Ôn Đình Trạm nghe xong lâm vào trầm tư, lặng im chốc lát mới nói: “Như thật sự là người của Nguyên quốc sư, chỉ sợ lúc này hạ bộ nàng nhưng chính là dụng ý khác.”
“Còn có dụng ý khác?” Dạ Dao Quang nhíu mày hỏi.
“Còn có hai tầng dụng ý.” Ôn Đình Trạm xòe ra hai ngón tay, “Thứ nhất, chuyện này đột nhiên bộc phát ra, vừa đúng cùng chuyện Ninh An Vương tới, chỉ sợ bọn họ là mượn chuyện Ninh An Vương nhất định phải tới, mượn đến đây phân tán sự chú ý của muội; Thứ hai, muốn mượn đến đây thử xem thực lực của muội hiện tại như thế nào.”
Dạ Dao Quang nghe xong gật đầu, cảm thán nói: “Quả nhiên vẫn là A Trạm nghĩ chu toàn.”
Ôn Đình Trạm cười cười, hôn lên trán nàng.
“Vậy chàng nói, muội có nên mượn chuyện này buộc bọn họ phải lộ diện tìm tới?” Dạ Dao Quang lại hỏi.
Ôn Đình Trạm buông tay: “Tùy tâm ý của muội.”
“Chuyện này cũng không thể bát nháo.” Dạ Dao Quang nhíu mày, “Muội muốn mượn chuyện này đưa bọn họdẫn đến, nhìn một cái nút thắt mà bọn họ đến cùng muốn làm ra, mà muội lo lắng sự tình muội lại không thể khống chế được.”
“Dao Dao ngốc, muội đã quên sau lung muội là Thiên Cơ sư thúc, nếu không có như thế bọn họ cũng không cần thăm dò muội?” Ôn Đình Trạm vuốt ve mái tóc dài của Dạ Dao Quang, “Mà bọn họ sau lưng có thể không phải là Nguyên Đỉnh, mà là một thi hài nằm ở đế lăng nội, Nguyên quốc sư. Tuy rằng xét về mặt tình cảm, bọn họ gặp đại nạn, Nguyên Đỉnh không đến mức cứ thế khoanh tay đứng nhìn, nhưng nếu bọn hắn muốn trêu chọc đến muội, hừ ——”
Dạ Dao Quang nheo mắt nhìn, ôm đầu Ôn Đình Trạm, ngay tại trên mặt hắn hung hăng hôn một cái: “Thông minh.”
Đây là lỗ hổng, Thiên Cơ sư thúc không nhúng tay vào chuyện của Nguyên Dịch, nhưng không có nói không nhúng tay đối vời người bên cạnh Nguyên Dịch, bọn người kia còn dám đối với nàng hạ sát thủ?
Vì thế Dạ Dao Quang nhìn thời gian còn sớm, dùng bữa thế nào cũng hẳn là còn một canh giờ, liền lôi kéo Ôn Đình Trạm đến một bên, đem cửa bên trong bịt kín, sau đó đem nữ quỷ bên trong Thiên lân thả ra: “Nói đi, ta ngược lại muốn nhìn, người sau lưng ngươi chuẩn bị cho ta đề khó đến thế nào.”
“Ta là cục cưng của thượng công.” Nữ quỷ mở miệng nói câu đầu tiên, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm ngẩn ra.
Trong cung có sáu thượng: Thượng cung, thượng nghi, thượng phục, thượng thực, thượng ngủ, thượng công, nắm chi chính của cung thất. Sáu vị thượng cung chính là chính nhị phẩm nữ quan, đây là nguyên Thái Tổ noi theo tùy đường chế độ, thượng công cục, chủ quan thượng công, hạt ti chế, nắm xây dựng thợ may; Tư bảo, nắm kim ngọc châu báu tiền lụa; Tư màu, nắm tăng lụa, tư dệt, nắm dệt nhiễm. Có chưởng, điện, nữ sử.
Nữ quỷ này tự xưng là cung nữ, kia hẳn là nữ sử một loại cung nữ vị trí thấp nhất. Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đều không nghĩ tới bọn họ thật sự là tốn tâm tư, vào trong cung bắt ra một nữ quỷ, mà sự tình nữ quỷ này vướng vào, còn không phải sự tình giống nhau, mà là về phụ thân của Tiêu Sĩ Duệ, cái chết của Đức minh Thái tử.
Tên của nàng ta là Tụy Y, chính là tiến cung sau được điều đến thượng công cục, từ thượng công đương thời lấy tên. Bởi vì nàng khéo tay, đối với kim chỉ cực thuần thục, cho nên ở ti chế giám làm tú hoạt. Cơ bản đều là làm xiêm y cho hậu cung có địa vị, cung phi còn có hoàng thượng. Tuy rằng Thái tử Đông cung có chuyên môn thuộc về ti chế giám, nhưng làm ra rất nhiều đồ vật bằng chỉ dệt đều là do thượng công cục.
Hai mươi lăm năm trước, cũng chính là lúc Thái tử điện hạ suy yếu, lại một lần ngoài ý muốn nghe theo thượng công cục ti chế phân phó, cho Đông cung đưa vải vóc châm tuyến đi, còn có một bộ thường phục của Thái tử điện hạ. Lúc đó thường phục của Thái tử điện hạ đều từ ti chế bọn họ tự tay thêu văn án.
