Cho dù Lâu tổng có sức mạnh của đồng tiền thì tối nay vẫn phải đi siêu thị.
Trong nhà vẫn còn một ít ngũ cốc lương thực, nhưng rau củ và gia vị cần phải được bổ sung, nhà Lý Tam Tân không chuẩn bị nhu yếu phẩm hàng ngày cho Đoàn Trạch Ca và Lộ Hảo Tu, nên họ phải mua khăn tắm, đồ ngủ, đồ lót và một số quần áo để đi ra ngoài.
Lý Tam Tân trực tiếp lái một chiếc SUV rộng rãi, trước khi đưa mọi người đến siêu thị, anh đưa họ đến một tiệm cắt tóc có tiếng tăm, quay sang đề nghị với Đoàn Trạch Ca: “Đoàn huynh đệ, trước đi cắt tóc cái nhỉ? “
Đoàn Trạch Ca nằm lì trên ghế như cá muối, trong miệng đang nhai dở cây lạp xưởng, vài sợ tóc rối bù dính vào nhưng Đoàn Trạch Ca không thèm để ý, vẻ mặt không đổi nuốt miếng lạp xưởng còn lại vào trong bụng, sau đó từ chối: “Không cần, tóc tôi quá ổn rồi.”
Lý Tam Tân cau chặt mày, khóe miệng liên tục co giật, ước gì có thể lập tức lấy máy xén đem đầu tóc của Đoàn Trạch Ca cạo cho trọc lóc, hắn hết sức khéo léo lại nói: “Sắp sang hè rồi, kiểu tóc này sẽ làm cậu nóng đấy? “
Đoàn Trạch Ca không thèm để ý: “Không sao, không nóng, có thể chịu được.”
Lý Tam Tân chân thành nói: “Tôi nghĩ cậu sẽ nóng lắm.”
Đoàn Trạch Ca nói: “Là anh nghĩ sai rồi.”
Lý Tam Tân trưng ra vẻ mặt đau khổ.
Lý Tam Tân và Đoàn Trạch Ca là hai người tương phản nhau hoàn toàn, một người rất kỷ luật và mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, quần áo mặc hàng ngày thì trước đó sẽ phải là ủi phẳng phiu, nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu hoặc bừa bộn, lộn xộn là sẽ ngứa chân ngứa tay lau dọn, sắp xếp cho đến khi gọn gàng sạch sẽ mới thôi.
Advertisement
Người còn lại, nói tử tế thì là thích gì làm nấy, nói khó nghe thì chính là luộm thuộm, nhếch nhách. Vẫn mặc bộ quần áo lần đầu gặp Lâu Diên, cũng chẳng biết đã mặc bao lâu rồi, bắt đầu bốc mùi vừa hôi vừa chua, trên đó còn có đủ loại vết bẩn không rõ từ đâu, nhưng Đoàn Trạch Ca vẫn có thể mặc nó mà không có cảm giác khó chịu nào, thậm chí sau khi tắm xong còn muốn mặc lại để đi ngủ nữa chứ.
Tối qua Lý Tam Tân trông thấy cảnh này thiếu chút nữa muốn phát rồ, nhất quyết ép Đoàn Trạch Ca phải tắm lại lần nữa, đồng thời tìm một bộ đồ ngủ mới toanh chưa từng mặc qua, đưa cho Đoàn Trạch Ca. Cũng may hai người có chiều cao và vóc dáng tương đương nhau, Đoàn Trạch Ca mặc không đặc biệt chú ý đến chuyện ăn mặc nhưng sẽ không từ chối những bộ quần áo sạch sẽ và thoải mái thế này, điều này đã khiến Lý Tam Tân thở phào nhẹ nhõm.
Lý Tam Tân thử lại lần nữa: “Không muốn thay đổi kiểu tóc thật hả? Tin tôi đi, đảm bảo kiểu tóc mới sẽ hợp với cậu.”
Lộ Hảo Tu dựa vào phía sau lưng ghế phụ, thì thầm to nhỏ với Lâu Diên: “Chả trách từ tối qua đến giờ, Lý ca thỉnh thoảng lại nhìn Đoàn ca, hoa ra là muốn Đoàn ca đổi kiểu tóc.”
