Lâu Diên quay người lại thì thấy lão Vương đứng ở phía sau, nốt ruồi lớn trên mũi hơi động đậy, ngượng ngùng nói: “Trường học của tiểu tử này luôn có những câu hỏi xoắn não vậy đấy, nhiều khi tôi còn chẳng hiểu gì cả, người anh em này có hiểu không?”
Lâu Diên bỏ tay hắn ra khỏi vai, giả vờ cười nói: “Thực xin lỗi, tôi cũng không hiểu được.”
‘Mẹ thật mẹ giả’ là một câu chuyện kinh dị điển hình, có thể nói người ngoài cửa là mẹ giả, hoặc người mẹ trong phòng là giả, hoặc cả hai đều là mẹ giả hết, căn bản không có được đáp an chính xác nào cả.
Lâu Diên cảm thấy điểm đáng chú ý không phải cốt truyện mà là tại sao một câu chuyện đáng sợ như vậy lại xuất hiện trong sách bài tập về nhà của học sinh tiểu học chứ.
Nhưng hình như lão Vương lại không thấy chuyện này có gì đó bất thường.
Có gì đó không ổn, thực sự không ổn chút nào.
Lâu Diên thả quyển vở xuống, lái sang chuyện khác: “Lão Vương, phòng của chúng tôi ở đâu thế?”
Lão Vương nói: “Ở giữa tầng hai, để tôi dẫn mấy cậu đi xem.”
Cầu thang lên tầng hai nằm ở rìa phòng phía đông, đôi vợ chồng trẻ cũng đi theo lão Vương lên tầng hai. Đôi bạn trẻ này ở phòng gần cầu thang nhất, trong khi bốn người ở trong phòng to nhất chính giữa tầng.
Trong phòng có một giường đôi và một ghế sô pha dài. Lão Vương mang đến một giường gấp đặt vào trong phòng, xoa xoa tay nói: “Giờ thì đủ chỗ ngủ cho bốn người rồi nhé.”
Sau khi Lão Vương cũng mang cả chăn đệm tới đang muốn rời đi thì bị Đoàn Trạch Ca giữ lại: “Lão Vương, sau khi thôn của mấy người phong tỏa, chính quyền địa phương có vào đây không?”
Advertisement
Lão Vương bị kéo ngồi xuống ghế, gãi gãi cổ nói: “Cũng có mấy người đến rồi lại đi, nhưng chúng tôi bận quá cũng không chẳng để ý nhiều.”
Trong lúc Đoàn Trạch Ca đang trò chuyện với Lão Vương, Lâu Diên kéo Lý Tam Tân trở lại sân tầng một, thì thầm: “Tôi ra ngoài xem xét tình hình, cậu tìm cách trông chừng đứa bé đang làm bài tập về nhà kia nhé, đừng để con bé chạy ra ngoài..”
Lý Tam Tân nghiêm túc gật đầu: “Cứ giao cho tôi.”
Lâu Diên đội mũ lên rồi bước vào màn mưa mù sương.
Tốc độ của anh ta rất nhanh và anh ta thậm chí không gặp bất kỳ ai trong Thôn Liễu Thụ. Khi đi được tầm hai trăm mét, Lâu Diên thấy Nhận thức nguy hiểm lại phát ra cảnh báo, nhắc nhở xung quanh mình đang có nguy hiểm.
[ Sức mạnh tinh thần: 35/50 ]
Lâu Diên cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, nhà nào cũng đóng cửa im lìm, cành liễu phất phơ qua lại, nhìn không ra được rốt cuộc ma quái đang ở chỗ nào.
Kỳ lạ thật, cảnh báo nguy hiểm lại vang lên, nhưng lão Vương và Tiểu Lăng hẳn vẫn đang ở trong ‘Nội thất cổ thụ’ ngoài vòng hai trắm mét, lẽ nào hai cha con cùng ông lão đáng sợ đều không phải ma quái?
Hoặc là, không chỉ có một con ma quái ở Thôn Liễu Thụ?
Lâu Diên gọi điện thoại cho Lý Tam Tân, Lý Tam Tân nhanh chóng trả lời: “A lô, Diên tử?”
Lâu Diên thấp giọng hỏi: “Cậu vẫn đang ở ‘Nội thất cổ thụ’ à? Có gì bất thường không?”
Lý Tam Tân nhìn cô bé nằm trên bàn đang làm bài tập, lắc đầu nói: ” Không có, tất cả vẫn bình thường.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâu Diên càng thấy kỳ quái hơn, tiếp tục tiến sâu vào trong Thôn Liễu Thụ, cứ mỗi 200 mét, Nhận thức nguy hiểm lại nhắc nhở, qua hai ba lần như thế, Lâu Diên buộc phải dừng bước.
“Không thể cứ lãng phí Sức mạnh tinh thần như vậynữa.” Lâu Diên thầm nghĩ: “Chỉ còn lại 20 điểm thôi.”
