Lâu Diên rơi vào một không gian tối tăm.
Còn nghĩ rằng mình sẽ đè lên trên người Phó Tuyết Chu, nhưng bên dưới anh chẳng có gì cả. Nghi ngờ vừa nảy sinh trong lòng Lâu Diên thì khoảnh khắc tiếp theo, nước sông đột nhiên tràn vào khoang mũi và miệng, áp suất của nước đè lên ngực khiến anh không thể thở được. Lâu Diên vội không đề phòng đã nuốt vào một ngụm nước sông, đột nhiên mở mắt ra, dùng hết sức lực bơi lên khỏi mặt nước!
Nước từ trên người chảy xuống, ánh trăng chiếu xuống mặt sông tĩnh lặng, Lâu Diên sắc mặt đổi tới đổi lui, bởi vì sặc nước nên anh ho khan một tiếng, lau nước trên mặt rồi quan sát xung quanh.
“… Đây là nơi nào?”
Anh thấy mình đang ở giữa một con sông rộng, hai bên bờ có cây cối rậm rạp. Những hàng cây cao thẳng đứng nối tiếp nhau, trong đêm tối mang đến cảm giác rùng rợn.
Lâu Diến nhớ rõ ràng mình bị tóc Phó Tuyết Chu kéo vào trong quan tài màu đỏ, nhưng mở mắt ra đã lại thấy ở một nơi khác rồi?
Đây phải chăng là khả năng của quan tài màu đỏ?
Lâu Diên vô thức sờ lên eo mình, chẳng chạm phải sợi tóc nào của Phó Tuyết Chu, nhìn bốn phía cũng không thấy bóng dáng tên kia đâu
Dưới nước rất lạnh, Lâu Diên rùng mình một cái, bơi lên bờ đã rồi tính.
Sau một lúc, bàn chân Lâu Diên đã chạm tới rìa sông. Anh đứng dậy từng bước đi vào bờ, giọt nước trên người tí tách rơi xuống mặt nước tạo ra những gợn sóng dần lan rộng.
Quần áo trên người Lâu Diên đã ướt nhẹp, nhớp nháp dính vào người, chiếc quần bó sát vào bắp đùi. Dáng vẻ tuy chật vật nhưng chẳng thể khiến Lâu đại thiếu suy yếu đi khí thế, biểu hiện vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Phó Tuyết Chu, tên khốn này, sao ngươi không chết một mình đi.” Lâu Diên cởi áo khoác ra, rũ rũ bớt nước trên người xuống, cáu tiết chửi bới: “Đi chết còn lôi theo người khác làm gì, ông đây hận không thể bóp chết ngươi!!”
Đây là loại áo khoác không thấm nước, sau khi rũ qua thì cũng đã khô được gần nửa rồi. Nhưng quần áo trên người anh vẫn ướt đẫm, một cơn gió lạnh thổi qua làm Lâu Diên lạnh run lên liền hắt hơi hai cái.
Sắc mặt Lâu Diên càng trở nên khó coi, bàn tay nắm chặt lại hiện liên gân xanh chằng chịt, gằn lên từng chữ: “Phó… Tuyết… Chu!!!”
Nếu không phải do Phó Tuyết Chu, anh đã không phải chịu cái của nợ này.
Sau khi rũ sạch nước trên áo khoác, Lâu Diên cởi áo bên trong ra dùng tay vắt cho khô, phần thân trên mảnh mai liền lộ ra, xương bả vai phía sau giống như hồ điệp nâng lên hạ xuống, nhẹ nhàng muốn vỗ cánh tung bay. Trên thắt lưng còn có một vết hằn đỏ, đó là dấu vết khi tóc Phó Tuyết Chu siết vào để lại.
Lâu Diên nhíu mày rời mắt đi, mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền. Nước sông theo hắn giữa kẽ tay lại sông chảy đến trong, Lâu Diên nhìn dòng sông gió êm sóng lặc, bực bội tặc lưỡi một cái.