Lâu Diên cười khẩy một cái, bình tĩnh ngồi xem kịch hay.
“Không cần.” Đoàn Trạch Ca lười biếng cự tuyệt, đồng thời vén tóc lên để lộ khuôn mặt đầy những vết sẹo, khẽ cười: “Tôi để tóc là vì không muốn hù dọa người khác.”
Lý Tam Tân và Lộ Hảo Tu giờ mới nhìn rõ gương mặt của Đoàn Trạch Ca, hai người đều cố gắng không có lộ ra ánh mắt kinh ngạc cùng thương hại. Lý do này thật quá sức thuyết phục, Lý Tam Tân im lặng vài giây, không biết nói gì nữa, trực tiếp giơ tay đầu hàng, đạp chân ga chở mọi người đi tới siêu thị.
Đây là siêu thị gần nhà Lý Tam Tân nhất và cũng là nơi có đầy đủ mọi thứ, từ máy điều hòa, TV, máy tính cho đến các loại gia vị ăn uống hàng ngày, cần cái gì ở đây đều có hết. Mặc dù biết Lâu Diên đã thu mua siêu thị, nhưng Lý Tam Tân vẫn mua hai bao gạo và một bao mì, còn chuẩn bị sẵn dầu, muối, nước sốt và giấm, và mua thêm vài bao muối để dự trữ cho yên tâm. Dù sao trong nhà cũng có bốn người đàn ông trưởng thành, sẽ tiêu tốn thức ăn nhanh lắm, nên những thứ này cần phải mua hết.
Mỗi người đều lấy một xe đi vào, đến khi ra tính tiền thì hàng hoá đã chất đầy kín cả bốn xe. Lý Tam Tân lại dẫn mọi người đi đến cửa hàng bán quần áo, mua cho mỗi người hai bộ, sau đó ôm theo túi lớn túi nhỏ nhét đầy cốp xe phía sau.
Sau khi làm xong, Lý Tam Tân lau tay, cảm thấy khá hài lòng: “Về đến nhà sắp xếp lại một chút là được, mọi người hôm nay cũng mệt rồi, tối nay muốn ăn gì nào? Sẽ cho mọi người thưởng thức tay nghề của tôi.”
“Có được chọn món không ạ? ” Lộ Hảo Tu ngạc nhiên rồi ngập ngừng hỏi: “Em muốn ăn lẩu.”
Lý Tam Tân hào sảng nói: “Không thành vấn đề.”
Lộ Hảo Tu giơ tay hoan hô: “Ca, anh là tốt nhất!”
Lý Tam Tân mỉm cười, từ trong túi lấy ra một sợi dây mảnh màu đen, nói: “Nào, đem đưa cặp nhẫn cậu giấu ở trong túi ra đây.”
Lộ Hảo Tu sửng sốt, lấy hai chiếc nhẫn vàng từ trong túi ra đưa cho anh. Lý Tam Tân nhận lấy, tròng nhẫn vàng vào sợi dây mảnh rồi thắt nút quanh chiếc nhẫn để tránh không bị tuột ra: “Đeo vào cổ thì sẽ khôgn dễ bị rơi nữa, lúc nào thấy nhớ cậu cũng thể lôi ra nhìn.”
Lý Tam Tân mỉm cười trả nhẫn lại vào tay Lộ Hảo Tu, Lộ Hảo Tu ngây người hồi lâu mới nắm chặt tay: ” … Cảm ơn anh, em cũng quên mất không mua dây đeo.”
“Chuyện nhỏ thôi.” Lý Tam Tân nói, nhìn về phía Đoàn Trạch Ca, lại cảm thấy ngứa ngứa con mắt: “Còn cậu muốn ăn gì?”
Đoàn Trạch Ca thành khẩn nói: “Tôi ăn gì cũng được miễn là no bụng.”
Lý Tam Tân: “… Dễ nuôi thế, còn Diên tử thì sao? “
Lâu Diên nghĩ một lúc, chợt anh muốn ăn rất nhiều thứ.
