Người bí ẩn này nhìn trông rất trẻ, nhiều nhất cũng chỉ hai mươi tuổi thôi, nhưng cảm giác áp bức mà hắn mang đến cho Thái Mạc lại vô cùng mạnh mẽ, Thái Mạc không hề quen biết người này, thậm chí cũng chưa từng nghe nói đến có người nào như vậy, từng đợt ớn lạnh trong mỗi mỗi bước tới gần khiến Thái Mạc dâng lên dự cảm chẳng lành.
Tên này! Tên này đến tột cùng là ai!
Ngay cả Cuồng tín đồ mà hắn cũng dám giết?!
Tim Thái Mạc đập điên cuồng, dư quang liếc nhìn sang gã béo đang nằm trên mặt đất kêu gào đau đớn, làm hắn bất giác lùi lại một bước, thậm chí trong thâm tâm hắn nhận định rằng hôm nay mình sẽ bỏ mạng tại đây thật rồi.
Không được, hắn tuyệt không thể chết sớm như vậy/!
Sắc mặt Thái Mạc đột nhiên dữ tợn, áp chế tức giận: “Xem ra ngươi thật sự muốn ra tay rồi, nhưng chúng ta Cuồng tín đồ đấy! Là tín đồ của ma quỷ! … Được rồi, được rồi, cậu bạn này, cho dù có muốn giết thì cũng để tôi được chết một cách minh bạch chứ, rốt cuộc thì cậu là ai?!”
Phó Tuyết Chu đã đi tới bên cạnh gã béo, chẳng mảy may quan tâm đến Thái Mạc, dùng đường đao lần nữa đâm thẳng vào vị trí trái tim của gã. Gã béo đột nhiên thở dốc, viền mắt trợn ra ngoài, vẻ mặt vặn vẹo cứng đờ rồi nhanh chóng tắt thở.
Gã đã chết, nhưng con quái vật trong cơ thể gã thì chưa. Mỡ trên người gã bắt đầu run rẩy mềm hoá, sức mạnh ma quái còn chưa hồi phục đã bị suy yếu đi rất nhiều, nhưng nó vẫn đang cố gắng tìm cách thoát ra khỏi thân xác con người.
Đôi mắt Phó Tuyết Chu đảo qua, chẳng thèm đếm xỉa gì nó chỉ đơn giản khẽ rung đường dao, một ngọn lửa đỏ rực bỗng nhiên bùng lên, cơ thể của gã béo như tẩm xăng dầu bén lửa một cách chóng, chẳng mấy chốc đã bị ngọn lửa nuốt chửng. Một góc rừng như bừng sáng, nhiệt độ cực nóng khiến cho mưa phùn còn chưa chạm tới đã lập tức hóa thành hơi trắng bay lên. Con quái vật vùng vẫy điên cuồng trong ngọn lửa, nhưng từng cử động giãy của nó dần biến thành thoi thóp.
Advertisement
‘Đại Hỏa.’
Khi nhìn thấy ngọn lửa này, sắc mặt Lâu Diên liền trở nên cay nghiệt, từng ngón tay bấu chặt vào thân cây, nghiến nát lớp vỏ khô cứng.
Đây chính ngọn lửa đã thiêu rụi toàn bộ thế giới này.
Trái tim Thái Mạc liên tục trầm xuống, hắn bỗng há miệng, trong cổ họng dần phát ra những tiếng kêu trẻ con yếu ớt nhưng đầy sắc bén: “Oa oa oa…”
Đồng thời, bụng của hắn cũng phình ra với tốc độ rất nhanh, làm cho quần áo cũng phồng lên theo. Tiếng khóc này vô cùng chói tai, lực xuyên thấu rất ghê gớm như chứa đầy oán hận sâu sắc.
Màng nhĩ của Lâu Diên gần như bị tiếng khóc đâm thủng, máu tươi từ trong lỗ tai chảy ra rơi xuống nhuộm đỏ cổ áo anh, Lâu Diên cố gắng kìm nén đau đớn.
Ma quái Thái Mạc dung hợp vậy mà lại là Quỷ Anh!
Anh chống lại cơn đau dữ dội bên trong tai, cố gắng chống cự suy nghĩ mất kiểm soát muốt tự giết chính mình đang dâng trào mãnh liệt trong tâm trí, tiếp tục duy trì trạng thái tỉnh táo, nhìn thẳng hai người phía trước mặt.
Dưới tiếng khóc của Quỷ Anh, hai tai Phó Tuyết Chu cũng đã đầm đìa máu tuơi. Nhưng hắn chẳng hề có cảm giác đau đớn nào, vẫn điềm tĩnh đứng nhìn Thái Mạc.
