Quái Vật Ở Berlin FULL


Ludwig ngồi yên vị chắc chắn trong chiếc ô tô mà Anze cho gã mượn.

Tay gã cầm chặt vô lăng, từng mạch máu trên cơ thể hoạt động hết cỡ và bơm đầy adrenaline [1] khi động cơ nổ máy.

Gã cười nhe răng, phần nào khiến cho Herbert đang ngồi ở ghế phụ lái bên cạnh không khỏi thấp thỏm.
"Thật sự thì, Viky, bản thân mày khiến anh cảm thấy không an tâm về chuyến đi này tý nào."
Herbert lầm bầm, siết chặt đai an toàn lại.

Em trai cậu phủi tay:
"Đừng có gà như thế chứ, Herbie, đây đâu phải lần đầu tiên em lái xe."
"Chính vì anh thấy mày lái rồi cho nên anh mới sợ!" Herbert tru tréo, vừa nói vừa vung tay.

"Còn nhớ chiếc xe jeep hồi đi lính chứ?"
"Lúc đó em vẫn còn non và xanh mà." Ludwig trả treo.

"Mà anh có chết đâu?"
"Mày húc cả lũ văng khỏi một cái mỏm đá chết tiệt đấy!"
"Chậc, chậc! Cẩn thận ngôn từ đó, Herbert." Ludwig nói mát, rồi lại nhe răng cười.

Herbert chỉ muốn đấm cho gã tắt luôn nụ cười đó đi cho xong.

Cậu cắn lại:
"Anh hiếm khi nào chửi thề.

Mày thì lúc nào cũng bô bô cái miệng."
"Lý do đó không chính đáng tý nào cả."
"Có chứ sao không!"
"Có đâu mà có.

Chửi thề là chửi thề.

Em sẽ mách bố."
"Ludwig, thằng chó con!"
"Đó, đó, đó.

Anh lại chửi thề nữa kìa."
Sarah và Alfred xuất hiện và nhập bọn, rồi ngồi ở băng ghế sau khi hai anh em kia cãi nhau mỗi lúc một hăng, vừa kịp lúc, như Herbert mừng rỡ nói.

Cậu ta đã hứa sẽ tút tát lại bề ngoài cho hai người kia, và một chuyến tham quan vòng quanh thành phố cũng có vẻ tuyệt.

"Buổi chiều tốt lành." Hai người mới đến nói.
"Buổi chiều tốt lành." Herbert tươi cười đáp lại, xem chừng rất tự hào về bộ quần áo mà cậu mua cho Alfred không lâu trước đây.

Ludwig chỉ khịt mũi:
"Tôi đoán đây bắt buộc phải là một buổi chiều tốt lành dù tôi có muốn hay không."
"Ludwig, anh lúc nào cũng cáu kỉnh." Sarah vừa cài lại tóc vừa trêu.

Gã đàn ông chỉ cựa quậy một chút trước câu bông đùa, không thèm nói thêm lời nào nữa.

Herbert quay xuống hỏi Alfred:
"Đêm qua bố nói gì với em vậy? Anh xin lỗi, đáng lẽ anh nên hỏi thăm em sớm hơn, nhưng lúc đó trông em mệt mỏi quá."
"Không sao đâu, Herbert, bố chỉ nói về thị lực của em thôi." Alfred đáp với một tiếng thở dài.

"Nhưng em không chắc mình hiểu rõ nó lắm."
"Sao vậy?"
"Còn nhớ cách đây vài năm, em có nói khả năng nhìn trong đêm của em không được tốt và cảnh vật cứ sáng tối bất chợt không?"
"Anh nhớ mang máng..." Herbert ngâm dài, xoa xoa thái dương.

"Phải đó là cái đêm Ludwig bắt em bò xuống gầm giường tìm lại quân cờ bị mất không?"

"Đêm đó đúng là một thảm họa.

Em hơi ngạc nhiên là anh không nhớ đó, Herbert." Ludwig chen ngang.

Anh gã lập tức véo cánh tay gã một cái.
"Nhớ rồi, nhớ rồi, được chưa, thằng xấu tính?"
"Được rồi, thằng bớm con."
Alfred tiếp, "Đó là triệu chứng đầu tiên của em." Cậu ngừng lại một lúc.

