Lâu Diên nói xong, Lộ Hảo Tu ngửi kỹ lại mới phát hiện trong không khí quả nhiên có mùi tanh nồng.
Đúng là mùi máu.
Sương mù dày đặc theo khe hở cửa chậm rãi lan vào bên trong phòng, Lộ Hảo Tu nhìn sương mù kỳ quái này, lẩm bẩm: "Lẽ nào là mùi của sương mù? "
"Không phải." Lâu Diên ngay lập tức bác bỏ suy đoán: "Là mùi ở trong phòng này."
Lộ Hảo Tu càng thêm mờ mịt, đôi mắt như cún con vừa sợ hãi vừa đáng thương nhìn Lâu Diên, như muốn thuets phục Lâu Diên "Mùi máu ở trong phòng, lẽ nào mẹ tôi đến tháng sao? Có phải vậy không?"
Lâu Diên liếc qua Lộ Hảo Tu đang hơi run rẩy, biết là cậu cảm thấy sợ hãi bất an cho nên mới cố ý giả ngu. Một cậu bạn nhỏ vừa mới vào năm hai trung học, đã bén nhạy đã nhận ra điều gì đó không đúng —— không phải, có khi Lộ Hảo Tu còn trước cả anh, sớm đã ngửi thấy mùi máu tươi.
Trong phòng mùi máu, ngoài cửa sổ là sương mù kỳ quái kết hợp với cư xử bất thường của Lâu Diên, tất cả đều đang kích thích trái tim non nớt của một cậu bé. Lâu Diên dám khẳng định Lộ Hảo Tu trong đầu đã sản sinh đủ loại ý nghĩ không ổn, người trẻ tuổi thường có sức tưởng tượng vô cùng phong phú. Tuy nhiên, "sự tưởng tượng" này đã bị cậu phủ nhận hoàn toàn "Anh đang nghĩ cái gì thế?", "Không có gì trong phòng hết!", "Đây chỉ là vết bẩn chưa rửa trôi mà thôi!" thế nhưng biểu hiện của Lộ Hảo Tu lại đi ngược lại những gì cậu nói.
Lâu Diên cũng không tàn nhẫn đến mức buộc Lộ Hảo Tu nhận rõ sự thật, anh đang cố gắng tự mình tìm ra chỗ phát sinh mùi máu này.
Vòng qua bàn trang điểm và giường đôi, Lâu Diên từng bước hướng đến gần tủ quần áo. Tủ quần áo chỉ có một cánh của tủ trượt được thiết kế chìm vào trong tường, đây là nơi tốt nhất để ngăn mùi lan tỏa. Nhưng dù có ngăn cách thế nào cũng không thể chặn được mùi mùi máu tươi ngày càng tanh nồng.
Lâu Diên đã mường tượng ra bên trong tủ treo quần áo sẽ cảnh tượng gì, thậm chí còn biết lũ ma quái đang ẩn nấp ở đâu rồi. Đây là một chuyện tốt, nhưng Lâu Diên cũng không quá mức vui vẻ, bởi vì anh hiểu rõ đêm nay ma quái sống dậy đồng nghĩa với việc sẽ có một đứa trẻ khác rơi vào trong địa ngục tối tăm và đáng sợ — giống như anh đã từng.
"Chờ, chờ chút!"
Lâu Diên đang muốn mở cửa tủ, Lộ Hảo Tu đột nhiên bước đến muốn thay Lâu Diên đảm nhận việc này, cố nặn ra một nụ cười, so với khóc trông còn khổ sở hơn "Lâu ca, để đó cho tôi."
Nói xong, Lộ Hảo Tu trầm mặc mấy giây sau đó hít thở sâu một hơi, mạnh mẽ kéo cửa tủ.
Mùi máu tươi nồng nặc xộc vào trong khoang mũi!
Hai cỗ thi thể đã bị lột da ở trong tủ được treo bằng chiếc móc treo quần áo. Huyết nhục, gân mạch và mỡ phần màu đỏ, trắng, vàng quện vào nhau khiến người ta kinh hãi, thi thể đã bị lột đi lớp da mặt hướng về phía Lâu Diên và Lộ Hảo Tu, hốc mắt trống rỗng tối tăm giống như vẫn còn sống, trông vô cùng kinh dị.