Trông Thái Mạc có vẻ như sẽ liều mạng xông đến chiến đấu với Phó Tuyết Chu, tuy nhiên sự thật lại không phải, sau khi sử dụng sức mạnh của Quỷ Anh, bằng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay hắn liều mạng chạy trốn. Chỉ trong chốc lát, hắn đã chạy ra xa trăm mét, nhưng điều đó chẳng nhằm nhò gì so với tốc độ Phó Tuyết Chu, gần như nháy mắt đã đến trước mặt Thái Mạc, hắn đơn giản đứng hơi nghiêng người sang một bên, tùy tiện dùng một tay nâng đường đao lên, vì chạy quá nhanh nên Thái Mạc không kịp dừng lại, cứ vậy chủ động dâng mình đến mũi đao của Phó Tuyết Chu.
Đồng tử Thái Mạc phóng đại, hắn không thể tin nổi cúi nhìn đường dao xuyên qua cơ thể mình, mà đường đao này lại chẳng hề làm tổn thương bé gái trong tay Thái Mạc, chỉ chạm vào eo cô bé rồi đâm xuyên qua hắn, nhuần nhuyễn đến mức giống như cảnh tượng này đã xảy ra vô số lần rồi vậy.
“Sao… sao lại như thế được?”
Thái Mạc liên tục thổ huyết, quẳng bé gái trên tay xuống, vô lực lùi về sau một bước, che đi miệng vết thương, lại há mồm “Oa oa” khóc lớn.
Cái bụng vốn đã căng phồng lại tiếp tục to lên, chẳng mấy chốc đã như bụng mang thai tám tháng, cúc áo bị kéo đứt lộ ra cái bụng căng tròn. Màu da trên bụng dần dần biến sang xanh rồi chuyển thành đen tựa như đang thối rữa, những đường gân máu xanh tím đan chồng chéo khắp trên bụng, hai bàn tay nhỏ của trẻ nhỏ từ bên trong ấn nổi lên trên bụng.
Quỷ Anh sắp khôi phục rồi!
“Haha, haha.” Thái Mạc bất chấp liều mạng đối mặt với ma quái khôi phục cũng muốn sử dụng sức mạnh ở mức mạnh mẽ nhất, hung tợn nhìn Phó Tuyết Chu như muốn ăn tươi nuốt sống: “Ngươi chết đi!”
Dưới sự tấn công của Quỷ Anh, màng nhĩ đã lành lại của Phó Tuyết Chu lại chảy máu lần nữa. Hắn định tiến lên nhưng không cử động được, khi nhìn xuống thì thấy vô số đôi bàn tay quỷ nhỏ bé như tay trẻ con từ dưới đất chui ra, leo lên chân hắn, ôm Phó Tuyết Chu cứng ngắc.
Tay quỷ dữ tợn biến thành màu đen, vòng qua quần chạm lên đùi Phó Tuyết Chu lưu lại những vết thủ ấn màu đen, mỗi thủ ẩn lại phát ra một luồng khí lạnh thấu xương. Những bàn tay quỷ này liên tục vươn lên chẳng mấy chốc đã bò đến bụng Phó Tuyết Chu, cố gắng hết sức chôn vùi Phó Tuyết Chu vào trong bẫy tay quỷ.
Nụ cười Thái Mạc càng lúc càng điên cuồng, hai tay Quỷ Anh cũng liên tục chọc vào bụng hắn, như thể sẽ vỡ ra bất cứ lúc nào. Nhưng rất nhanh, nụ cười của hắn liền đông cứng lại trên mặt, hắn ngỡ ngàng nhìn Phó Tuyết Chu dưới sự cào cấu của bàn tay ma quái, nhẹ nhàng rút chân ra từng bước tiến về phía trước, mỗi bước đi đều đem tay quỷ thổi bay sạch sẽ.
“Sao lại có thể?!” Thái Mạc tay run run, kinh hãi chỉ vào Phó Tuyết Chu: “Ngươi rốt cuộc là ai?!”
Phó Tuyết Chu không nói gì, đi thẳng về phía Thái Mạc. Thái Mạc muốn chạy trốn nhưng không thể, bụng đã to đến mức đáng sợ, cơn đau dữ dội lần lượt ào tới, hai chân không đỡ nổi nữa liền ngã xuống đất, hắn dùng hai tay hai chân bò tới, vứt bỏ mọi sĩ diện cầu xin tha thứ: “Cầu xin cậu đừng giết tôi, tôi có thể mua mạng sống của mình không?! Cậu có thể trả bất cứ giá nào cũng được! Chỉ cần cậu để tôi đi, tôi sẽ sẵn sàng làm bất cứ điều gì mà cậu muốn!!”