"Xin lỗi, gọi là một dấu hiệu mới phải, vì thứ này giống như một khả năng hơn là bệnh tật, theo như em được biết.

Bố...!Bố bảo mắt em có thể thấy được cõi âm.

Kiểu vậy."
"Kinh ngạc! Chuyện này mới à nha." Herbert trầm trồ, trố mắt.

"Tuy chúng ta nằm ở giữa người sống và người chết, nhưng anh chưa thấy hay nghe đến trường hợp nào nhìn thấy được linh hồn cả." Cậu ta bình phẩm.
"Bởi vì những trường hợp đó rất hiếm." Ludwig lại nói chen, giọng điệu bình thản như đang nói ra một sự thật, vừa nói vừa vô tư bóc một viên kẹo cà phê và bỏ vào miệng.

"Giá như anh biết đến tình trạng của mày sớm hơn, nhóc ạ.

Thật tệ quá.

Anh cũng biết một người cũng có khả năng này, và bây giờ anh chỉ muốn lấy bộ da đầu của hắn."
"Asmodeus?" Herbert chớp mắt ngạc nhiên.
"Tên khốn đó thậm chí còn có thể đi lại giữa hai thế giới." Ludwig cau có, siết chặt hàm lại trong lúc nhai.

"Tương tác được với cả linh hồn.

Mà gọi là quỷ sứ thì đúng hơn, vì chúng chẳng phải ma cỏ gì như linh hồn loài người.

Cái thế giới mà Alfred thấy, nhắc lại cho anh xem, nó màu đỏ, phải không?"
Alfred gật đầu.

Ludwig ngoảnh mặt lại nói tiếp:
"Vậy đúng là nó rồi.

Một thế giới song song với thế giới của chúng ta.

Cõi Kia."
"Có cách nào anh tìm được mẹ ở đó không?" Herbert hỏi.

Ludwig lập tức nạt lại ngay:
"Em đã bảo anh đó không phải thế giới của linh hồn con người mà! Tất nhiên là anh sẽ không tìm được bà ấy ở đó rồi.

Mà tốt thôi.

Em không nghĩ đó là nơi lý tưởng để an nghỉ đâu."
"Trông nó khủng khiếp lắm." Alfred chép miệng, không thể đồng ý hơn.

"Bố dạy cho em cách điều khiển năng lực này.

Nhưng em đoán mình vẫn cần nhiều thời gian để trở nên thành thục."
"Đừng ép mình quá, cưng ạ, em đã làm rất tốt rồi." Herbert mỉm cười.

Alfred đỏ mặt:
"Cảm ơn anh."
"Giờ thì hỏi thăm thằng nhóc xong rồi, chúng ta bắt đầu đi được chưa?" Ludwig đảo mắt, trước khi nhổ toẹt bã kẹo vô vị của gã vào sọt rác.


"Em ngứa ngáy muốn lái con quái xế này xuống đường lắm rồi."
Herbert nhăn mặt và dè bỉu, "Thấy ghê quá má."
Ludwig chỉ phá lên cười.

Gã đánh xe đi, và họ từ từ hướng xuống những cung đường tấp nập của thành phố Berlin lúc chiều tối.

Sarah không đợi được mà hỏi:
"Chúng ta đi đâu đây?"
"Tất nhiên là đi mua sắm rồi." Herbert híp mắt.

"Không thể để hai đứa lúc nào cũng mặc quần áo cũ được."
"Bằng cách này, chúng ta có thể ngắm cảnh luôn." Alfred đồng ý.

Ludwig miễn cưỡng chép miệng:
"Và đột nhiên tôi biến thành tài xế riêng của mấy người."
"Chuyện này đúng là tuyệt quá!" Sarah phấn khích reo, lúc lắc hai lọn tóc đỏ khi cô lắc lư mái đầu, và cô liến thoắng như một chú chim họa mi.

Những người kia chỉ có thể phì cười.

Đằng nào đây cũng là lần đầu tiên Sarah được đi chơi bằng ô tô.
Khi chiếc xe dừng lại trước đèn đỏ, Ludwig bị thu hút bởi một chiếc xe khác đỗ bên cạnh mình.

Gã hạ cửa sổ xuống và lườm nguýt.