Vừa mở mắt ra là đã nuốt phải một ngụm nước sông rồi, vị nước sông khiến anh phát bệnh, trước đó còn đang mải tự cứu mình nên không nhổ ra ngay được.
Mùi nước sông rất tanh pha lẫn chút mùi hôi thối, cực kỳ khó chịu, giờ nghĩ đến làm Lâu Diên thấy buồn nôn. Nhưng kỳ lạ hơn là, đứng trên bờ thì lại không ngửi thấy mùi hôi thối như vậy, cho dù Lâu Diên mới từ dưới sông đi lên, trên người anh cũng không có mùi nào như vậy, chỉ có chút mùi cá tanh như nước sông bình thường.
Lâu Diên ngửi áo khoác của mình, rồi ngửi quần áo bên trong, lại ngửi mùi trên người mình, nếu không phải cực kỳ tin tưởng vào chính mình, anh còn cho rằng ngụm nước sông vừa rồi chỉ là do ảo giác gây ra mà thôi
Dòng sông này với quan tài đỏ chắc chắn có mối liên hệ mật thiết với nhau. Lâu Diên dùng ngón chân cũng có thể đoán được, đây cũng chính là lý do anh muốn lên bờ càng nhanh càng tốt, vì e ngại bên trong con sông này sẽ ẩn giấu điều gì đó cực kỳ đáng sợ.
Lại một cơn gió lạnh thổi qua, Lâu Diên hắt xì thêm cái nữa, anh khẩn cấp tìm một nơi kín gió, sau đó gom cỏ và cành cây khô trên mặt đất lại, sờ sờ túi lấy ra được chiếc bật lửa mình vẫn thường dùng.
“Tách” một tiếng, chiếc bật lửa bùng lên, chiếu lên khuôn mặt có chút tái nhợt của Lâu Diên, làm cho mái tóc đen của anh như đang tỏa ra một tầng ánh sáng vàng ấm áp. Lâu Diên mỉm cười, đưa tay hơ hơ vào đống lửa: “Cũng may là hàng chất lượng tốt.”
Khói trắng bay ra, ánh lửa mang theo hơi ấm dần dần chiếu sáng một khoảng không gian, lúc này mới khiến hơi lạnh trong người Lâu Diên tan đi. Anh sưởi ấm tay chân mình, cảm thấy đầu óc đã có thể bình tĩnh suy nghĩ tiếp.
Lâu Diên nương theo ánh lửa nhìn vào trong rừng, nhưng có nhìn thế nào cũng không thấy được điểm cuối. Khu vực gần anh đang có ánh lửa chiếu sáng, nhưng càng tiến xa, bóng tối càng dày đặc giống như thủy triều nuốt chửng đến tận cuối khu rừng.
Bón phương tám hướng đều như thế, chỉ có con sông trong khu rừng này là khác biệt. Lâu Diên đoán rằng nơi này có thể là ảo ảnh do quan tài đỏ tạo ra, cũng tương tự như thủ đoạn của quỷ đả tường và trước mắt anh chưa thể tìm ra cách để thoát khỏi ảo cảnh này.
Lửa đã được đốt lên một lúc nhưng xung quanh vẫn chẳng có động tĩnh gì. Lâu Diên cau mày, các giác quan vận dụng đến mức tối da nhưng cũng không phát hiện có ai ở gần đây cả.
Theo lý mà nói, anh đến nơi này thì Phó Tuyết Chu cũng sẽ tới đây chứ. Anh từ dưới sông chui lên, Phó Tuyết Chu cũng sẽ y hệt như vậy…
Vì sao sự xuất hiện của anh rõ ràng như vậy mà xung quanh lại không hề có động tĩnh gì chứ?
Lâu Diên không sợ Phó Tuyết Chu xuất hiện trước mặt mình, mà chỉ ngại Phó Tuyết Chu âm thầm trốn tránh rồi giở trò bẩn thỉu sau lưng thôi. Sau khi quần áo trên người đã ráo nước, anh đứng dậy liếc nhìn về phía bên kia bờ sông.
Chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Lâu Diên đang tính toán phơi khô quần áo rồi hành động tiếp, nhưng vừa quay đầu lại thì một bộ mặt tái nhợt cùng với gò má đánh phấn ửng hồng của một gã đàn ông lù lù xuất hiện trước mặt.
Tên này mặc bộ quần áo sặc sỡ kỳ dị hệt như ma người giấy, miệng đỏ như máu đang mỉm cười, nụ cười nứt đến tận mang tai, lộ ra hàm răng vàng khè đầy máu me, trông cực kỳ tà ác nham hiểm làm người ta sợ hãi: “Mời tân nương tử lên kiệu!”
Không chỉ có một tên, mà tận ba tên khác cũng giống y hệt tên này. Mỗi bên đứng hai người đang khiêng một cỗ quan tài đỏ như máu, nhưng mồm lại nói đây là cỗ kiệu, bốn người nhìn chằm chằm vào Lâu Diên, Lâu Diên thậm chí còn không biết họ đã xuất hiện từ lúc nào!
Lâu Diên kinh ngạc chớp mắt một cái, nhanh chóng lùi lại hai bước, lập tức hướng tầm mắt về phía chiếc quan tài màu đỏ như máu.
Chỉ cần liếc nhìn một cái, anh đã nhận ra chiếc quan tài này không phải là quan tài màu đỏ lúc trước.
Quan tài trước mặt tuy cũng có màu đỏ tươi nhưng mỏng hơn và nhỏ hơn rất nhiều so với quan tài đỏ trước đó, bên ngoài chẳng khắc họa tiết quỷ dữ nào mà chỉ có một chữ “Hỉ” màu đỏ được khắc ở bốn mặt.
Nhưng điểm chẳng thay đổi chính là quan tài vẫn toát ra khi tức âm lãnh khiến Lâu Diên cực kỳ khó chịu.
Nguy hiểm!!
Lâu Diên lòng cảm thấy không ổn, lại lùi về sau thêm hai nước nữa, trên mặt bốn con quỷ vẫn là nụ cười quái dị, nhắc lại: “Mời tân nương tử lên kiệu.”
Lâu Diên vừa mới bình tĩnh lại suýt chút nữa tức giận vờ tươi cười: “Tân nương tử? Nhìn cho kỹ vào, ông đây là đàn ông.”
Bốn đôi mắt kỳ quái này di chuyển theo từng chuyển động của Lâu Diên, một màn này âm trầm đến cực điểm, đến mức cả cơ thể Lâu Diên đều căng cứng, ánh mắt anh liên tục quan sát hai bên, tìm kiếm đường lui.
Những ma quái này gọi anh là “Tân nương tử”, liên kết với chữ “Hỉ” trên quan tài màu đỏ cùng với chữ “Hỉ” được khắc trên quan tài khác trước mặt này đã khẳng suy đoán của anh.
Đây là hỉ quan tài.
Lâu Diên mặt không biến sắc nhưng tâm trạng lại vô cùng bức bối vì anh và Phó Tuyết Chu đã cùng nhau chui vào trong quan tài. Nếu anh là “Tân nương” thì Phó Tuyết Chu sẽ là “Tân lang” à???
Nghe sao thấy mắc ói quá vậy!!
Ngoài cảm xúc bài xích ra thì Lâu Diên còn cảm thấy lửa giận hừng hực, bực bội đến mức muốn đập nát cái hỉ quan tài ở trước mặt: Vì sao mình là tân nương, còn Phó Tuyết Chu là tân lang chứ???
Dù là trong kinh doanh hay đối phó với những kẻ theo đuổi mình, Lâu Diên vẫn luôn áp đảo và nắm trong tay quyền chủ động, càng ngẫm càng thấy mình giống “Tân nương” ở chỗ nào chứ? Từ ngoại hình xuất sắc với vẻ đẹp nam tính quyến rũ, đến tính cách táo bạo, sắc sảo chẳng hề có chút nữ tính nào hết —— Anh không nghĩ rằng mình sẽ bị nhận nhầm thành phụ nữ.