Hình thêu kia để trông thật sống động, lệnh cung nữ thêu thật kỹ càng, cẩn thận kiểm tra lại từng chi tiết, nhưng cũng không biết có phải hay không do ý của ti chế, trên quần áo thế nhưng có một cây kim. Theo lý thuyết, y phục của Thái tử sau khi làm xong phải đưa đến hoán y cục tẩy một lần, lại phơi khô một tuần hương, trải qua vài đạo quy trình này, nhưng cây châm này cũng không có người phát hiện.
Mà Tụy Y lúc vuốt ve hoa văn thêu vô ý bị đâm bị thương tay, vết máu liền dơ xiêm y Thái tử điện hạ, lúc đó nàng rất kinh hoảng. Cuối cùng nàng tự nhắc mình trấn định xuống, trong cung kim của từng cung nữ đều được định số, nàng nghe người ta nói Thái tử điện hạ hiền lành, vì thế nàng đã nghĩ đến việc đi cầu tình.
Nhưng với phẩm cấp của nàng làm sao có thể thấy được Thái tử? Y phục đưa đi, tự nhiên là cùng Đông cung tương quan nữ quan mang đi, nhưng chỉ cần Đông cung nữ quan vừa thấy đến trên quần áo có vết máu tất nhiên muốn hỏi tội nàng. Ôm trong ngực không yên tâm, nàng liền đi tới phía trước, gặp được vừa đúng thái tử phi hồi cung, vì thế nàng lấy hết dũng khí quỳ gối trước mặt thái tử phi, tự xưng có việc cần bẩm báo thái tử phi, sự tình quan mưu hại Thái tử.
Thái tử phi cho người mang theo nàng vào Đông cung, tự mình thẩm vấn nàng, nàng nói lúc nàng đi ngang qua Ngự hoa viên, vô ý thái dương giật giật, phát hiện Thái tử điện hạ thường phục có cái gì lạ, cẩn thận tìm kiếm mới tìm được một cây kim, mà lúc nàng rút cây kim đó ra, vô ý đâm vào ngón tay, làm dơ thường phục của điện hạ.
Thái tử phi tất nhiên là tức giận, thường phục có kim, nếu vô ý đâm vào thân thể Thái tử điện hạ, đúng là sẽ bị hiềm nghi là mưu hại Thái tử. Nhưng y phục này trải qua Thượng công cục, lại trải qua Hoán y cục, Thượng phục cục, cây kim này muốn tra tới nguồn buộc phải gây va chạm.
Cuối cùng thái tử phi đem chuyện này bẩm báo Thái tử, Thái tử điện hạ chính là trầm tư một lát liền cười nói: “Nàng bỏ qua đi, có sơ sẩy cũng là chuyện thường, việc này như vậy cứ cho qua, nàng trở về đi.”
Cứ như vậy, Tụy Y âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cho rằng chính mình cuối cùng cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, Thái tử điện hạ đã không truy cứu, chuyện này liền sẽ không có người biết, nàng tất nhiên sẽ thành công. Nếu nàng đem thường phục quay trở lại thượng công cục, liền tính là lấy lí do thoái thác, chỉ sợ cũng sẽ trở thành vật hi sinh.
Nhưng mà, Tụy Y không nghĩ tới, sang tới ngày thứ hai, ngón tay bị cây kim kia chọc thủng liền bắt đầu sưng đỏ. Bởi vì thái tử phi sợ hãi có người mưu hại Thái tử, cố ý truyền ngự y kiểm nghiệm cây kim kia có độc hay khong, lúc đó Tụy Y cũng ở đó, ngự y đảm bảo cây kim không có độc. Cho nên, Tụy Y ngày đầu tiên cũng không có để ở trong lòng.
Mà sang ngày kế tiếp, ngón tay nàng chẳng những không tốt lên, ngược lại càng nghiêm trọng, chẳng qua ba ngày liền lên mủ, nhìn qua cực kỳ đáng sợ, nàng mới ý thức được sự việc không đơn giản, tất nhiên là đã trúng độc. Loại độc này, không phải đến từ cây kim kia, là từ thường phục của Thái tử!
Trong nháy mắt, Tụy Y nhận thấy được nàng đã vướng vào một đại âm mưu kinh thiên. Nàng bị dọa đến mức không dám đi thái y viện, ngay cả Thái tử cũng dám độc hại người, chỉ sợ là người ở thái y viện, độc này được nhuộm dần ở xiêm y là như thế nào mà đến.
Nhưng ngón tay nàng càng ngày càng không thể giấu diếm, nàng lại không có cơ hội đi Đông cung bẩm báo Thái tử điện hạ cùng thái tử phi. Với phẩm cấp của nàng, có thể ngẫu nhiên gặp thái tử phi một lần đã là vạn hạnh. Đến thời điểm cuối, nàng thậm chí nghĩ tới chuyện phế đi ngón tay này, dù bị đuổi đến lãnh cung sống, cũng muốn bảo trụ tánh mạng.
~~~~~~~
Do gần Tết công việc khá bận nên mình cố gắng ngày 1 chương nha mọi người, những ngày nghỉ không có máy tính nên cũng tạm dừng nha. purple_rose
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...