Quái Phi Thiên Hạ

Đối với điều này, Dạ Dao Quang không tán đồng, nhưng cũng không phản đối. Mấy ai không có kẻ thù? Có thể thiết kế âm mưu giết chết kẻ thù, lại không phải quá động tay chân, vì sao không làm? Đặc biệt là người đối địch, gây cho mình thêm phiền toái vì sao không sớm giải quyết.

Lúc trước nàng không cho Tuyên Lân hãm hại Vạn chiêu nghi, là bởi vì Vạn chiêu nghi chưa ra tay đối với nàng. Nàng không dùng tâm tư ác độc đi phỏng đoán mỗi người, cũng không phải người nào cũng là người ác. Nếu Vạn chiêu nghi từ đầu chí cuối chưa từng nghĩ tới việc xuống tay với nàng, nàng cũng không thể dùng tâm tư của tiểu nhân mà đi hãm hại Vạn chiêu nghi, như vậy tâm nàng cũng không thể yên ổn.

Mặc dù hiện giờ Vạn chiêu nghi đã ra tay với nàng, nàng cũng không hối hận quyết định lúc trước. Người tồn tại, nhất định phải kiên trì, ngàn vạn lần không thể trở thành loại người ngay cả chính mình cũng coi thường người.

Mà nàng tin tưởng Mạch Khâm nếu muốn lấy mạng người, như vậy người này cũng tuyệt đối không phải là không có địch ý với Mạch Khâm, hơn nữa còn chắc chắn là người đã từng đối địch.

“Ta hiểu.” Mạch Khâm gật đầu.

Hiện giờ Phượng tộc không tiếp đón bọn họ, là bởi vì bọn họ nói rõ là tới đoạt bảo vật, Phượng tộc không tiếp đón cũng sẽ không làm mất lễ nghĩa. Người nào có khả năng sở hữu bảo vật, Phượng tộc tất nhiên sẽ tiếp đón đúng nghi lễ sau này. Nhưng nếu trong lúc này, có người tông môn ngã xuống ở đây, tra không ra nguyên nhân, dù sao sự việc xảy ra trên địa bàn  Phượng tộc, người Phượng tộc cũng không tránh khỏi hiềm nghi.

Phượng tộc nếu muốn mời bọn họ vào nhưng vì tị hiềm, bọn họ cũng không phải ngoại lệ. Mạch Khâm đơn giản là lo lắng Dạ Dao Quang tiến vào Phượng tộc, không quen không thân, nếu bọn họ toàn bộ đều đi vào, có thể hỗ trợ cho nhau.


“Ta đi tìm Phi Ly bàn kế hoạch thực hiện, các ngươi đi vào trước phải cẩn thận hành sự, chờ chúng ta một hai ngày.” Dùng xong bữa sáng, Mạch Khâm cẩn thận dặn dò sau liền đi tìm Vân Phi ly.

Loại sự tình giết người này, đặc biệt là dưới nhiều đôi mắt đang quan sát của các tông môn, nếu không có kế sáchchu đáo, rất có thể sẽ dẫn lửa thiêu thân.

Lúc này, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đi thẳng đến Phượng tộc.

Phượng tộc ở trên núi Phụng Lai, dưới chân núi có không ít cư dân bình thường, những cư dân này khi mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì ngủ. Bọn họ sẽ trồng trọt lương thực, cùng người Phượng tộc đổi hạt giống cùng những đồ vật linh tinh.

Trên hòn đảo cô lập này, chính là một tiểu vương quốc. Phượng tộc chính là vua, đứng ở cửa Phượng tộc khí thế bàng bạc, trước đền thờ phượng hoàng, Dạ Dao Quang ánh mắt phóng xa.

Đằng sau đền thờ thạch điêu là một con đường đá xanh đã được san bằng phẳng, bên đường là hai hàng cây dương, tán lá giống như vòm cầu. Những nhánh cây rậm rạp như ngăn chặn toàn bộ ánh mặt trời bên ngoài làm cho con đường càng thêm âm u.

Con đường uốn lượn như hình rắn, kéo dài tới lãnh địa Phượng tộc, những tòa nhà tinh xảo trùng trùng xen kẽ, tường màu trắng, nóc nhà ngói đen, mỗi một tòa nhà đều có thể thấy được có màu hồng nhạt của hoa đào. Dưới tứ tượng trận, hoa đào nở quanh năm cũng không lạ.

Từng nhà còn có đường thủy bao quanh, thật sự giống vùng sông nước Giang Nam ôn nhu.

“Thế ngoại đào nguyên.” Dạ Dao Quang nhìn cách bài bố của Phượng tộc, than khẽ.

“Không biết nhị vị từ môn phái nào, vì sao mà đến.” Lúc này có một đồng tử mặc một bộ xiêm y thuần trắng, áo ngoài màu lam nhạt tiến tới chào đón, làm lễ với Dạ Dao Quang.