Ở kiếp trước, trong giai đoạn nửa cuối của quái vật sống lại, khắp nơi đều hỗn loạn, một chai nước khoáng được bán với giá cao ngất trời, các nguồn cung cấp hàng hoá sụt giảm đi rất nhiều, cho dù muốn ăn cái gì cũng khó có thể tìm được.
Nghĩ mới nhớ đã lâu lắm rồi anh mới được ăn một bữa thịnh soạn do Lý Tam Tân nấu.
“Sủi cảo đi.” Lâu Diên thần sắc nhu hòa: “Tôi muốn ăn sủi cảo.”
Lý Tam Tân tính toán thấy có đủ các nguyên liệu để làm những món ăn này, thế là bàn tay vung lên: “Đi nào, về nhà ăn cơm thôi!”
Lâu Diên ngồi ở ghế phụ, chiếc xe chầm chậm chạy từ lối vào siêu thị đông đúc ra đường. Lâu Diên quay đầu nhìn ra ngoài cửa, hiện tại đã hơn năm giờ chiều, là thời điểm rất nhiều người ở trong siêu thị, người đến rồi đi, trong số đó có những người già nắm tay con trẻ đi mua đồ, còn những đứa trẻ thì tung tăng nhảy nhót cười đùa.
Anh nhìn một lúc rồi thu ánh mắt lại rồi lấy điện thoại ra kiểm tra hộp thư xem có tin nhắn mới nào không.
[ Sức mạnh tinh thần: 25/50]
Ngay khi ngón tay chạm vào hộp thư, nhận thức nguy hiểm run rẩy kịch liệt.
Lâu Diên cúi người xuống, ôm chặt ngực, cơn đau tột độ khiến trái tim bị sợ hãi bóp nghẹt lại truyền đến, nhất thời khiến trán anh toát ra mồ hôi lạnh. Nhận thức đang điên cuồng cảnh báo anh về mối nguy hiểm vô cùng quen thuộc, đây chính là khoảnh khắc ở đời trước khi Lâu Diên lần đầu gặp Phó Tuyết Chu ——
Phó Tuyết Chu.
Phó Tuyết Chu cách anh chưa đến một trăm mét!
Lâu Diên thở hổn hển, hai tay nắm chặt đặt trên thành xe phía trước, các khớp ngón tay trở lên trắng bệch vì tác động lực quá mạnh, từng giọt mồ hôi trên trán Lâu Diên rơi xuống không ngừng, sắc mặt tái nhợt, anh giận dữ ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa xe.
Dòng người đông đúc, những bóng người đủ màu sắc di chuyển lướt qua ô tô, Lâu Diên vừa nhìn ra ngoài lập tức trông dáng người cao gầy chỉ cách anh chưa đến một mét.
Đồng tử của Lâu Diên bỗng nhiên giãn ra.
Người này mặc một chiếc áo hoodie màu đen và quần jean trắng đã giặt đến sờn chỉ, chiếc mũ rộng của áo hoodie được cậu ta trùm lên đầu giấu đi mái tóc màu bạc nhưng vẫn có một vài sợi tóc lộ ra. Người này dáng người cao gầy, đứng thẳng tắp, tay phải đang cầm một chiếc túi nilon màu trắng có in dòng chữ ‘Chào mừng đến với siêu thị xx’, bàn tay đó trông sạch sẽ và thon dài, các khớp xương cùng gân xanh hiện rõ ràng trên mu bàn tay, giống như bàn tay của một nam sinh viên đại học bình thường, không phải bàn tay đẫm máu con người cùng quái vật.
Xe vẫn đi về phía trước, lúc đi ngang qua, Phó Tuyết Chu hình như cũng cảm ứng được điều gì đó, quay đầu nhìn về phía chiếc xe.
Cửa xe được dán một lớp màng bảo vệ, bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài nhưng bên ngoài lại không thể nhìn được bên trong. Lâu Diên đối diện với Phó Tuyết Chu qua một lớp kính xe, thấy rõ gương mặt Phó Tuyết Chu, biết rất rõ ràng biết cậu không thể nhìn thấy mình, nhưng vẫn cứ như nghẹt thở, hai tay nắm chặt, móng tay thậm chí còn cắm sâu vào da thịt như thể anh đang bóp nát cổ người bên ngoài kia.
Một giây tiếp theo, chiếc xe đã hoàn toàn tách khỏi Phó Tuyết Chu.
Lý Tam Tân ngồi trên ghế lái liếc nhìn Lâu Diên, lập tức bị tình trạng của bạn thân dọa hết hồn: ” Diên tử, cậu làm sao vậy? “
Lộ Hảo Tu ngồi ở ghế sau cũng lo lắng: “Lâu ca làm sao thế!”
“Lâu Diên? Lâu Diên??”
Lâu Diên bị gọi hai ba lần mới phục hồi tinh thần, buông bàn tay đang ôm ngực xuống, gương mặt vô cảm: “Không có việc gì.”
“Diên tử…”
“Không có việc gì thật.” Lâu Diên nhắm mắt lại, dựa lưng vào trên ghế: “Cậu tập trung lái xe đi.”
Nhịp tim đập nhanh dần trở lại bình thường, nhưng suy nghĩ trong đầu Lâu Diên lại ngày càng dữ dội.
Tại sao Phó Tuyết Chu lại xuất hiện ở đó?
Khi anh dùng Điện thoại đoạt mệnh gọi cho Phó Tuyết Chu, Phó Tuyết Chu đã đuổi theo Điện thoại đoạt mệnh, cách chỗ Lâu Diên tầm năm, sáu cây số. Mà siêu thị này lại cách chỗ ở của Lý Tam Tân khoảng 5km, đây thực sự là trùng hợp sao?
Theo lý thuyết, sau khi anh sử dụng đảo ngược thời gian, thời gian của mọi người sẽ trở về trước đó một phút, vì vậy Phó Tuyết Chu sẽ không có ký ức về việc nhận được cuộc gọi từ Điện thoại đoạt mệnh mới đúng.
Tuy nhiên, Lâu Diên cũng không thể đảm bảo chắc chắn rằng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Phó Tuyết Chu, dù sao Phó Tuyết Chu là người đã hủy diệt thế giới hết lần này đến lần khác và quay trở lại điểm xuất phát với ký ức mang theo bên người…
Phó Tuyết Chu rất có thể cũng đã nắm giữ sức mạnh liên quan đến thời gian – không gian, với người đã làm chủ được năng lực này thực sự sẽ không thể nhớ được khoảnh khắc khi mà thời gian bị đảo ngược sao?
Nhưng nếu thật sự có ký ức của một phút đó, vậy thì Phó Tuyết Chu đến đây để tìm “người đó”….. Lâu Diên bình tĩnh suy nghĩ, nhưng nếu anh kịp thời sử dụng đảo ngược đúng lúc thì sao? Cho nên nếu Phó Tuyết Chu thật sự đang tìm “người đó”, cũng chỉ có thể tìm thấy siêu thị này.
Nhưng không loại trừ Phó Tuyết Chu không nhớ được gì hết, cậu ta đến đây chỉ để mua sắm, chiếc túi trên tay chính là bằng chứng.
Lâu Diên dùng ngón tay gõ gõ lên đùi, Phó Tuyết có ký ức đó hay không vẫn cần phải xác minh, nhưng điều chắc chắn đợi điều tra chứng, có một điều chắc chắn là Phó Tuyết Chu cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi thời gian quay ngược, cho dù tâm trí không bị ảnh hưởng, nhưng trạng thái cơ thể sẽ quay trở lại một phút trước.
Đây là một điều tốt.
Có điều mới chỉ quay lại được một phút thôi, thời gian vẫn còn quá ngắn. Lâu Diên nghĩ, nhất định phải tìm cách kéo dài thời gian chảy ngược mới được…
…
Phó Tuyết Chu nhìn chiếc xe màu đen đi xa, thản nhiên thu hồi tầm mắt.
Đẩy đẩy viên kẹo ngậm trong miệng sang má bên phải, hơi cúi xuống kéo lại mũ trên đầu, bình tĩnh hòa vào đám đông rồi dần dần rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...