Qua khóe mắt của con mắt tốt của gã, xuất hiện hình ảnh của một chiếc Alfa Romeo đỏ chói đến nực cười, rồ ga liên tục như một con ngựa chiến.

Ludwig lập tức xoay hẳn đầu sang bên để nhìn rõ hơn.

Chủ chiếc xe đỏ chào gã với một cái gật nhẹ và một nụ cười nhe răng rộng đến mức có thể cho là thách thức, khoang miệng hắn còn có một chiếc răng vàng đang ánh lên.

Hắn hạ kính mát xuống và nháy mắt với Ludwig, đồng thời nhích chiếc xe của mình lên phía trước một chút.
Gã trai trẻ nhà Krolock đáp lại với một nụ cười cũng khoe hết răng hàm.

Gã nhướn mày, cũng nhích chiếc Bentley lên phía trước như thể muốn nói, "Thách đấu được chấp nhận".

Herbert là người đầu tiên nhận biết chuyện gì đang xảy ra, cậu ta liền lườm một cái cảnh báo em trai mình, lẩm bẩm:
"Ludwig, làm ơn đừng."
Ludwig chỉ mỉm cười như điên như dại, "Ludwig, làm ơn có."
"Hiện có bốn người trong xe lận đó, Ludwig.

Anh xin mày, không đáng đâu."
Gã đàn ông chỉ siết chặt vô lăng hơn mà nói, "Phải có ai đó dạy cho thằng ông nội kênh kiệu kia một bài học vì dám thách thức người nhà Krolock."
Đèn chuyển xanh, và tất cả những người còn lại trên xe gần như ngã chúi mặt khỏi ghế khi Ludwig đạp phanh rồi lái điên cuồng như thể trên đường đi chẳng có ai.

Herbert hét:
"Ludwig, mày không thể lái với tốc độ 150 cây số giờ ở trung tâm Berlin được!" Cậu thở gấp và víu vào thành ghế.

Cùng lúc đó, Alfred nghĩ cậu thà nhảy quách xuống vệ đường còn hơn.
"Tại sao lại không?" Ludwig nhún vai, bất cần mà thả cả tay lái.

Herbert van xin:
"Dừng cái cuộc đua ngu ngốc này lại và tập trung nhìn đường đi, làm ơn!"
"Ồ không, thằng ôn kia vượt lên trước rồi." Ludwig nghiến răng trước cái ngón giữa mà tên lái xe kia chĩa về phía gã, và gã tăng tốc còn khiếp đảm hơn.

Cả chiếc xe chao đảo khi nó lách qua giao thông đông đúc.


Herbert lại la toáng lên:
"Cẩn thận người đi đường kìa!"
"Cô ta đang đi đường mà, cô ta phải biết rõ mình sẽ gặp nguy hiểm như thế nào chứ!"
"Vì Quỷ vương, Ludwig, dừng lại đi!"
Herbert rống lên và cố đoạt lại tay lái.

Nhưng Ludwig khỏe hơn, gã ghì cậu xuống chỉ với tay phải của mình, tay còn lại vẫn điều khiển con xe lặng lách qua dòng xe tấp nập và húc vào đối thủ.

Sự va chạm mạnh vào bên hông khiến chiếc xe đỏ mất trớn mà xoay vòng, trước khi nó tông vào một cột nước gần đó.

Ludwig lái xe chuồn mất mà cười ha hả, sảng khoái vô cùng.
"Ludwig, mày đã nghĩ cái gì vậy hả?" Herbert lấy lại bình tĩnh khi chiếc xe cuối cùng cũng chậm lại ở một nơi xa, chậm chạp lăn bánh.

Cậu ta rít lên.
"Em gọi cái đó là một chuyến xe tốt."
"Không, không tốt chút nào." Alfred thều thào, dựa vào cửa sổ xe với gương mặt không thể tiều tụy hơn.

Nếu còn là con người, chắc hẳn cậu đã nôn mất.

"Ngày mai ai hỏi tìm em thì cứ việc tìm em ở dưới mồ."
"Mấy người chẳng vui gì cả." Ludwig bĩu môi.

