Lâu Diên khoé mắt khẽ giật.
Lòng bàn tay anh hơi siết chặt lại.
Sau khi thức tỉnh sức mạnh của gai xương, Lâu Diên có thể cảm nhận rõ ràng được ma quái trong cơ thể mình bắt đầu khôi phục thêm một bước.
Xương cốt trong lòng bàn tay nhìn như đã bị ẩn đi, nhưng thực chất vẫn sẵn sàng mọc ra bất cứ lúc nào có thể. Lâu Diên dùng đầu ngón tay dò xét lòng bàn tay mình, có thể xuyên qua một tầng da thịt cảm giác được xương cốt hơi gồ lên.
Dưới lớp da tay của anh, xương trắng ma quái này đang nóng lòng muốn thức tỉnh lần nữa.
Điều cấp thiết Lâu Diên cần bây giờ là phương pháp có thể làm chậm lại quá trình ma quái khôi phục. Nhưng anh cũng nghi ngờ Ôn Nhất An, cô ta thật sự biết phương pháp này sao?
Trước đó Đoàn Trạch Ca đã gieo một quẻ nhưng vẫn không tìm được biện pháp nào cả. Lâu Diên còn đang băn khoăn có nên hỏi lại Điện thoại đoạt mệnh không, nhưng chung quy Điện thoại đoạt mệnh vẫn là ma quái, với lại xem ra năng lực của nó cũng vô dụng, anh không tin tưởng Điện thoại đoạt mệnh sẽ nói cho mình biết sự thật.
Ôn Nhất An này đang nói dối hay là nói thật?
Cuồng tín đồ và ma quái có mối liên hệ chặt chẽ với nhau, người biết rõ về đám ma quái này nhất trừ bỏ Cuồng tín đồ ra còn có thể là ai chứ…
Lâu Diên lần nữa thăm dò Ôn Nhất An: “Cô muốn giao dịch cái gì?”
Ôn Nhất An thu hồi cây quạt trong tay, ánh mắt lạnh lẽo: “Giúp tôi giết chết một Cuồng tín đồ.”
Advertisement
Lâu Diên nhướn mày, không ngờ Ôn Nhất An lại chĩa mũi dao sắc bén này về phía đồng bọn, khiến anh cảm giác thích thú khi nhìn thấy cảnh chó cắn chó như vậy: “Dùng thiên phú của cô lấy mạng người không phải dễ hơn à?”
“Bởi vì người tôi muốn giết cũng là một Cuồng tín đồ, cho nên mới không thể tự ra tay được” Ôn Nhất An lại cười lên: “Thiên phú của tôi cũng chẳng tính là bí mật, một khi giết người, bọn họ lần theo tử trạng sẽ đoán ra được, điều này không tốt cho tôi chút nào, Lâu tiên sinh hiểu chứ?”
Lâu Diên nhếch môi, bất ngờ hỏi: “Là cô cố ý để Lý Tam Tân chạm mặt ‘Quỷ Kể Chyện’.”
Lời nói này mang theo sát khí, khiến Ôn Nhất An không khỏi siết chặt cây quạt.
Từ lúc Ôn Nhất An không hỏi tên Lý Tam Tân mà trực tiếp gọi là “Lý tiên sinh” thì Lâu Diên đã biết rằng sự việc ngày hôm nay là do Ôn Nhất An cố ý sắp đặt. Đời trước Lý Tam Tân cũng cùng anh thu thập rất nhiều sự kiện kỳ lạ nhưng chưa bao giờ chạm mặt với ma quái. Có sự chênh lệch lớn so với hai đời như vậy, chắc chắn là do sự thay đổi ở Lâu Diên đã thu hút sự chú ý của Ôn Nhất An. Cô ta biết không thể kiểm soát được Lâu Diên nên đã xuống tay từ chỗ Lý Tam Tân, sau mới có tối hôm nay ôm cây đợi thỏ lấy cớ gặp mặt.
Nếu là trong kinh doanh, Lâu Diên sẽ đánh giá cao một người phụ nữ độc ác như vậy. Nhưng Ôn Nhất An đáng lẽ đừng nên dùng thủ đoạn tại trên người Lý Tam Tân… Ánh mắt Lâu Diên ngày càng biến trầm.
Dùng tính mạng của Lý Tam Tân và phương pháp kéo chậm ma quái khôi phục để trao đổi, Ôn Nhất An xác định Lâu Diên sẽ không cự tuyệt.
Đúng là Lâu Diên sẽ không từ chối, nhưng điều này cũng không ngăn cản việc anh muốn trả thù Ôn Nhất An.
Nếu như đến chậm một chút, nếu như không có năng lực quay ngược thời gian… Rồi cảnh tượng Lý Tam Tân bị lột da, nghĩ đến thôi Lâu Diên đã cảm thấy sôi máu muốn giết người rồi.