“Duyên Sinh Quan, Dạ Dao Quang.” Dạ Dao Quang đem bài gỗ đào của nàng đưa cho đối phương, đây là Trường Diên cố ý vì nàng mà làm ra, đại biểu cho thân phận nàng ở tông môn, mặt trên có độc hữu của Duyên Sinh Quan, rồi sau đó lại lấy ra một đồng tiền khuyết, “Ngày xưa sư thúc cùng Bạch Minh chân quân có ước định, hôm nay mạo muội tới cửa, vì lời hứa ngày đó.”

Đồng tử lập tức cẩn thận tiếp nhận, sau đó nghiêng thân mình: “Dạ đạo tôn, thỉnh.”


Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm liền theo đồng tử tiến vào Phượng tộc, đưa bọn họ tới đại đường đãi khách của Phượng tộc, đồng tử nói: “Dạ đạo tôn cùng Ôn công tử xin chờ một lát, đệ tử liền đi bẩm báo trưởng lão.”

Dạ Dao Quang gật đầu, cùng Ôn Đình Trạm ở đại đường ngồi một lát, nước trà vừa mới uống một ngụm, liền thấy một vị lão giả đầu tóc hoa râm, nhìn tuổi chừng trên dưới năm mươi đưa theo hai người giống như đệ tử tiến đến.

“Dạ cô nương, ta là chấp pháp trưởng lão của Phượng tộc, Bạch Tụ. Dạ cô nương đường xa tìm đến, hiện tại đại trưởng lão đang có việc, không thể đích thân nghênh đón, mong Dạ cô nương chớ trách.” Bạch Tụ khách khí nói.

“Đâu có, là ta mạo muội tới cửa, quấy rầy mọi người, vẫn là mong rằng Bạch Tụ trưởng lão không trách.” Dạ Dao Quang cũng khách sáo trả lời.

Bạch Tụ mời hai người ngồi xuống, hàn huyên một hai câu liền trở lại chuyện chính nói: “Dạ cô nương, ngươi cầm trong tay đích xác là tín vật Bạch Minh sư thúc tổ, không biết Dạ cô nương có chuyện gì cần Phượng tộc xuất lực. Chỉ cần trong khả năng, Phượng tộc chắc chắn vì Dạ cô nương giải ưu.”

“Bạch Tụ trưởng lão không cần khẩn trương như vậy.” Dạ Dao Quang cười nói, “Kỳ thật ta chính là muốn tới động phủ của Bạch Minh chân quân tu luyện một thời gian, xem có khả năng ngộ đạo không.”

“Đơn giản như vậy ……” Bạch tụ có chút không nghĩ tới, dù đã cực lực khắc chế nhưng vẫn xem Dạ Dao Quang với ánh mắt bại gia chi tử.

Địa vị của Bạch Minh ở Phượng tộc, nếu hắn ưng thuận hứa hẹn, Phượng tộc cũng sẽ chi lực để đạt thành. Dạ Dao Quang lại lãng phí như vậy, chuyện này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ làm không ít người tu luyện phải tức hộc máu.


“Chính là đơn giản như vậy.” Dạ Dao Quang khẳng định trả lời, “Ta từng chính mắt nhìn thấy nghĩa phụ phi thăng, khi đó ta liền giác ngộ nhưng vẫn chưa nắm bắt được. Sư thúc nói loại ngộ đạo này không dễ dàng đạt được, liền đưa tín vật Bạch Minh chân quân giao cho ta.”

Bạch Tụ gật đầu, bất quá cảm thấy thân phận Dạ Dao Quang như vậy, nàng có gì phiền não liền tìm Thiên Cơ, không có khả năng không có giải pháp, nghĩ có thể nàng có rất nhiều át chủ bài nên cũng không để bụng lãng phí một hai cơ hội như vậy, liền nói: “Ta đây liền báo đệ tử đưa Dạ cô nương cùng Ôn công tử đi nghỉ tạm, ta đi xin chỉ thị đại trưởng lão, vì Dạ cô nương mang tới động phủ lệnh phù, sau đó sẽ phái người đưa Dạ cô nương đi.”

“Làm phiền Bạch Tụ trưởng lão.” Dạ Dao Quang đáp lại.

Vì thế Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đi theo đệ tử Bạch Tụ đi tới phòng nghỉ đã được chuẩn bị. Tuy rằng hiện tại Phượng tộc không có tiếp đãi những người trong tông môn, nhưng chờ đến khi bảo vật có chủ, bọn họ vẫn sẽ làm đúng cương vị chủ nhà, cho nên Phượng tộc cũng đã chuẩn bị không ít phòng trống.

“Phượng tộc thật sự không biết cái gọi là bảo vật lại là một mưu kế nguy hiểm, làm người ta chết không có chỗ chôn.” Vào tới phòng, Dạ Dao Quang đối với Ôn Đình Trạm nói.

Bọn họ vào Phượng tộc và nhìn ra được bọn họ không có cảm giác khẩn cấp cũng như chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch. Người khác đã đem bom chôn ở dưới chân bọn họ, lại không thể biết, cũng không biết là ai dùng thủ đoạn thần không biết quỷ không hay như vậy.

“Đừng phiền não, là hồ ly chung quy sẽ lộ ra cái đuôi, chúng ta nếu đã vào tới nơi này, vậy chờ đợi thêm chút nữa.” Ôn Đình Trạm nắm bả vai Dạ Dao Quang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui