Ôn Đình Trạm rời đi, Dạ Dao Quang nhìn quanh bốn góc thạch thất. Bốn phía đều không có động lão thử, nhìn cái rương bị gặm cắn, nhiều hơn tại phía sau, điều này chỉ rõ động chuột tiền tài khẳng định ở cái rương phía sau.
Bất quá như Ôn Đình Trạm đã nói, nếu số tiền này đã rơi vào trong tay người Nguyên quốc sư, vậy không cần lại phải phí tâm tư đi tìm. Bất quá Dạ Dao Quang đem dúm lông chuột tiền tài trong tay để vào ống tay áo sau mới cùng Ôn Đình Trạm rời đi.
Lúc bọn họ trở lại khách điếm quả nhiên đã xảy ra chuyện ‘ngoài ý muốn’. Chẳng những Chử Phi Dĩnh bị bắt cóc, ngay cả Âm châu cũng không thấy. Nhìn đám người Vệ Kinh quỳ gối trước mặt, Ôn Đình Trạm trầm mặc một lát, liền phất tay: “Đi xuống chữa thương.”
“Ngươi để ai giả trang Dĩnh tỷ nhi?” Chờ đến khi đám người Vệ Kinh lui ra, Dạ Dao Quang mới tiến lên hỏi.
“Từ trong số ám vệ của Dĩ Duệ chọn ra.” Ôn Đình Trạm ngữ khí thực tùy ý, “Sắc trời cũng không còn sớm, Dao Dao nên đi nghỉ sớm.”
Dạ Dao Quang giương mi, cũng không tiếp tục nói nữa. Nàng trở về phòng của mình, đem dúm lông chuột tiền tài lấy ra, ném cho Kim Tử: “Tìm người, à không, tìm chuột.”
Kim Tử nắm dúm lông trong tay, đối lập một chút với đám lông vàng rực rỡ trên người nó, sau đó nhăn mũi ghét bỏ.
“nhìn gì nữa!” Dạ Dao Quang duỗi tay vỗ đầu Kim Tử, “Mau tìm.”
“Ô ô ô!” Kim Tử kháng nghị kêu to vài tiếng.
Dạ Dao Quang cầm xiêm y mới, cũng không có để ý tới nó: “Ta đi tắm. Lúc ta tắm gội trở về phải nói cho ta kết quả.”
Dựa vào bồn tắm, nhìn nhiệt khí tại ngọn nến sáng ngời chậm rãi phiêu tán, suy nghĩ của Dạ Dao Quang cũng theo đám khói trắng này phiêu xa. Ôn Đình Trạm đem Âm châu đưa đến trong tay người Nguyên quốc sư, mục đích thực đã xác định, chính là muốn cho bọn họ hành động, sau đó bọ ngựa núp sau bắt ve chim sẻ.
Khẳng định là tính toán cùng Nguyệt Cửu Tương nội ứng ngoại hợp. Thế nhưng Ôn Đình Trạm không cho nàng cách liên hệ cùng Nguyệt Cửu Tương, điều này làm cho Dạ Dao Quang có chút kỳ quái, là thời cơ chưa tới, hay là Ôn Đình Trạm có khác biện pháp cùng Nguyệt Cửu Tương liên hệ?
“Bùm!” Liền ở lúc Dạ Dao Quang đang suy nghĩ thất thần, một thân ảnh màu vàng kim nhảy vào bồn tắm của nàng. Không chỉ làm nàng cả kinh hoàn hồn, còn làm nước bắn đầy mặt đầy đầu nàng.
Dạ Dao Quang duỗi tay liền bắt được cái đuôi con khỉ vàng, không hề lưu tình đem nó ném văng ra ngoài. Kim Tử lăn một vòng, dừng ở phía trên trường án. Dạ Dao Quang đứng dậy mặc quần áo, sau đó hùng hổ đi đến vừa trước mặt Kim Tử.
Xách lỗ tai nó lên: “Nói bao nhiêu lần, ngươi là một con khỉ đực, khi ta tắm gội không được tới gần!”
“Ô ô ô ô……” Kim Tử vội vàng nức nở kêu.
Dạ Dao Quang buông lỏng tay. Con khỉ này giống như một hài tử bốn năm tuổi, càng bảo nó không được làm gì, nó càng muốn làm, thật là làm người đau đầu: “Tìm được rồi sao?”
“Ác ác ác!” Kim Tử vội vàng che lại lỗ tai gật đầu như giã tỏi, móng vuốt chỉ về một hướng.
“Ngươi mau đi đem nó trở về.” Nói xong, liền không chút khách khí đem Kim Tử ném văng ra.
Dạ Dao Quang dùng khí Ngũ hành phong bế phòng của mình sau đó mới cảm thấy thoải mái dễ chịu, nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Bị Dạ Dao Quang ném văng ra tìm lão thử vàng, bởi vì lão thử này tốc độ quả thực rất nhanh, còn phải phí một phen sức lực của nó mới bắt đưa về được. Đến lúc trở về thời cũng đã sáng.