Dưới ánh trăng, ánh mắt Phó Tuyết Chu càng trở nên lạnh lùng, tay nâng đường đao lên muốn chém đứt đầu Thái Mạc.
Nhưng vào lúc sắp chạm đến cổ Thái Mạc thì một viên đạn từ sâu trong rừng bắn ra khiến đường đao bật ngược trở lại.
Phó Tuyết Chu hơi nhíu mày, khóe miệng nở ra cười, so với lúc giải quyết Thái Mạc và gã mập kia thì hiện giờ cảm thấy hứng thú hơn nhiều, hắn nhìn về phía rừng rậm tối tăm, nhẹ giọng nói: “Con chuột nhỏ xuất hiện rồi.”
Thái Mạc mừng rơn, liều mạng bò về phía sau, vừa bò vừa hét lớn: “Cầu xin bằng hữu giấu mặt cứu tôi với, cứu tôi rồi tôi sẽ cho cậu tài sản của tôi! Tôi có tiền, có rất nhiều tiền!!!”
Nhìn thấy hy vọng sống sót, Thái Mạc mừng rỡ điên cuồng, nhưng ngay sau đó, bất ngờ một viên đạn lại bắn tới xuyên vào đầu hắn, để lại giữa trán một lỗ thủng đẫm máu.
Vẻ hưng phấn trên mặt Thái Mạc đông cứng lại, đôi mắt dần dần trở nên trống rỗng, nghiêng đầu ngã xuống đất. Cho đến khi chết, hắn cũng không biết được người giết mình là ai và vì sao lại muốn giết hắn.
Không cam lòng và tuyệt vọng đã trở thành ký ức cuối cùng của Thái Mạc.
“…” Phó Tuyết Chu nhìn Thái Mạc đã chết, không khỏi cười một chút: “Đầu bị cướp mất rồi.”
Vài giây sau, hắn xách đường dao chậm rãi đi về hướng viên đạn bay đến.
Cơn mưa vẫn chưa dứt, những hạt mưa trong suốt như pha lê rơi trên tóc rồi tụ lại thành giọt nước lớn theo mái tóc chảy xuống.
Thi thể của gã béo chỉ còn lại đốm lửa tàn dư, Phó Tuyết Chu bước qua vũng bùn, đi ngang qua ngọn lửa, vô cùng chính xác đi đến một gốc cây liễu.
Phía sau cây liễu không có ai.
Nhưng trên cây lại có một dòng chữ lệ khí sâu nặng, cực kỳ sắc nét được người dùng dao khắc vào: “Tên đó phải do tôi giết.”
Phó Tuyết Chu hơi nheo mắt lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía thi thể Thái Mạc. Bé gái vừa mới bị Thái Mạc bỏ lại đã không còn thấy bóng dáng, cái bụng căng phồng của Thái Mạc không biết lúc nào đã bị vỡ ra, nội tạng rơi đầy trên đất, Quỷ Anh đã biến mất không thấy.
Phó Tuyết Chu lúc này mới nhận ra, vì để bắt được con chuột nhỏ kia mà đã quên giết Quỷ Anh trước rồi.
Hắn bước trở lại thi thể Thái Mạc, ngồi xổm xuống rồi quan sát dấu vết xung quanh. Bụng Thái Mạc giống như một quả bóng bay quá khổ bị xì hơi, oặt ẹo vương vãi trên mặt đất. Dấu tay quỷ nhỏ bé lan từ bên trái Thái Mạc chạy vào trong khu rừng, Phó Tuyết đang nhìn theo hướng dấu vết để lại thì bỗng nhiên một viên đạn bất ngờ bắn tới, thành công và chính xác xuyên thẳng vào đầu hắn.
Máu tươi từ phía trước và đằng sau chảy xuống, tuy đã cùng ma quái dung hợp nhưng con người vẫn có những bộ phận trí mạng, chẳng hạn như trái tim của tên béo bị đường đao đâm xuyên qua, hay bộ não của Thái Mạc đã bị một viên đạn xuyên thủng.
Ví dụ như Phó Tuyết Chu lúc này.
Phó Tuyết Chu vẫn duy trì tư thế khuỵu một chân xuống nhìn về phía này rồi từ từ ngã xuống đất.
Bùn đất bắn tung toé lên trên người và trên mặt hắn.
Ngọn lửa cách đó không xa dần dần cháy đến tận cùng, bắt đầu vang lên một tiếng nổ ‘Đùng đùng’.
Trong rừng im ắng tĩnh lặng.