Herbert nạt:
"Có ai tỉnh táo mà lại thấy trò đó của mày vui được hả?"
Nhưng Sarah vừa thở hổn hển vừa nhoài người lên hàng ghế trước:
"Anh không đùa đó chứ? Em thấy vui quá xá luôn!"
Ludwig cười nụ cười của mèo Cheshire, "Thấy chưa?"
Kể từ lúc đó, chuyến xe của họ khá êm ả, Herbert và Alfred thở phào, nhưng hai người còn lại chỉ thấy chán chết.

Ludwig đỗ xe ở một bãi đỗ công cộng khi Herbert thông báo đã đến khu mua sắm, gã lủi thủi phía sau ba người kia, quan sát chăm chú, như thể gã là vệ sỹ riêng của họ.

Thật ra, chẳng ai trong số họ cần được bảo vệ khỏi con người bình thường, càng không cần khi trời bây giờ đã tối, nhưng Ludwig chỉ nhún vai nhắc nhở bản thân rằng cần có ai đó cản Herbert chơi ngu.
Chuyện xảy ra khi họ rẽ vào một con đường nhỏ.

Herbert và Ludwig đã định ngăn lại, bởi những cửa hiệu dọc con đường tồi tàn này – đối với hai anh em – trông cũng chẳng mấy tốt lành, nhưng Sarah đã tia được một bộ váy xinh xắn từ sớm và không ai muốn thấy cô buồn bực vì điều gì.

Alfred kéo cổ áo kín mũi và lo lắng xoa xoa tay vào nhau, mắt nhìn dáo dác.

Cậu cảm thấy tim mình như nhảy khỏi lồng ngực khi họ chạm mặt vài người lạ.
"Chà, chà, chúng ta có gì ở đây đây?"
Một giọng nói đặc sệt chào đón họ dưới ánh đèn đường mập mờ.

Nó thuộc về một tên đàn ông cao lớn với chiều cao ngang ngửa Herbert, nhưng vạm vỡ, cơ bắp hơn nhiều, tuổi tầm bốn mươi, liếc nhìn xuống lũ trẻ nhà Krolock như thể họ chẳng khác gì lũ chuột bọ.

Đi cùng hắn ta còn có hai người nữa, một thằng nhóc tuổi teen với tóc nhuộm đủ màu, và một tên cao kều ốm nhách với cái đầu to đến chẳng ăn nhập vào đâu.

Tên đàn ông cao lớn rít điếu thuốc lá rẻ tiền của mình và cười khẩy, "Có vẻ như chúng ta vớ phải được món hời rồi." Hắn tỏ ý hài lòng, mọi sự chú ý đổ dồn lên Herbert.

"Lũ con nít nhà giàu."
Đồng bọn của hắn cùng gia nhập mà cười ha hả.

Ludwig đã bắt đầu gầm gừ trong cổ họng như một con chó điên, nhưng Herbert quyết định bước ra trước gã.

Cậu trưng một vẻ mặt thân thiện, chân thành nhất.

"Xin thứ lỗi, thưa các quý ông, nhưng tôi e rằng các ông đang ngáng đường." Cậu nói.
Tên lạ mặt đáp lại móc mỉa, châm thêm một điếu thuốc mới.

"Tại sao?" Hắn hỏi.
"Tại sao?" Herbert nghiêng đầu.

"Tôi xin lỗi, thưa ông, nhưng tôi không hiểu ý ông là gì."
"Thế thì để tao giải thích cho mà hiểu." Hắn phát ra một tiếng khịt mũi to ghê gớm.

"Đáng lẽ phải là bọn tao nói câu đó mới đúng.

Bọn bay mới là lũ ngáng đường." Hắn chỉ vào ngực Herbert.
"Thật vậy sao?" Herbert bình tĩnh đáp, đứng thẳng người và phủi lại chiếc áo khoác của mình, nhìn chằm chằm vào nhóm người trước mặt.


"Ui dào, thật tệ quá, vậy là chúng tôi thất lễ rồi.

Chúng tôi xin lỗi, và xin ông cho phép để chúng tôi được tiếp tục đi."
"Ồ, không nhanh vậy chứ." Nhóm người bao vây họ khi tên thủ lĩnh giơ tay, nhanh như cách Ludwig đang mất đi sự kiên nhẫn của mình.

Bọn chúng lại chậc lưỡi, "Đây là địa bàn của bọn tao.

