Dạ Dao Quang cười lạnh, Ôn Đình Trạm say thành như vậy, Nhạc Thư Ý thịnh tình giữ lại, nàng nếu như giờ phút này cố ý mang theo Ôn Đình Trạm rời khỏi, sẽ phi thường xấu hổ, còn có thể làm Ôn Đình Trạm đắc tội toàn bộ người trong Quốc Tử Giám: “Đa tạ ý tốt của Nhạc đại nhân.”
Nói xong, Dạ Dao Quang đỡ Ôn Đình Trạm trở về trong viện của bọn họ. Ôn Đình Trạm uống say vốn không hợp với lẽ thường tình, nàng tuy rằng cũng lo lắng có phải do Nhạc Thư Ý gài bẫy hay không, nhưng đến cùng vẫn là tin tưởng Ôn Đình Trạm. Nếu hắn đã định liệu trước, vậy nàng cứ yên lặng xem xét.
Ở trong viện Dạ Dao Quang còn có hai hạ nhân của thư viện, bất quá đều bị Dạ Dao Quang sai việc khác để rời đi. Nàng vận lên khí Ngũ hành trong lòng bàn tay, còn chưa kịp đi tra xét thân thể Ôn Đình Trạm, đột nhiên một cỗ kình phong đánh tới, Dạ Dao Quang nhanh chóng lách thân thể sang một bên, tay che trước mặt.
Nàng đem khí Ngũ hành trong cơ thể đem đỡ lấy kình khí đang đánh tới. Hai luồng lực lượng va chạm vào nhau, một đôi tay vô hình phá không mà đến, Dạ Dao Quang bên tai chỉ nghe thấy tiếng giá uy vũ, đây chẳng lẽ là bí thuật ẩn thân trong truyền thuyết?
Dạ Dao Quang trong lòng kinh hãi, hai cánh tay đỡ lấy một chưởng đối phương đánh tới. Dưới lực chèn ép rất lớn của kình phong, Dạ Dao Quang một chân không khỏi khuỵu xuống, đầu gối phanh một tiếng nện ở trên sàn, sàn nhà vỡ vụn. Cúi đầu nhìn sàn nhà, đối phương so với nàng tu vi cao hơn không ít, hẳn là người ban ngày ẩn núp trong sân thi.
Tám chín phần mười là Nguyên Đình.
Đối phương cũng không tính toán giấu diếm thân phận: “Dạ Dao Quang, nếu muốn tiểu đồ đệ của ngươi mạnh khỏe, đi theo ta!”
Nói xong, Nguyên Đình đột nhiên thu tay lại, một luồng dòng khí vô hình kia biến mất không thấy. Dạ Dao Quang tất nhiên là có thể cùng Càn Dương trao đổi thần thức, nàng tin tưởng nếu như Càn Dương gặp nạn sớm đã thông tri với nàng. Nàng hiểu rõ lời nói của Nguyên Đình, nếu như nàng không đi theo, Nguyên Đình sẽ làm Càn Dương không thoải mái, Càn Dương làm sao có thể là đối thủ của Nguyên Đình?
Nhưng tình trạng hiện tại của Ôn Đình Trạm...
Ngay lúc Dạ Dao Quang đang do dự, bàn tay của nàng vẫn nắm chặt tay Ôn Đình Trạm bị ngón tay Ôn Đình Trạm khẽ để lại một dấu nhẹ nhàng. Dạ Dao Quang vẫn như cũ biểu tình mặt mũi giãy dụa, nàng quay đầu nhìn Ôn Đình Trạm. Hắn mặt mũi vẫn đỏ ửng không bình thường, thậm chí còn có một cỗ mùi rượu tỏa ra, toàn bộ gian phòng đều tràn ngập, cùng sở hữu bộ dáng khó chịu khi say rượu của người bình thường.
“Chàng không sao chứ?” Dạ Dao Quang thần thức truyền âm.
“Không sao.” Ngữ khí rõ ràng tỉnh táo có lực.
Nghe xong câu trả lời này như nước mát tràn về, Dạ Dao Quang bước lớn lên trước: “Ôn đại nhân giao cho ngươi hầu hạ.”
Nói xong, từng người biến mất trong phòng, hù đám hạ nhân kia sửng sốt.
Dạ Dao Quang tăng tốc độ, quả nhiên là truy hướng về phía Nam viên, Càn Dương vừa lúc cũng đang ở đây. Nguyên Đình cũng không có đi vào, mà là đứng ngoài Nam viên chờ Dạ Dao Quang, nếu như Dạ Dao Quang không đến, hắn đã chuẩn bị sẵn tư thế xông vào.
“Ngươi đến cùng muốn như thế nào?” Dạ Dao Quang đuổi theo, đứng ở một khoảng cách thích hợp, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nguyên Đình.
“Bất quá có chút là muốn hỏi Dạ cô nương một câu.” Nguyên Đình cúi mi mắt, “Ngày đó Vạn chiêu nghi tẩm cung có chủy thủ cùng Dạ cô nương có quan hệ?”
Dạ Dao Quang đầu tiên là sửng sốt, sau đó nở nụ cười châm chọc: “Các ngươi Nguyên thị gì đó, vẫn là tín vật trọng yếu như thế, đều có thể rơi vào tay của ta, các ngươi còn xứng mà trợ Nguyên quốc sư trùng sinh nghiệp lớn?”