Phẫn nộ vì cảm thấy chủ nhân quá vô lương, nó liền muốn quấy rầy một chút giấc ngủ của chủ nhân xấu xa này, hoàn toàn bất kể hậu quả. Đáng tiếc nó phát hiện cửa phòng nó làm cách nào cũng vào không được. Trong lòng bi phẫn không có chỗ phát tiết, vì thế liền ngồi ở trước cửa phòng Dạ Dao Quang chơi với lão thử.
Chờ đến khi Dạ Dao Quang mở cửa phòng, con chuột tiền tài đã bị Kim Tử hành cho mệt thở.
“Ngươi là con khỉ ngu ngốc!” Dạ Dao Quang nghiến răng nghiến lợi vươn ngón tay thon dài chọc vào đầu nó, sau đó giật lấy con chuột tiền tài trong tay.
Hùng hổ đi vào trong phòng, đem Kim Tử nhốt ở bên ngoài, vận khí đánh thức chuột tiền tài. Cùng chuột tiền tài mắt to trừng mắt nhỏ, mới phát hiện nàng không thông thú ngữ, vì thế lại mở cửa phòng ra, đem Kim Tử đang ngồi xổm ở ngoài xách vào.
Ngữ khí nhu hòa nói: “Hỏi nó một chút, tiền bạc đã mang đi đâu.”
“Rầm rì!” Kim Tử phi thường kiêu ngạo khoanh tay, đầu hất lên.
“Khụ khụ.” Dạ Dao Quang ho nhẹ hai tiếng, “Được được được, ta lần sau đối với ngươi ôn nhu chút.”
Kim Tử chớp chớp mắt, tỏ vẻ còn chưa đủ.
Dạ Dao Quang sắc mặt khẽ biến: “Lát nữa làm cho ngươi một nồi cá kho!”
“Ác ác.” Vàng phi trả lời hai tiếng cho có lệ.
Dạ Dao Quang ánh mắt trở nên nguy hiểm: “Ngươi tốt nhất biết điều chút cho ta, nếu không……”
Kim Tử rụt đầu, sau đó nhìn chuột tiền tài một bên, tỏ thái độ kiêu ngạo.
Thấy vậy, Dạ Dao Quang hỏa khí cũng bị gợi lên tới đỉnh đầu, vận khí ngũ hành trên tay một cái chụp lên trên đầu Kim Tử: “Ngươi nói ngươi có phải được đằng chân lên đằng đầu, nhọ nhẹ với ngươi ngươi còn làm bộ làm tịch, một hai phải bức ta trở nên bạo lực, hả?”
Vàng lập tức liên mồm: “Ác ác ác.”
Ta hỏi, liền hỏi mà.
Thấy vậy, Dạ Dao Quang mới lạnh mặt: “Hỏi.”
Thật là bị áp bức thể chất!
Vì thế Kim tử không chút khách khí xách đuôi chuột tiền tài lên, đem nó tới trước mặt, bốn mắt nhìn nhau: “Ác ác ác……”
Cũng không biết một con khỉ với một con lão thử giao lưu với nhau như thế nào, sắc mặt Kim Tử liền thay đổi. Nó đưa con chuột tiền tài từ giữa không trung nện lên trên bàn, nghiêng người nuốt nước miếng rồi khoa tay múa chân với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang đồng tử co rụt lại: “Ngươi xác định?”
“Làm sao vậy, Dao Dao?” Lúc này, Ôn Đình Trạm vừa lúc tới tìm Dạ Dao Quang đi dùng bữa sáng, ở bên ngoài liền nghe được nàng cùng Kim Tử nói chuyện. Lúc này cảm giác được ngữ khí của nàng ngưng trọng không giống bình thường, vì thế bước nhanh đi vào.
Nhìn thấy Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang sắc mặt biến phức tạp.
Nhìn thấy Dạ Dao Quang như vậy, Ôn Đình Trạm càng thêm lo lắng, tiến nhanh đến, hơi hơi khom người, đôi tay cầm lấy bả vai Dạ Dao Quang: “Dao Dao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“A Trạm, ngươi mau rời khỏi nơi đây.” Dạ Dao Quang duỗi tay cầm lấy tay Ôn Đình Trạm, ngữ khí phi thường nghiêm túc.
“Dao Dao, nếu nàng không nói cho ta đã phát sinh chuyện gì, ta như thế nào tránh né?” Ôn Đình Trạm giữ chặt Dạ Dao Quang ngồi xuống, thanh âm của hắn mềm nhẹ giống như trấn định lòng người, làm Dạ Dao Quang bình tĩnh hơn một chút.
“Nơi này, có một con Bách mục yêu*.” Dạ Dao Quang hít sâu một hơi nói, “Khoảng cách nó tu vi đến cực đại chỉ kém một đôi mắt.”
“Bách mục yêu?” Ôn Đình Trạm cũng đã kinh qua không ít chuyện lạ, nhưng đối với tên yêu này tương đối xa lạ, mà liên tưởng đến câu cuối cùng của Dạ Dao Quang, hắn ngưng mi phỏng đoán hỏi, “Đây là con yêu quái tu luyện bằng mắt người? Để có thể đại thành, nó cần một đôi mắt đặc biệt, mà đôi mắt của ta là đôi mắt phù hợp nhất?”
*Bách mục yêu: yêu trăm mắt
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...