Bọn xâm phạm phải trả phí."
"Chúng tôi không có ý xâm phạm." Alfred cất tiếng, nhưng lập tức rụt cổ khi tên đàn ông cao kều nạt lại cậu bằng một giọng mũi khó nghe:
"Ai cho phép mày nói mà dám nói hả, thằng chuột nhắt?"
"Anh ấy chỉ nói sự thật thôi." Sarah nói, siết lấy cổ tay Alfred mà an ủi cậu.

Thằng nhóc tóc nhuộm tiến đến cô và cười cợt, táo tợn đến nỗi vuốt ve gò má của cô.
"Xin lỗi, cô em nói gì cơ?"
"Tôi nói, anh ấy chỉ đang nói sự thật thôi." Giọng Sarah nặng nề với phát âm của mình.

Thằng nhóc tóc nhuộm sáng mắt.
"Chà, sếp lớn ơi, hôm nay đúng là hời to đấy." Nó cười, nhắm vào cô gái kia như thể đang ngắm nhìn một món đồ vật yêu thích.

"Trông cô em cũng đáng yêu lắm nhỉ?"
"Mày liệu hồn đừng có động vào nó." Ludwig hằm hè, nhưng thằng nhóc kia chỉ trừng mắt nhìn gã thách thức.
"Đừng có động vào tôi." Sarah cũng nhăn mặt.

Thằng nhóc không nghe, lần này còn dám luồn tay vào mấy lọn tóc xoăn rũ xuống hai bên mặt cô ấy.

Qua khóe mắt mình, cô còn nhìn được một hình xăm chữ vạn lật ngược [2] mờ mờ trên mu bàn tay đầy tàn nhang của nó.
"Nhìn mấy lọn tóc đỏ xinh đẹp của cô em này.

Cô em có một kiểu tóc đặc biệt lắm đấy, có biết không?" Nó khoái trá hỏi.

"Cô em không phải người Do Thái đấy chứ?"
"Rồi sao?" Cô hằm hè.
"Một con chuột nhắt Do Thái, đúng luôn!" Đám lạ mặt cùng phá lên cười.

"Chuyện này sẽ càng vui hơn nữa đấy!"
Dứt lời, thằng nhóc tóc nhuộm liền sấn sổ đến mà đòi chộp lấy Sarah.

Nhưng cô tránh được, và trước ánh nhìn kinh ngạc của chúng, cô túm lấy nó và ném qua vai mình, khiến nó ngã bộp vào người của hai kẻ kia.

Chúng đều ngã uỵch xuống nền tuyết.

Không để tên nào kịp phản kháng lại, Sarah, giờ với đôi mắt chuyển đỏ ngầu và răng nanh mọc dài, liền lao về phía chúng.

Cô giơ vuốt và tấn công.

Kể từ lúc đó, chỉ còn tiếng thét đau đớn của chúng giữa màn đêm mịt mù có thể được nghe thấy.
"Chúng ta có nên bận tâm về mấy cửa hiệu vẫn còn mở cửa không?" Alfred lo lắng hỏi nhỏ.

Herbert phủi tay:
"Không.

Để anh lo cho." Cậu ta nói với một cái búng tay, và một tấm khiên vô hình bao quanh lấy họ.

Ludwig chậc lưỡi:
"Không tệ."
"Nó đúng là một đứa em gái đáng yêu, phải không?" Herbert khen khi cùng đứng với hai người còn lại, lùi ra sau vài bước, nhìn Sarah xé toạc cổ họng kẻ thù.

Cậu trở nên phấn khích trước mùi máu tươi bắt đầu lờn vờn trong không khí.
"Đúng là một cảnh đẹp mắt." Ludwig thừa nhận, tập trung vào bãi máu me trước mặt.

Khi tất cả đã xong xuôi, Sarah quay lại với họ, mặt dính đầy máu, nhưng cô không tốn nhiều thời gian để rửa sạch nó đi.

Cô cười rộng, chỉ vào những cái xác hẵng còn mới, "Em chuẩn bị bữa tối cho các anh rồi."
____________________________________________
[1]: Adrenaline – Một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi sợ hãi, tức giận hay thích thú, làm cho nhịp tim đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
[2] Biểu tượng của Đức quốc xã.
Nguồn ảnh: Ahmed Teilab.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui