Editor: Cam Đường
Sau khi anh hổ bị kẻ săn trộm bắn bị thương chân sau, nó được đưa đến căn cứ nhân giống, đây là nơi cung cấp thức ăn ngon hàng ngày, không chỉ được bố trí bác sỹ thú y chuyên môn, nhân viên chăm sóc, còn có một vườn hổ cái xinh đẹp.
Nhưng lúc đó nó vẫn là một con hổ con chưa trưởng thành mới xa mẹ chưa đầy một tuần, ngây ngô non nớt, hoàn toàn không hiểu cái gì là tình yêu.
Là con hổ Siberia hoang dã đầu tiên được tìm thấy ở dãy núi Hưng An, Trung Quốc, gen của nó đóng một vai trò quan trọng trong việc cải thiện gen của những con hổ bị nuôi nhốt trong các căn cứ nhân giống.
Vì vậy nó chỉ mới là một con hổ con còn chưa biết gì, đã bị nhóm nhân viên nghiên cứu khoa học đáng ghét ném vào khu vườn của những con hổ cái trưởng thành đang đói khát.
Một con hổ đực dũng mãnh oai phong bị ép gia nhập đàn hổ, bị các loại hổ cái trong đàn đùa giỡn, quả thực khổ không nói nổi.
Hổ cái trong vườn chưa bao giờ thấy qua em trai nào có cơ thể mạnh mẽ và dã tính như thế, hết con này đến con khác, cho dù bị đánh nhưng vẻ mặt vẫn hạnh phúc, dưới sự cám dỗ nhiệt tình như vậy, cứ như thế hổ ta khuất nhục giao nộp lần đầu tiên của chính mình, từ đó về sau mắc bệnh “chứng sợ hổ cái”.
{Cam: Cười ngất hahaha}
Sau này trở về rừng nguyên sinh núi Hưng An, nó muốn tập trung vào sự nghiệp, cẩn trọng đại sát tứ phương, phạm vi mấy ngàn cây số ở khu vực này đều nằm trong lãnh địa của một con hổ, trên cao lạnh lẽo vô cùng, lúc đó nó mới nhận ra lúc còn trẻ mình quá phù phiếm, có phúc mà không biết hưởng.
Hôm nay thật vất vả mới gặp được một con hổ cái trẻ trung, xinh đẹp, đang chuẩn bị tiến lên biểu diễn tứ chi mạnh mẽ, thân thể cường tráng của mình một chút, lại không ngờ bị C từ đâu nhảy ra quấy rầy.
Hổ cái mới đến, chưa từng thấy con quái vật nào đáng sợ như vậy, sợ đến mức bỏ chạy, không thèm để ý đến tín hiệu tán tỉnh của anh hổ.
Anh hổ u oán liếc nhìn đại ca nhà mình, hèn mọn nói một câu: “Anh đã hủy hoại tình yêu của em ngao—”
Đại ca thậm chí còn không thèm để mắt tới, anh hổ đầu to đang bi phẫn đánh hơi được mùi do hổ cái để lại liền đuổi theo.
C đã tìm kiếm khắp nơi trong rừng rất lâu, mới tìm được các loại thảo mộc có hình dạng như Mộc Miên mô tả.
Quan sát kỹ hơn: lá màu xanh nâu, mép hình răng cưa tròn, cuống lá mảnh.
Chính là nó, anh nhanh chóng ngắt lấy một ít, sau đó lo lắng chạy xuống núi.
Khi trở lại căn phòng chỗ trạm giám sát, liền nhìn thấy Mộc Miên đang mỉm cười hét lên: “Anh đã trở lại rồi.
” Như thể bàn chân sưng đỏ đang đặt trên giường kia không phải của cô, anh cũng không nhìn ra một chút biểu hiện khó chịu nào.
Đúng vậy, cực kỳ không may, hôm qua lúc đi tuần núi, Mộc Miên không cẩn thận dẫm phải một cái hố nhỏ và bị bong gân, tình trạng còn khá nghiêm trọng.
Thuốc trị thương trong trạm giám sát đúng lúc hết sạch, không còn cách nào khác, đành phải để C lên núi tìm thảo dược miễn phí về đắp, hy vọng sẽ có tác dụng.
Vẻ mặt C lo lắng, đau lòng nhìn cô, sau đó yên lặng nghiền nát thảo dược, từng chút từng chút thoa lên mắt cá chân đang sưng tấy, bình thường làm việc không nặng không nhẹ nhưng lúc này anh cực kỳ cẩn thận, vô cùng dịu dàng, sợ lại làm người phụ nữ này bị thương.
