Edit: Cánh Cụt Mộng Mơ
Tác giả: Mạch Bách Sinh
Dưới ánh trăng mờ ảo, Lâm Song Hòe thấy có thứ gì đó đang di chuyển dưới da người chồng, thường khiến thân thể phình lên thành một độ cong mà nhân loại không nên có, giống như nó có thể phá tan lớp da kia và bò ra ngoài bất cứ lúc nào. Lồng ngực nam hàng xóm đã bị đào rỗng, mà người chồng vì để ăn dễ hơn nên đã tách khuôn mặt thành hai bộ phận với miệng là giới hạn, lộ ra máu thịt màu đỏ tươi dưới lớp da và cái miệng với hình dạng dữ tợn đáng sợ —— trông nó như miệng cá, răng nanh bén nhọn toả sáng trải đều hàm răng.
Đầu óc Lâm Song Hòe trống rỗng, cậu ngừng thở, tự biến mình thành thi thể, sau đó run tay đè xuống then cửa và đóng cửa lại. Cậu cứng người lùi vài bước rồi ngã ngồi xuống giường phòng ngủ, hai mắt trợn tròn, trong cổ họng phát ra tiếng hít thở áp lực tột cùng. Lần này Lâm Song Hòe đã dùng hết toàn bộ dũng khí của mình, cậu nghiêng người ngã vào giường đệm rồi lại lê cái thân thể như đã mất đi tri giác của mình chậm rãi trở về vị trí ban đầu. Cậu mở to mắt nhìn chằm chằm vào bóng đêm, cậu thở rất nhẹ, thân thể lại không kìm được mà run rẩy.
"—— cành cạch."
Không biết đợi bao lâu, cửa phòng ngủ lại được mở ra từ bên ngoài. Lâm Song Hòe nhắm mắt ngay lúc đấy, nghe thấy tiếng bước chân dần dần tới gần...... Cùng với đó là âm thanh khi người đàn ông lên giường.
Trong bóng đêm, Lâm Song Hòe nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của chồng —— Hình như hắn còn chưa ăn no.
Tròng mắt dưới mí mắt của Lâm Song Hòe rung động mạnh, nhưng cũng may chồng cậu không làm gì, chỉ dựa gần vào Lâm Song Hòe, hơi thở dần trở nên bình ổn.
Lâm Song Hòe không dám mở mắt ra, cũng không dám ngủ nữa —— gần như cậu thức trắng đêm.
Ngày hôm sau khi ánh mặt trời ló danvj, người chồng đã đứng dậy. Hắn như người chồng chu đáp và ân cần nhất trên thế giới này, dậy sớm và lặng lẽ chuẩn bị cơm sáng cho người vợ đang ngủ say của mình.
Lâm Song Hòe mở mắt ra nhìn căn phòng ngủ trống rỗng này, nước mắt đè nén suốt cả đêm ào ạt chảy ra như nước suối: Trời ạ! Cứu cậu đi! Một tên ác ma chết đi thì lại đổi được một con quái vật còn đáng sợ hơn! Chẳng lẽ đây là sự trả thù dành cho cậu?
Lâm Song Hòe vừa đau khổ vừa sợ hãi, nhưng cho đến khi nước mắt chảy khô, tiếng bước chân của người chồng cũng dần đến gần căn phòng.
"Cành cạch ——"
Người cồng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, khi nhìn thấy Lâm Song Hòe trợn tròn mắt trên giường thì hắn nở nụ cười: "Vợ ơi, cơm làm xong rồi, dậy ăn cơm đi."
Hôm nay chồng người chồng vui vẻ hơn hằn, đến độ cong của khoé môi cũng giương lên vài phần, Lâm Song Hòe lại rùng mình bởi điều đó. Vì cậu biết người chồng —— không, con quái vật này cười như vậy do đêm qua đã ăn no rồi.
Lâm Song Hòe đi ra phòng ngủ theo con quái vật khoác lớp da của chồng cậu, không kìm được mà nhìn về một góc trong phòng khách: Tính cả thi thể của nam hàng xóm, mọi dấu vết dơ bẩn máu me ở đó đều đã bị tiêu diệt. Lâm Song Hòe vừa áy náy vừa tuyệt vọng mà hồi tưởng lại đôi mắt mở to của nam hàng xóm sau khi tử vong: Người trẻ tuổi đáng thương kia......
"Vợ." Quái vật kéo ghế thay Lâm Song Hòe, ấn bả vai Lâm Song Hòe thúc giục cậu ngồi xuống.
Lâm Song Hòe muốn gào khóc, muốn la to. Vẻ mặt cậu cứng đờ, gần như không thể duy trì được sự bình tĩnh nhất quán, nhưng quái vật như không nhìn thấy mà vẫn ân cần dọn chén đũa cho Lâm Song Hòe, trên khuôn mặt không hề tì vết nở nụ cười lặp lại liên tục trong ác mộng của Lâm Song Hòe: "Vợ à, ăn cơm đi."
Nhìn khuôn mặt không thể trốn thoát này, sợi dây căng chặt trong đầu Lâm Song Hòe bỗng bị chặt đứt. Cậu đứng dậy từ trên ghế như mất lí trí, bên tai nổ ầm ầm, cậu lảo đảo chạy về phía cửa: Cậu phải rời đi, rời đi......
"Leng keng ——"
Lâm Song Hòe bổ nhào vào trước cửa, lúc kéo cửa thì đối diện với người ấn chuông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...