Gió hiu hiu thổi, mưa phùn nghiêng nghiêng tản ra hơi lạnh, hàng liễu hai bên đung đưa xào xạc, tựa như dã thú đang gầm gừ.
Mười phút, mười lăm phút, hai mươi phút trôi qua…
Chủ nhân của phát đạn này cực kỳ kiên nhẫn, quan sát Phó Tuyết Chu trong nửa giờ, sau khi xác định rằng ngực của Phó Tuyết Chu không còn phập phồng hay dao động gì nữa, Lâu Diên mới thận trọng bước ra khỏi khu rừng, cẩn thận từng chút một tiếp cận thi thể Phó Tuyết Chu.
Phó Tuyết Chu nằm im không hề nhúc nhích, Lâu Diên đứng cách hơn hai mét, hai tay vẫn chĩa súng vào Phó Tuyết Chu.
Quần áo Phó Tuyết Chu đã bị mưa xối ướt đẫm, hai mắt hắn đang mở to, từng hạt mưa tạt vào mi mắt rơi xuống đôi mắt đen âm trầm của hắn, nhưng cỗ thi thể này vẫn im ắng bất động.
Khuôn mặt tuấn mỹ của chàng trai trẻ tuổi dính đầy máu tươi và bùn đất, bị mưa tạt qua trông hết sức chật vật, không những giảm bớt được vẻ đẹp trai của Phó Tuyết Chu mà càng làm nổi bật làn da nhợt nhạt chết chóc của hắn trên nền đất.
Cho dù đã tử vong nhưng đôi mắt mở thẳng của hắn vẫn lộ ra khí tức ma quái đầy nguy hiểm, đây là đôi mắt không hề giống với mắt của người bình thường.
Tóc của Lâu Diên cũng bị nước mưa xối ướt nhẹp, từng giọt nước theo mái tóc đen chảy xuống, nhưng những thứ này bọt nước cũng không làm dịu đi khuôn mặt đẹp đẽ sắc sảo của anh chút nào. Không có bất kỳ thương cảm nào khi nhìn thi thể của Phó Tuyết Chu, anh nâng tay nã liên tục thêm năm phát đạn vào lồng ngực, cánh tay và trên đùi hắn.
Cho dù cơ thể Phó Tuyết Chu đã bị bắn thủng lỗ chỗ, máu chảy ào ào ra ngoài nhưng cỗ thi thể này vẫn không suy suyển chút nào, ngay cả một sợi lông mi cũng chẳng rung lấy một lần.
“Xem ra đã chết thật rồi.” Lâu Diên ánh mắt lóe lên, cúi xuống nhấc thanh đường đao mỏng dài trong tay Phó Tuyết Chu lên, mỉm cười đầy lạnh lẽo: “Để cho chắc ăn, cứ một phát chặt đứt đầu của người đi, ta không tin ngươi còn có thể sống sót được.”
Nghĩ đến cảnh tượng khi đầu Phó Tuyết Chu lìa khỏi cổ, Lâu Diên không khỏi sung sướng bật cười, anh cầm đường dao đứng dậy, chuẩn bị xuống tay thì đột nhiên một tiếng trẻ con khóc yếu ớt truyền đến.
Lâu Diên nhíu mày nhìn về phía bên trái, anh nhận ra đây là tiếng khóc của Quỷ Anh.
Quỷ Anh đã sống lại, còn ở rất gần đây nữa.
Quỷ Anh là ma quái vô cùng tà dị, tiếng khóc của nó có khả năng tẩy não nên không thể để nó trốn thoát được. Nhưng Lâu Diên phân rõ chủ thứ, cho dù Quỷ Anh có năng lực đáng sợ đến đâu, trước tiên phải giải quyết triệt để Phó Tuyết Chu đã rồi hẵng tính
Lâu Diên đang định quay đầu lại thì bỗng nhiên một cơ thể lạnh như băng từ sau áp sát vào lưng mình.
Thân thể này cao hơn anh nửa cái đầu, mang theo mùi máu tươi nồng đậm xông vào mũi. Lâu Diên toàn thân cứng đờ, ngay sau đó, một bàn tay thon dài tái nhợt đầy quỷ mị từ đằng sau vươn ra nắm lấy tay anh, từng chút một mở ngón tay đang cầm đường đao ra, nhẹ nhàng linh hoạt đưa đường đao trở lại trong tay hắn.
Vài sợi tóc bạc rủ xuống bả vai Lâu Diên, giọng nói như đánh thức anh từ trong vô số cơn ác mộng lại xen lẫn với mưa gió lạnh lẽo trong đêm tối, hệt như mưa bom bão đạn vang lên bên tai Lâu Diên: “Bắt được ngươi rồi, con chuột nhỏ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...