Ôn Nhất An mặt dày gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, chuyện này là do tôi làm. Nhưng không hề muốn giết Lý tiên sinh đâu, nếu Lâu tiên sinh không xuất hiện kịp thời, tôi cũng sẽ ra tay cứu giúp mà.”
Lâu Diên cười lạnh: “Thế à?”
Nói thì hay lắm nhưng lại trơ mắt đứng nhìn Lý Tam Tân bị lột đi một nửa lớp da?
Lý Tam Tân giận quá bật cười: “Ôn tiểu thư thật biết dùng thủ đoạn.”
Ôn Nhất An áy náy cười một cái.
Tính kiên nhẫn của Ôn Nhất An công nhận tốt thật, cho dù nhìn ra thái độ thù địch của Lâu Diên và Lý Tam Tân, vẻ mặt cô cũng chẳng mảy may thay đổi, chỉ cười một cách tao nhã. Làn da trắng lạnh, mái tóc dài vàng óng, lại thêm đôi mắt màu nhạt, giả vờ không biết gì, nói: “Lâu tiên sinh, ngài nghĩ thế nào? Giao dịch này là một mối làm ăn đôi bên cùng có lợi.”
Lâu Diên tiến về phía trước mấy bước, cúi xuống nhìn Ôn Nhất An. Trong mắt vẫn còn tơ máu sót lại, Ôn Nhất An ngẩng đầu đối mặt với Lâu Diên, cô có ảo giác dường như Lâu Diên sẽ lập tức ra tay giết chết mình.
Nhưng lát sau, Lâu Diên lại mỉm cười, nhẹ nhàng thốt ra bốn chữ: “Hợp tác vui vẻ.”
Áo vest đã bị Lâu Diên ném vào trong xe, lúc này trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen ôm vào cơ thể, hoàn hảo tôn lên vóc dáng đẹp đẽ của anh. Trải qua một hồi vật lộn, áo quần có chút xô lệch nhăn nhúm nhưng điều này lại khiến anh tăng thêm mấy phần phóng khoáng.
Mùi nước hoa nam quý phái lịch lãm, đôi chân thẳng tắp dài miên man kết hợp với chiếc thắt lưng như càng làm nổi bật vòng eo thon gọn và quyến rũ của anh. Không thể phủ nhận được, Lâu Diên là người đàn ông vô cùng quyến rũ. Mặc dù Ôn Nhất An đã gặp không ít nam giới xuất sắc trong ngành giải trí nhưng một người như Lâu Diên tuyệt đối có thể ở đứng ở vị trí đầu bảng
Trong giới thượng vàng hạ cám loại hình nào cũng có, chỉ thiếu một người đàn ông hào hoa, kiêu ngạo và mạnh mẽ như vậy, nhưng lại không làm người ta ghét được, giống như vầng hào quang sáng chói rực lửa, khiến người khác không thể nào bỏ qua được
Ôn Nhất An mỉm cười hài lòng: “Hợp tác vui vẻ, Lâu tiên sinh. Vì nể ngài là một người phong lưu khí khái, tôi thân tình gửi tặng một tin tức.”
Lâu Diên hai mắt nheo lại: “Tin gì?”
“Tốt nhất đừng để em trai tôi nhìn thấy ngài.” Ôn Nhất An nở một nụ cười quyến rũ, đôi bàn tay trắng nõn như ngọc chạm vào lồng ngực Lâu Diên, sau đó chậm rãi hướng lên trên ôm lấy cổ anh, ngón tay khẽ chạm vào yết hầu vuốt ve một cách đầy mờ ám.
Lý Tam Tân bên cạnh “Mẹ nó!” một tiếng, sắc mặt tối sầm muốn tiến đến hất tay Ôn Nhất An ra.
Nhưng Lâu Diên vẫn đứng yên, biểu cảm không hề dao động, hỏi lại: “Vì sao?”
Ôn Nhất An kiễng chân, mỉm cười nói vào tai Lâu Diên: “Bởi vì nó rất thích huỷ hoại những kẻ ‘thiên chi kiêu tử’ giống như ngài đây.”
Ánh mắt Lâu Diên lóe lên.
Ôn Nhất An đặt một dấu son đỏ tươi và gợi cảm lên tai Lâu Diên, sau đó mỉm cười lùi lại: “Lâu tiên sinh, Cuồng tín đồ tôi muốn giết tên là Thái Mạc, ngài có thể đến Thôn Liễu Thụ tìm hắn ta. Sau khi thực hiện thành công, tôi lại đến tìm.”
Thôn Liễu Thụ, lại là Thôn Liễu Thụ.
Lâu Diên thái độ lạnh lùng: “Làm sao tôi biết được cô có đang giở trò hay không?”
Ôn Nhất An khẽ cười: “Chẳng phải đã ghi âm lại toàn bộ cuộc trò chuyện của chúng ta rồi sao?”
Nói xong, cô ta từ từ lùi lại, gửi một nụ hôn gió đến Lâu Diên, đôi môi đỏ thắm ẩn vào trong bóng tối: “Hy vọng ngài sẽ thích nụ hôn này. Ngủ ngon nhé, Lâu tiên sinh, lần sau gặp lại.”
Ánh trăng sáng ngời, Ôn Nhất An trốn vào trong bóng tối rồi biến mất.
Áo quần Lâu Diên thì xô lệch, gần vành tai còn dính một vết son môi đỏ chói, lúc này thoạt nhìn như là vừa mới mới lăn lộn từ trên giường xuống vậy.
Lâu Diên đứng im mất mấy giây mới cười khẩy một tiếng, lấy điện thoại ghi âm từ trong túi ra ấn tạm dừng rồi đưa Lý Tam Tâm trở lại xe.
Lý Tam Tân nhìn chằm chằm không dứt, rút khăn giấy ra đưa cho anh: “Mau lau vết son đi.”
Lâu Diên ừ một tiếng, tiếp nhận khăn tay tùy ý lâu đi vết son môi trên mặt, chẳng mấy chốc vết son đỏ đã lau thành vết hồng mờ nhạt, phóng đãng khó nói.
Lý Tam Tân ha ha cười lạnh, như đã nhìn thấu mọi thứ: “Cô ta dùng mỹ nhân kế để lừa cậu đó! Diên tử, cậu đừng có mắc bẫy đấy.”
“Mỹ nhân kế?” Lâu Diên buồn cười: “Rõ ràng là đang uy hiếp tôi thì có.”
Lý Tam Tân: “… Sao cậu biết là cô ta uy hiếp cậu?”
“Một người phụ nữ có thể âm thầm giết người trong bóng tối lại chúc tôi đêm nay ngủ ngon.” Lâu Diên mỉa mai: “Ngon cái gì chứ? Ngủ ngon rồi bị cô ta giết chết lúc nào không hay à? Nghe đã chẳng thấy tốt đẹp gì rồi, không phải uy hiếp thì là gì.”
“…” Lý Tam Tân không nói nên lời, giơ ngón cái lên biểu thị sự ngưỡng mộ với Lâu Diên.
Lâu Diên không thể ưa nổi Ôn Nhất An, châm điếu thuốc rồi thản nhiên nói: “Tôi sẽ báo thù cho cậu.”
Lý Tam Tân từ chỗ Lâu Diên lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, nghe xong thì bật cười, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt góc cạnh xem ra trông còn bình tĩnh hơn Lâu Diên nhiều: “Được, tôi biết rồi, nhưng tôi thích tự mình trả thù hơn.”
Hai người ngồi vào trong xe, dựa vào thành ghế hút thuốc. Lý Tam Tân thở dài một cái: “Hầy, không biết khi nào mới có thể thức tỉnh thiên phú đây.”
“Cứ bình tĩnh.” Lâu Diên chậm rãi nói: “Đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Lý Tam Tân nghi hoặc: “Sao cậu chắc chắn được thế?”
Lâu Diên cười híp mắt hỏi: “Muốn cược không?”
“Còn lâu.” Lý Tam Tân thẳng thừng từ chối, đột nhiên mỉm cười, dưới làn khói thuốc lại dâng lên xúc động: “Diên tử…”
Lâu Diên đáp một tiếng.
Lý Tam Tân khẽ thở dài: “Tôi cảm thấy dạo gần đây cậu đã có chút thay đổi.”
Lâu Diên rũ tàn thuốc, không nói gì.
Lý Tam Tân nói: “Đã biết quan tâm hơn, mạnh mẽ hơn, càng bao che khuyết điểm hơn, cũng trưởng thành lên rất nhiều. Đúng là một sự thay đổi tốt, tôi thấy vui lắm nhưng nhiều lúc cũng lại rất lo lắng.”
Lâu Diên hỏi: “Lo cái gì?”
Lý Tam Tân mở cửa kính hít thở bầu không khí, đưa mắt nhìn theo làn khói thuốc lượn lờ bay ra ngoài. Hút thêm vài lần rồi mới nói: “Lo rằng cậu có thể đã phạm tội gì đó mà tôi không biết.”
Lâu Diên sửng sốt chốc lát, không khỏi mỉm cười: “Tôi không phạm tội, nhưng cậu sẽ phải chịu tội đấy.”
Lý Tam Tân quay đầu nhìn bạn thân: “Là sao?”
“Giờ cậu đang bị quỷ ám rồi, để giải quyết chuyện này chỉ có hai cách, nhưng cách phù hợp nhất chính là đi tìm một ma quái cho cậu dung hợp.” Lâu Diên thấy Lý Tam Tân nhíu mày, lại càng trêu chọc: “Chúc mừng nha, chẳng phải cậu muốn đi Thôn Liễu Thụ à? Có thể đi cùng với bọn tôi rồi.”
Vừa mới trải qua ranh giới sống chết, Lý Tam Tân giật giật khóe miệng: “… Đệt!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...