Nhận thức nguy hiểm thuộc loại khả năng dự báo, có thể thụ động cảm nhận được nguy hiểm rồi cảnh báo Lâu Diên, hoặc là Lâu Diên chủ động sử dụng để kiểm tra xem xung quanh mình có nguy hiểm gì không.
Thiên phú này chính ra rất tốt, nhưng nó cũng có nhược điểm, giống như bây giờ, chỉ cần phạm vi nguy hiểm đặc biệt lớn nó sẽ liên tục nhắc nhở Lâu Diên, dẫn đến điểm tinh thần nhanh chóng bị tiêu hao.
Kiếp trước, Lâu Diên đã bị Nhận thức nguy hiểm đánh lừa không ít lần rồi, về sau anh cũng đã nghĩ ra một cách: Đó chính là tắt tính năng tự động phát ra cảnh báo, chuyển sang cơ chế sử dụng chủ động.
Kiểu này chắc là phải tắt nó đi rồi.
Lâu Diên thở dài, trong lòng có chút ngập ngừng.
Một khi tắt đi tính năng tự động thì thiên phú cũng sẽ giảm đi một nửa sức mạnh, nếu như không may đột nhiên nguy hiểm ập đến, Lâu Diên căn bản sẽ không kịp phản ứng.
Nhưng nếu không làm thế, tinh thần lực của Lâu Diên sẽ tụt xuống đáy luôn.
Sau vài phút do dự, Lâu Diên quyết định tắt luôn.
Thế là sau khi bước ra khỏi phạm vi hai trăm mét, điểm tinh thần còn sót lại không tiếp tục rơi xuống nữa.
Lâu Diên không còn sự hỗ trợ của thiên phú, từng bước đi càng thêm cẩn thận hơn. Trong lúc bất tri bất giác, anh đã đi được hơn phân nửa Thôn Liễu Thụ.
Mũ và áo khoác của Lâu Diên đã bị mưa thấm ướt, anh lau đi sương mờ phủ trên mặt đồng hồ, bây giờ đã là 11:40.
Vậy mà đã ra ngoài gần nửa tiếng rồi.
Lâu Diên đang định đi hết một lượt Thôn Liễu Thụ, thì bất ngờ tìm thấy một nghĩa trang.
Nghĩa trang được bao phủ bởi cỏ dại mọc dày đặc, anh trông thấy một bóng người lúc ẩn lúc hiện trong màn mưa mù mờ ảo.
Lâu Diên đề cao cảnh giác, cẩn trọng bước vào trong nghĩa trang thì bỗng nghe thấy loáng thoáng tiếng khóc ở phía xa.
Người đang khóc có vẻ là một người đàn ông, hắn vừa khóc lóc vừa buồn bã, hét lên: “Hu hu hu cha ơi… Hu hu hu mẹ ơi…”
Lâu Diên tận dụng tán liễu che đi bản thân, âm thầm đi tới thăm dò thì nhìn thấy một người đàn ông đầu trọc mập mạp, tướng mạo chất phác, khoảng hơn ba mươi tuổi đang ôm hai chai rượu, bất lực tựa vào bia mộ, cả khuôn mặt đỏ bừng, rưng rức thút thít trông rất là đau khổ.
Lâu Diên quan sát một lúc, đây chính là người dân Thôn Liễu Thụ đầu tiên anh gặp sau một hồi đi thám thính, liềnmạnh dạn đi tới: “Người anh em, đang khóc cái gì thế?”
Người đàn ông đầu trọc ôm chai rượu vừa ngủ vừa khóc, dường như không nghe thấy lời nói của Lâu Diên. Lâu Diên đá vào chân mấy cái, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngồi thẳng dậy, sau nhìn thấy Lâu Diên liền hét lớn, lồm cồm đứng lên muốn bỏ chạy: “A a a có ma!!!!”
Lâu Diên một phát bắt được hắn, suýt chút nữa bị mùi rượu trên cơ thể người đàn ông này làm muốn nôn: “Con mẹ nó! Đứng lại, tôi là người.”
Tên đầu trọc không nghe thấy, vẫn gào thét muốn chạy trốn, Lâu Diên đành phải dùng chân quét qua một cái làm gã ngã dúi dụi. Sau đó, anh ngồi xuống bên cạnh, ấn đầu gối đè lên lưng gã, lạnh lùng chất vấn: ” “Tại sao khi nhìn thấy tôi lại hét lên có ma? Bạn đã từng nhìn thấy ma quỷ chưa?”
Sức lực của anh lớn đến mức đè ép người đàn ông trọc đầu như một con rùa bị lật mai vậy, không thể nào trốn thoát được. Nhưng xem ra sau đó, gã đầu trọc mới nhận ra Lâu Diên không phải ma quỷ gì cả, dần dần không giãy giụa nữa, yếu ớt nói: “Đại ca, mau thả tôi ra trước đã. Tôi sắp bị đè tắc thở rồi.”
Lâu Diên tuấn lông mày hơi nhíu, giảm nhẹ lực đi một chút, nhưng vẫn không buông tha hắn: “Trả lời tôi. Anh tên gì? Có phải là người Thôn Liễu Thụ không?”
Người đàn ông đầu trọc thành thật trả lời: “Tôi tên là Lưu Khang, là người Thôn Liễu Thụ.”
Lâu Diên hỏi: “Sao không cùng những người khác đi cứu ruộng mà lại ở trong nghĩa trang khóc lóc như thế?”
Câu hỏi này phần nào chạm đến nỗi đau của Lưu Khang, khiến hắn không khỏi nức nở, nước mũi và nước mắt lại chảy ra tèm lem: “Cha mẹ tôi đều đã chết rồi, sao tôi không thể đến nghĩa trang khóc thương chứ?”
Lâu Diên khẽ híp mắt “Cha mẹ anh chết từ bao giờ?”
Lưu Khang nói: “Ba ngày trước…”
Ba ngày trước, chính là trước đó một ngày khi Lâu Diên bọn họ nhìn thấy tin tức Thôn Liễu Thụ phát sinh ô nhiễm.
Lâu Diên quan sát đánh giá một lượt thì nhận thấy Lưu Khang tuy là một người trưởng thành mập mạp cao lớn nhưng sức lực yếu ớt thực sự, cho dù lúc nãy cố gắng dùng hết sức chống trả cũng không mạnh bằng Lộ Hảo Tu.
Toàn thân Lưu Khang dính đầy bùn đất, sau lưng có rất nhiều rễ cỏ bám vào, toàn thân bốc mùi kinh khủng. Lâu Diên nhìn Lưu Khang quẳng đi mấy lon rượu bia, lại thấy cạnh mộ cũng có mấy vỏ lon biacùng mấy túi đựng đồ ăn vặt.
Chẳng có đứa con hiếu thảo nào lại đi vứt bừa bộn những thứ này trước mộ cha mẹ cả. Nhưng nếu không phải đứa con hiếu thảo thì tên này đã không khóc lóc thảm thiết như vậy.
Lâu Diên như có điều suy nghĩ, hỏi: “Vậy anh ở trước mộ cha mẹ được bao lâu rồi?”
Lưu Khang run rẩy, im lặng một lát mới nói: “Tính đến hôm nay đã là ngày thứ tư rồi.”
Lâu Diên kinh ngạc: “Tối cũng ngủ ở đây à?”
Lưu Khang im lặng gật đầu.
Lâu Diên thả hắn ra, Lưu Khang chật vật từ mặt đất đứng lên, sắc mặt vàng bệch, tay chân vô lực, xem ra mấy ngày nay cũng đã chịu đựng vất vả nhiều rồi.
Lâu Diên khoanh tay, vẻ mặt nhẹ nhàng nhưng đầy khí thế: ” Sao lại ở trong nghĩa trang một mình lâu như vậy?”
Ánh mắt Lưu Khang đảo quanh, hắn không dám nhìn Lâu Diên, ra vẻ thể hiện, nói: “Tôi… tôi… tôi không đành lòng rời xa cha mẹ đấy, thì sao?!”
Lâu Diên cười ha ha, lãnh khốc vô tình nói: “Vừa nãy khi nhìn thấy tôi, phản ứng đầu tiên là hét lên có ma, sau đó tức giận muốn chạy trốn. Dựa vào hành động này có thể thấy anh chẳng phải là người dũng cảm gì cho cam. Một người nhát gan mà lại có thể trong nghĩa địa lâu như vậy, khẳng định có nguyên nhân đằng sau. Mà nguyên nhân đó có lẽ là lý do giải thích vì sao vừa gặp tôi anh đã kêu lên có ma, phải không?”
Lưu Khang trợn mắt há mồm, sững sờ nhìn Lâu Diên một lúc, cuối cùng tuyệt vọng cúi đầu: “Tôi không dám về nhà, chỉ dám ở lại đây thôi.”
Lâu Diên đi đến bên cạnh quan sát hai ngôi mộ của cha mẹ Lưu Khang, hỏi: “Tại sao?”
Ngôi mộ này quả thực mới được đắp lên, nhưng điều kỳ lạ là trên tấm bia phía trước ngôi mộ lại chẳng hề khắc một dòng chữ nào. Nấm mộ này cũng nhỏ hơn nhiều so với những cái khác, dường như… không có ai chôn trong đó cả.
Lâu Diên trong lòng khẽ lộp bộp, mắt nhìn Lưu Khang, trông anh có vẻ rất ung dung, nhàn nhã nhưng thực ra lại đang cực kỳ cảnh giác, có thể hành động bất cứ lúc nào.
Chẳng lẽ cái tên Lưu Khang này cũng là ma quái sao?
Vừa đưa mắt nhìn, Lâu Diên liền phát hiện Lưu Khang không biết từ lúc nào đã vặn vẹo cổ nhìn chằm chằm vào anh.
“Bởi vì trong nhà tôi… ” Lưu Khang nói với Lâu Diên: ” … Đang có một cặp cha mẹ giả.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...