Lau xong, anh quấn băng gạc lại thành những vòng tròn, cuối cùng thắt một chiếc nơ mà cô gái nhỏ nào đó đã dạy anh rất lâu mới học được.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của C, trong lòng Mộc Miên không khỏi cảm thấy ấm áp, cô đưa tay lên xoa tóc anh, vui vẻ khen ngợi: “C thật lợi hại, có anh ở đây em sẽ không sợ bị thương.
”
Ai biết vẻ mặt quái vật tự trách phản bác: “Là anh không tốt, lại có thể để em bị thương.
” Ngay cả cái đuôi thường ngày thích vẫy qua vẫy lại cũng rũ xuống.
“Đồ ngốc!” Cô nắm lấy cái đuôi xanh sẫm trông đang cực kỳ mất hứng, sờ sờ nhào nặn rồi kiên nhẫn giải thích: “Không phải lỗi của anh, chỉ là do em bất cẩn mà thôi.
“Hơn nữa, làm gì có chuyện giày không bị ướt khi đi bên sông.
Ngày nào chúng ta cũng chạy lên núi, làm sao không bị thương được? Anh đã làm rất tốt rồi.
”
“Đừng tự trách mình, anh xem cái đuôi của anh cũng không dính lấy em nữa.
”
Ánh mắt C chợt lóe, cái đuôi rầu rĩ vẫn không chịu nổi sự mê hoặc lặng lẽ chui vào quần áo của người phụ nữ.
“Này! Không phải dính như vậy nha!”
Mặt người phụ nữ đỏ bừng, nện cho con quái vật không thành thật nào đó một quyền, nhưng anh lại trả lời một cách rất tự nhiên: “Bởi vì cái đuôi muốn dính lấy Mộc Miên như vậy.
”
Mặc dù ngoài miệng Mộc Miên nói như vậy, nhưng cơ thể cũng rất thành thật, chậm rãi rơi vào một lồng ngực mát mẻ, mùa hè có chút oi bức, ôm như thế này cũng không tệ, mát lạnh thật thoải mái.
Sau đó, vì quá đau đớn, đêm qua người phụ nữ ngủ không ngon giấc từ từ chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh lại thì trời đã sập tối.
Ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ chiếu lên sườn mặt góc cạnh của con quái vật nào đó, nhìn như vậy cũng đẹp trai đấy chứ, trong lúc nhất thời cô nhìn đến ngây người, thế nhưng chú ý anh đã quay đầu lại.
Nhìn người phụ nữ ngây ngốc nằm trong vòng tay anh, cảm nhận được hơi ấm của hai người bên nhau, C chợt nghĩ đến hai chữ “tình yêu” mà con hổ nhắc tới thời điểm lên núi hôm nay, liền không nhịn được muốn hỏi cô.
“Mộc Miên, tình yêu là cái gì?”
Mộc Miên đang xuất thần bất ngờ không kịp đề phòng nghe thấy hai chữ này, theo bản năng muốn trả lời “Tình yêu giống như bộ dạng của chúng ta bây giờ”, nhưng nhớ lại cảnh đẹp mà mình nhìn thấy lúc mới tỉnh dậy, cô quyết định đổi thành một cách nói lãng mạn hơn.
Cô ấy chỉ về phía mặt trời đang lặn dần bên ngoài cửa sổ và giải thích: “Tình yêu là khi hai người thích nhau cùng ngắm mặt trời mọc và ngắm mặt trời lặn.
”
Cũng giống như em và anh bây giờ.
C gật gật đầu, càng dùng sức ôm chặt lấy cô.
……
Ngày hôm sau, thời điểm chân trời còn mênh mông sương mù, Mộc Miên đang ngủ say đột nhiên bị C nhẹ nhàng ôm lấy, cô chỉ ưm một tiếng rồi lại lăn ra ngủ.
Chỉ đến khi cô nghe thấy tiếng chim hót du dương, ngửi thấy hương thơm của sương sớm và cảm nhận làn gió mát lành, cô mới khẽ tỉnh dậy và thấy mình đang nằm trong vòng tay của con quái vật nào đó, ngồi bên mép một vách núi đen dài vô tận.
Ở chân trời xa xăm, một vòng mặt trời chậm rãi mọc lên, ánh ban mai chiếu rọi lên mặt đất, rơi xuống khuôn mặt tuấn tú của C.
C đón ánh mặt trời, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, vô cùng dịu dàng nói: “Cùng nhau ngắm bình minh nhé”.
Lúc này đây, là anh chủ động thổ lộ tình cảm của mình, cũng giống như cô lúc đó không chút do dự.
“Anh yêu em, Mộc Miên.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...