tổ chức ăn mừng, nhưng Bảo Dương lại có thêm một suy nghĩ, rốt cuộc là ai giúp nhỉ?
Tối hôm đó, Thái Luân cầm tay Quế Ngân kéo tới một nơi rất đẹp, cô hoang mang vô cùng, gãi đầu mà nhìn cậu hỏi:
- Gì vậy?
Thái Luân hít thở thật sâu rồi đáp:
- Chúng ta… hẹn hò nhé.
Quế Ngân sửng người, lấy tay che biểu cảm ngạc nhiên đã hiện lên mặt, “Thình thịch”, tim cô đập cực nhanh, cậu thấy cô như vậy có chút lo lắng vì sợ rằng sẽ bị phũ phàng từ chối, cậu run đến mức phải báu tay vào nhau. Cô cố gắng bình tĩnh, có suy nghĩ nên làm giá một chút, trả lời:
- Để xem đã.
Thái Luân úng má, than thở:
- Khó khăn mới mở lời không? Nói để xem đã là sao?
Cô nghe xong phì cười rồi giơ tay áp má cậu rồi bảo:
- Đùa cậu thôi, tôi cũng muốn thử hẹn hò với đại gia muối mặn của tôi.
Cậu mở tròn mắt rồi nở một nụ cười rất tươi vì cô đã đồng ý, nhanh chóng cầm nắm lấy tay cô mà bảo:
- Vậy, tối nay sẽ buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta.
- Yeah!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...