Đồng tử Lộ Hảo Tu mở lớn, cho dù đã bị lột da, nhưng cậu vừa nhìn một cái liền nhận ra hai thi thể kinh khủng này chính là cha mẹ mình.
Thần kinh thị giác truyền đến cảnh tượng trước mắt vào trong não, sau đó bộ não sinh cảm xúc tương ứng, sợ hãi tột cùng, bàng hoàng tuyệt vọng cùng phẫn nộ làm cho thân thể Lộ Hảo Tu kịch liệt run rẩy. Trong cổ như bị nghẹn ứ lại, không tài nào thở nổi cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Cơ chế tự bảo vệ của não bộ khi bị kích thích quá mức sẽ cần thời gian để xử lý, chỉ vài giây sau, những cảm xúc mạnh mẽ này được giải phóng tập trung tại ngực Lộ Hảo Tu, hóa thành một tiếng kêu bi ai, thống thiết.
Nhưng mà, tiếng kêu ai oán còn chưa kịp phát ra, một bàn tay đã bịt chặt miệng Lộ Hảo Tu lại, miễn cưỡng ép xuống hóa thành thống khổ.
"Đừng lên tiếng." Lâu Diên nói.
"A!! ư!!"
Lộ Hảo Tu đôi mắt trợn lên, cậu cầm lấy tay Lâu Diên tay như thể đang nắm lấy sợi dây cứu mạng, trong phút chốc nước mắt nước mũi đều trào ra.
Đứa trẻ trong mơ thấy cha mẹ chết sẽ đột nhiên tỉnh lại, cảm thấy vô cùng may mắn vì đó chỉ là mơ mà thôi, thế nhưng hiện tại khi cha mẹ thật sự đã chết thì ngay cả tiếng gào thét cũng không thể phát ra được. Đầu óc Lộ Hảo Tu trở nên trống rỗng, chỉ có thế nhìn chằm chằm thi thể cha mẹ mình, cơ chế tự bảo vệ của não bộ lại bắt đầu phát huy tác dụng, những đau khổ và tuyệt vọng quá độ đều trở nên mơ hồ, xa vời, thậm chí khiến Lộ Hảo Tu bắt đầu nghi ngờ tất cả những điều trước mắt này chỉ là một giấc mơ.
Trong lúc đang hoài nghi hết thảy, Lộ Hảo Tu và Lâu Diên đồng thời nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài phòng ngủ truyền đến. Giọng nói của ông bố giả không ngừng tới gần, rõ ràng nghe rất giống nhau, tuy nhiên lúc này lại trở nên u ám hơn một chút "Con trai, mang khách đi đâu rồi? Mau xuống ăn đi nào!"
Lộ Hảo Tu toàn thân cứng ngắc, không dám động đậy dưới sự khống chế của Lâu Diên.
Lâu Diên chằm chằm vào cửa phòng, nói vào tai Lộ Hảo Tu: " Muốn sống thì đừng có dị động. Lũ này muốn đóng gỉ thành cha mẹ cạu để lừa gạt chúng ta, chúng ta tốt hơn đừng có vạch trần bộ mặt thật của bọn nó.
"Tôi biết rất là đau khổ, nhưng Lộ Hảo Tu, bây giờ không còn thời gian để cậu thương tâm nữa đâu, nếu không muốn cha mẹ chết một cách vô ích vậy thì hãy cố gắng sống sót! Giờ tôi sẽ thả cậu, lau sạch mặt mũi đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục lừa gạt ở chúng nó, đừng nhiều lời, trực tiếp mang tôi trở lại phòng cậu để thảo luận các bước tiếp theo, đã hiểu chưa? "
Lộ Hảo Tu qua hai giây mới chậm rãi gật đầu.
Lâu Diên buông bàn tay đang che miệng ra, Lộ Hảo Tu dựa đầu vào bả vai Lâu Diên khẽ nức nở vài tiếng rồi ngừng lại, cả người vẫn còn run rẩy, sau đó phủi phủi phục lại quần áo, lau sạch sẽ nước mắt nước mũi, chạy đến phòng tắm rửa mặt, tự biến thành một thân ướt sũng rồi đi ra: "Lâu ca, tôi ổn rồi."
Mắt đỏ hoe, mũi cũng đỏ ửng, lộ ra vẻ mặt thẫn thờ trông rất tội nghiệp, mái tóc cũng trở nên ủ rũ, giống như đứa nhỏ bị bỏ rơi lẻ loi cô đơn đứng một mình vậy, nhưng trừ đó ra Lộ Hảo Tu dường như đã lấy lại được bình tĩnh.
Đứng trước thời khắc sống chết, bản năng sinh tồn của con người sẽ được kích hoạt một cách mạnh mẽ nhất, mong muốn sống sót sẽ làm vơi bớt đi sự đau khổ, xét trên phương diện này âu cũng là một chuyện tốt. Phải có ý chí kiên định như thế mới có thể giúp cho mình chống lại việc bị lũ ma quái ăn mòn tinh thần, vậy mới có thể sống sót tiếp được.
Lâu Diên còn muốn nói thêm, thế nhưng giọng nói của ông bố từ ngoài cửa phòng đã truyền đến, gần trong gang tấc "Con trai, sao lại mang khách vào phòng này vậy? "
Lộ Hảo Tu toàn thân run lên, cậu liếc nhìn Lâu Diên, đang Lâu Diên gật đầu sau đó hít vào một cái, lại dùng sức xoa xoa mặt, rồi mở cửa ra, vận dụng hết mọi ký năng diễn xuất, giả vờ phàn nàn: "Cha ơi, nhìn mà xem, nước chảy khắp trên sàn rồi. Không biết là cha hay mẹ quên tắt vòi nước? Con nghe thấy tiếng nước chảy nên mới vào xem thế nào, giày ướt hết cả, không cẩn thận còn bị trượt ngã một cái chỉ vì mở nắp thoát nước đấy, cha xem quần áo con ướt sũng rồi này."
Ông bố nhìn Lộ Hảo Tu cũng giật mình, vội đẩy Lộ Hảo Tu và Lâu Diên ra ngoài: "Mau trở về phòng thay quần áo đi, để cha dọn dẹp cho, đừng để bị dính lạnh. Hầy, chắc là do mẹ con lúc rửa mặt quên không đóng vòi nước ấy mà."
Giọng nói cùng động tác quen thuộc đến mức khiến Lộ Hảo Tu trở nên hoảng hốt, sống mũi cay cay "Cha..."
Ông quay đầu cười, lộ ra hàm rằng đã ố vàng "Con trai, sao thế?"
Lâu Diên vỗ vỗ bả vai Lộ Hảo Tu, cậu nháy mắt bừng tỉnh, gượng cười nói: "Có chút lạnh, con đi thay quần áo đã."
Còn chưa kịp trả lời, Lộ Hảo Tu đã kéo Lâu Diên về phía phòng ngủ. Cậu không dám làm ra hành động kỳ quái, nhưng lại không nhịn được liếc mắt nhìn bóng dáng của cha ở phía sau. Thấy ông đứng im không nhúc nhích, chỉ có tròng mắt dõi theo chuyển động của bọn họ.
"!!!"
Lộ Hảo Tu vội vàng cúi đầu.
Phòng ngủ của cậu chỉ cách khoảng ba bốn mét, nhưng Lộ Hảo Tu lại thấy nó dài đằng đẵng. Cho đến khi chạm vào chốt cửa, Lộ Hảo Tu nhẹ nhàng thở hắt ra, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay trái đã ướt đẫm mồ hôi.
Cuối cùng cũng...
Nhưng khi vừa mở cửa phòng, một hồi chuông điện thoại chói tai đột nhiên vang lên.
"Reng reng reng."
Lâu Diên quay đầu nhìn lại, liền thấy cha Lộ Hảo Tu vừa nhìn bọn họ chằm chằm vừa từ rút điện thoại ra bắt máy, được mấy câu rồi lại đi đến chỗ Lâu Diên và Lộ Hảo Tu.
Lộ Hảo Tu vô thức nắm lấy cánh tay Lâu Diên, Lâu Diên nhìn cậu trấn an một cái, bước lên một bước đem Lộ Hảo Tu đẩy ra sau lưng, trấn định tự nhiên nói: "Lộ thúc, làm sao vậy? "
Ông bố chất phác cười một tiếng, đưa điện thoại cho Lâu Diên "Cha cậu đang muốn gặp cậu này."
Cha mình ư?
Lâu Diên nhíu mày, trong lòng nghi hoặc không thôi, cha mình làm sao lại có được số điện thoại của ông ta chứ?
Nhưng ngẫm lại, cha mình vốn rất nhiệt tình, cũng rất thích kết giao bạn bè, khi Lâu Diên mới mua một căn nhà ở khu này, ông ấy mỗi ngày đều đến giám sát toàn bộ việc bài trí sắp xếp trong nhà. Với tính tình của ông, nhận thức người ở đây cũng không khó, chứ nói gì đến việc trao đổi số điện thoại.
Con quỷ này đội lốt cha Lộ Hảo Tu, hẳn là cầm luôn điện thoại của ông, vậy cũng có khả năng cuộc gọi này thực sự là cha anh gọi đến.
Lâu Diên nghĩ một hồi, liền cầm lấy điện thoại, nhưng mà sao lại cảm thấy nó quen mắt thế nhỉ?, cẩn thận cách xa một khoảng bên tai "Alo? "
"Con trai à, ba đây!" Một giọng nói quen thuộc từ trong điện thoại truyền đến, "Hôm nay ba hầm một con vịt to lắm, muốn mang cho con một ít. Đứng ở dưới nhưng lại thấy phòng con không sáng đèn, may mà ba có quen được bác hàng xóm, bằng không cũng không biết con lại đến nhà người ta ăn chực cơm."
Lâu Diên xác định chính là cha mình, mày nhíu chặt "Ba đừng có đến đây, mau về đi."
Lão ba buồn bực nói: "Nào có cái đạo lý nào mà cha mẹ đến nhà chơi mà con cái lại đuổi về không hả? Ba còn mang theo hai chai rượu nữa đây! Chờ lấy, ta một hồi liền lên tới tìm ngươi nhóm một đồng ăn khuya, ha ha."
"Ba, trở về đi!!" Lâu Diên đè xuống lo lắng, kiên nhẫn khuyên nhủ "Nghe con đi, bây giờ rời khỏi đây ngay!"
Lão ba lại nói: "Xú tiểu tử, thôi không nói nữa, lát nữa ba sẽ đến!"
Nói xong những lời này, đối phương lập tức cúp máy. Lâu Diên nghe thấy tiếng 'tút tút' sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
"Lâu ca?" Lộ Hảo Tu nhỏ giọng gọi Lâu Diên.
Lâu Diên hít sâu một hơi, sắc mặt khôi phục lại bình tĩnh, đem di động tra lại cho "cha Lộ Hảo Tu", đi theo Lộ Hảo Tu vào phòng ngủ.
Khóa cửa phòng lại, Lâu Diên trầm mặt ngồi ở bên giường.
Lộ Hảo Tu lau lau nước mắt, đã quên chính mình vừa mới trải qua mất mát đau thương, lại quan tâm lo lắng ngồi xuống bên cạnh Lâu Diên, dùng giọng nói nghèn nghẹn hỏi: "Lâu ca, làm sao vậy? "
"Cha tôi một lúc nữa cũng sẽ đến." Lâu Diên nhắm mắt lại, đôi môi lại trở nên khô khốc "Tôi phải nghĩ cách để ông trở về mới được."
Một lát sau, Lâu Diên lấy điện thoại gọi cho bạn thân là Lý Tam Tân.
Điện thoại rất nhanh đã kết nối, không chờ Lý Tam Tân lên tiếng, Lâu Diên liền nói: "Tam Tân, giờ cậu lập tức lái xe đến chỗ tôi để đón người."
Lý Tam Tân hẳn là đang chuẩn bị đi ngủ, trong thanh âm mang theo ngái ngủ cùng mê mang: "Quá nửa đêm rồi, cậu còn định đi đâu nữa? "
"Không phải ta, là cha tôi " Lâu Diên day day lông mày, bất đắc dĩ nói: "Ông cứ khăng khưng mang đồ ăn qua cho tôi bằng được, nhưng chỗ tôi không được an toàn, trước cứ đón ông về chỗ cậu đã, sau đó tôi sẽ tìm chỗ khác."
Lý Tam Tân nghe xong những lời này, hồi lâu không thấy lên tiếng.
Lâu Diên nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng: "Lý Tam Tân?"
Lại qua mấy giây, Lý Tam Tân ngập ngừng nói "Diên tử, tôi có nghe nhầm không? Cha cậu... Chẳng phải cha cậu đã chết khi cậu vào cấp ba rồi còn gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...