Mặc dù Lâu Diên vô cùng căm thù Phó Tuyết Chu và anh thực sự không muốn trở thành ‘một cặp’ trong quan tài với Phó Tuyết Chu, nhưng nếu phải phân biệt “Tân nương” và “Tân lang”, vậy “Tân nương” hẳn là tên kia chứ.
Lâu Diên giàu có, đẹp trai và có thân hình cân đối, khỏe mạnh. Chẳng phải mái tóc dài của Phó Tuyết Chu còn phù hợp với hình tượng “Tân nương” hơn anh sao?
Nhưng khi Lâu Diên ý thức được chính mình đang suy nghĩ cái gì, sắc mặt có chút vặn vẹo.
… Tại sao anh lại nghĩ đến chuyện này, chẳng lẽ còn định “lên kiệu” thật như lời mấy con quỷ này nói à?
Lâu Diên lạnh lùng nhìn quan tài và đám ma quái trước mặt, vẻ mặt anh nhất thời còn hung tợn hơn đám trước mặt này.
Những con ma quái này đột nhiên xuất hiện rõ ràng rất nguy hiểm, anh tuyệt đối không thể dễ dàng chui vào quan tài rồi để chúng nó khiêng đi như thế được. Bây giờ Lâu Diên không còn nhiều tinh thần lực nữa, cách duy nhất để sống sót chính là nhanh chóng trốn thoát khỏi chúng.
Khắp nơi trong cánh rừng rậm này đều chẳng có gì khác biệt, ngoại trừ dòng sông. Việc đám ma quái này khiêng theo một chiếc quan tài có thể bất ngờ xuất hiện trước mặt anh chứng tỏ chúng có thể di chuyển nhanh, thậm chí còn biết thuấn di. Chạy vào rừng cũng chẳng có tác dụng, cách duy nhất để sống sót có lẽ nào là nhảy xuống sông.
Hoá trang và trang phục của đám ma quái đều rất giống với người giấy truyền thống được làm cho người chết, mặc dù trông không giống như được làm bằng giấy nhưng Lâu Diên muốn kiểm tra xem đây có phải là điểm yếu của chúng hay không.
Lâu Diên hỏi: “Vì sao ta lại là ‘Tân nương’?”
Ý định ban đầu của anh không phải là muốn biết câu trả lời mà chỉ để trì hoãn thêm thời gian của ma quái. Lời còn chưa dứt, Lâu Diên liền xoay người liều mạng chạy về phía dòng sông.
Thân thể sau khi dị hoá có tốc độ rất nhanh, mà Lâu Diên vì cẩn thận đề phòng nên cách sông không xa, chỉ trong nháy mắt, anh đã bước một chân xuống sông.
Liệu có tác dụng không?
Vừa mới nghĩ đến đây, Lâu Diên đang định dìm cả người xuống sông thì chợt cảm giác đau đớn ở trên ngực.
Anh cúi đầu xuống thì thấy một chiếc lưỡi đâm vào ngực rồi móc ra trái tim mình. Lâu Diên phun ra một ngụm máu, bất lực ngã xuống sông, anh nhìn về phương hướng của chiếc lưỡi, bốn gã đàn ông với bộ mặt khủng khiếp giống hệt nhau đang thay nhau gặm trái tim của anh, tham lam chảy nước bọt, sung sướng dùng sức nhai thật kỹ, miệng lớn nứt đến tận gốc tai, thịt vụn và máu tươi theo khe hở giữa hai hàm răng của chúng trượt xuống.
Chúng nó vừa ăn vừa giễu cợt nhìn Lâu Diên chìm xuống sông, cười quái dị nói: “Chết rồi, chết rồi, chúng ta đi tìm ‘tân nương’ khác thôi!”
Chết tiệt…
Lâu Diên nhắm mắt lại.
Thời gian đảo ngược!
[ Sức mạnh tinh thần: 10/50 ]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...