Nàng không thừa nhận, nhưng cũng không trực tiếp phủ nhận. Quả nhiên, hành động của Ôn Đình Trạm, khiến cho Nguyên Đình bên này hoài nghi. Nghĩ cũng biết, đồ vật trọng yếu như vậy làm sao bọn họ có thể dễ dàng lấy được, nhưng là bọn hắn không biết Nguyên Đỉnh từng được Hư Cốc cứu.
Không phải bọn hắn, mà người có hiềm nghi nhất là Nguyên Dịch a. Tuy rằng chuyện này nhìn như Nguyên Dịch cũng có chút liên lụy, nhưng Nguyên Dịch thu lợi cũng không thiếu a. Nguyên Dịch thành công mượn chuyện này lập công để gấy sự chú ý của bệ hạ, hơn nữa ở triều đình đều biết đến hắn là nhân vật như thế nào. Trọng yếu nhất là, Nguyên Dịch lấy lý do này hung hăng chèn ép người của Nguyên Đình, mang đi không ít.
Dạ Dao Quang trong lòng âm lãnh cười, đắc tội với A Trạm nhà ta, cũng không nhìn lại xem là ai có thể bố cục.
Quả nhiên đáy mắt Nguyên Đình hiện lên một tia âm u, nhưng rất nhanh xoay qua Dạ Dao Quang: “Câu hỏi thứ hai, các ngươi là vì sao xúi giục ngược lại Bạch Nguyệt.”
“Ngươi thật sự muốn nghe đáp án?” Dạ Dao Quang hừ lạnh một tiếng.
“Tất nhiên.”
“Đáp án rất đơn giản.” Dạ Dao Quang như có như không nói, “Chúng ta cùng Bạch Nguyệt đều là người có tình nghĩa, cái này đối với những người mặt người dạ thú, lang tâm cẩu phế súc sinh không thể lý giải.”
“Dạ Dao Quang!” Nguyên Đình ánh mắt lạnh lùng.
“Hãy bớt sàm ngôn đi, muốn chiến liền chiến!” Dạ Dao Quang nhìn khuôn mặt hắn méo mó, hai tay thủ quyết biến đổi, Thiên lân trong ống tay bay ra, theo hai cánh tay nàng mở ra, tách thành hơn mười thanh đao nhỏ, trôi nổi trên đỉnh đầu nàng, “Phân thần kỳ, ngươi cũng chỉ cao hơn ta một cấp mà thôi, để ta nhìn xem bản lĩnh của ngươi!”
Nói xong, thân xoay, hai tay một đẩy, hơn mười thanh đao ẩn chứa khí Ngũ hành nồng đậm phóng tới Nguyên Đình.
“Càn rỡ!”
Nguyên Đình thân hình mở ra, giống như quỷ ảnh lắc mình dễ dàng né tránh các mũi đao của Dạ Dao Quang. Hắn biết Dạ Dao Quang có thể thoải mái đánh bại Luyện hư kỳ tu luyện giả, nhưng điều này không nghĩa Dạ Dao Quang có thể qua được Luyện hư kỳ đến Phân thần kỳ thì có thể đánh bại hắn!
Dạ Dao Quang thân hình biến hóa, thủ quyết trở nên cực nhanh, những thanh đao hoàn toàn nghe theo sự điều khiển của nàng, nhất tề di chuyển trong không trung. Ánh trăng rọi vào lưỡi dao phản quang lại sánh sáng tạo thành một mỹ quang hình cung, lại hướng tới Nguyên Đình mà đánh.
Nguyên Đình nhướng mày, hắn lần này không tiếp tục né tránh, mà là đứng nâng lên hai cánh tay, năm ngón tay một chút cong lên, nắm đấm nắm chặt, khí Ngũ hành hùng hậu theo hai tay hắn đẩy ra.
Dạ Dao Quang hếch mày, đôi môi đỏ tươi dưới ánh trăng giương lên, lật tay lên la bàn đã nằm ở lòng bàn tay của nàng, một tay kia bấm dấu tay, dấu tay biến hóa như tia chớp, lưu lại một dải chuỗi tàn ảnh. Hơn mười thanh đao kia bay đến biến hóa phân tán, nhanh chóng quay quanh người Nguyên Đình, mang theo u quang trôi nổi, đem Nguyên Đình bao lại.
“Cho ngươi nếm thử Ngũ Hành Kiếm Trận của ta!” Đầu ngón tay thon dài của Dạ Dao Quang giống như gõ bàn tính nhanh chóng động lên la bàn. La bàn theo đầu ngón tay nàng kích thích xoay tròn, thế nhưng có cỗ tinh quang trong suốt nhảy lên, tinh quang đan xen tạo thành một quái đồ án.
Đồ án này đột nhiên hình thành, Thiên lân đang trôi nổi ở bốn phía Nguyên Đình tựa hồ nhận được mục tiêu, phóng ra điện quang nhỏ như tia chớp quấn quanh từng thanh đao, giống hệt kết giới của Đại Thừa kỳ chân nhân!
- --
Rose: Chương này số đẹp ghê ta. Thường cuối tuần mình bận với không có máy nên đăng vào các ngày trong tuần nhé mn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...