Quái Phi Thiên Hạ

“Rõ ràng là làm khó dễ.” Dạ Dao Quang bất mãn nói thầm.

Bọn họ bên nữ cách khá xa với bên nam, nàng cũng là khắc chế thanh âm, trừ hai người bên cạnh Chử Phi Dĩnh cùng Trác Mẫn Nghiên, ngay cả xa hơn một chút là La Phái Hạm cùng Đơn Ngưng Oản đều không có nghe được.

Chử Phi Dĩnh cùng Trác Mẫn Nghiên không khỏi nhìn nhau cười.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về chàng trai đang đứng giữa dưới ánh đèn. Có một số người chờ mong, lại có một số người vui sướng khi người khác gặp họa. Nhưng thấy thiếu niên kia không chút hoang mang, gọi tùy tùng của mình tới, thấp giọng phân phó vài tiếng, đợi khi tùy tùng đi xuống, Ôn Đình Trạm tao nhã nói: “Đã được bệ hạ phân phó, vi thần xin tuân lệnh.”

Được Hưng Hoa đế cho phép, Ôn Đình Trạm chậm rãi đi đến khu vực trung tâm giữa hồ sen, lúc này các thiếu nữ đang ca múa đều dừng lại, Chử phủ hạ nhân di chuyển lên một cái cái bàn, sắp xếp lư hương cùng hương liệu, mọi người đều tò mò không thôi. Thấy thiếu niên kia rửa tay, bắt đầu chế xuất hương, hơn nữa động tác của hắn phi thường tuyệt đẹp, nhìn như thể đang gảy đàn cẩm huyền (loại đàn dây), ánh mắt mọi người đều theo dõi theo từng động tác của hắn. Rất nhanh Ôn Đình Trạm liền chế xuất hai nén nhang thô.

Thật là phi thường thô ráp, hương từ trên xuống dưới không hề đều nhau. Hai cây hương này của Ôn Đình Trạm, đều thô như nhau, trên đầu thì dày nhưng xuống dưới lại mỏng, có chỗ hương còn gấp khúc. Trong lúc nhất thời, ngay cả Dạ Dao Quang cũng không biết Ôn Đình Trạm trong lòng là muốn làm gì.

“Hai cây hương này chính là đề của Ôn mỗ.” Ôn Đình Trạm đem một cây hương châm, đặt tại án kỷ phía trên. Những vật dụng dư thừa trên án kỷ tự tay thu thập đưa cho chử phủ hạ nhân, sau đó đi rửa tay.

Lúc này tất cả mọi người đều ngửi thấy mùi hương làm cho người ta cảm giác yên bình, mùi hương rất nhẹ, nhưng vừa tiếp xúc liền nhịn không được hít sâu, có thể làm thư giãn đầu óc. Mùi hương rất nhanh liền dứt, đến khi hương hoàn toàn khuếch tán hết, mọi người mới như bừng tỉnh từ trong mộng.


Chỉ thấy Ôn Đình Trạm nhìn qua Hưng Hoa đế: “Hồi bẩm bệ hạ, vi thần vừa mới đốt một nén hương, không lâu không nhanh vừa vặn là ba mươi phút, vi thần muốn hỏi một câu, có ai biết cách làm thế nào để cây hương này cháy hết trong vòng mười lăm phút?”

Chốc lát tất cả mọi người đều rơi vào trầm tư, nếu như Ôn Đình Trạm này làm căn hương đều, như vậy đốt đến một nửa tự nhiên chính là mười lăm phút, có thể mấu chốt là Ôn Đình Trạm căn hương không đều, chỗ mỏng cháy mau, chỗ thô dày cháy chậm, muốn dùng cách nào đo đúng mười lăm phút...

“Thú vị.” Ngay cả Hưng Hoa đế, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra.

Tất cả mọi người vì quạt của Hưng Hoa đế, lại vì ngọc bội Nguyên Ân đại sư làm phép, vì thế vắt óc tìm phương án, trong lúc nhất thời cả biệt viện đều im lặng.

“Ái khanh, đạo đề này của khanh xem ra cũng không đơn giản, tựa hồ không ai có thể đáp lại.” Suy nghĩ mười lăm phút sau, Hưng Hoa đế mở miệng.

“Bệ hạ, đề này cũng không khó, vi thần tin tưởng đang ngồi đây ai cũng có thể giải.” Ôn Đình Trạm chắc chắn.

Thấy vậy, Hưng Hoa đế liền cao giọng nói: “Vị ái khanh kia có thể đáp lại? Nếu là biết mà không đáp, trẫm có thể coi là khi quân.”

Lời này vừa ra, quả nhiên có người đứng dậy, người này không phải ai khác, chính là Đơn Cửu Từ.

Hưng Hoa đế thấy vậy liền cao hứng: “Trẫm còn tưởng rằng công tử Cửu châu cũng không biết đáp án, nói nhanh phương pháp giải đề này.”

Đơn Cửu Từ đi lên phía trước hành lễ với Hưng Hoa đế rồi mới đi đến hồ sen trì, tiếp nhận trong tay Ôn Đình Trạm một căn hương, ngay trước mặt Ôn Đình Trạm đem nửa hương dưới phần gỗ bẻ gẫy, sau đó từ một bên người hầu lấy ra đồ nhóm lửa, đem hương đặt ngang lên lư hương phía trên, hai tay cơ hồ đồng thời châm hương ở hai đầu.

“Bất luận hương này không đều đặn như thế nào, đợi khi đầu và cuối cháy tới điểm giao nhau, đó là mười lăm phút.” Đơn Cửu Từ giải thích nói.

Mọi người này mới bừng tỉnh, vì thế đều tán thưởng thành tiếng.


“Hay!” Hưng Hoa đế lúc này vỗ tay, “Tốt, phần thưởng do Đơn gia tam công tử sở hữu.”

Hưng Hoa đế vung tay lên, liền có người đem phần thưởng bưng đến trước mặt Đơn Cửu Từ. Ở cách khá xa trung tâm, nhiều người không thấy được Đơn Cửu Từ là cầm lấy ngọc bội của Ôn Đình Trạm trước, ngay cả những người thấy được cũng không dám nói gì, chỉ biết người thông minh làm cái gì cũng khó hiểu được. Mảnh ngọc với kết cấu thô ráp, bị Đơn Cửu Từ nắm ở đầu ngón tay vuốt ve: “Đa tạ phần thưởng của Ôn đại nhân.”

“Chỉ là một vật bình thường, tam công tử không cần để ở trong lòng.” Ôn Đình Trạm cười nhẹ, hạ giọng, chỉ có hai người bọn họ nghe thấy, “Chân chính bảo bối đều là cất ở trong trái tim, làm sao có thể tùy ý đem tặng?”

Nói xong, Ôn Đình Trạm phất tay áo bào, cố ý mượn cơ hội này nhìn về phía Dạ Dao Quang cách đó không xa. Đơn Cửu Từ đưa mắt nhìn theo, ánh mắt không khỏi chợt lóe, bởi vì bất luận kẻ nào nhìn qua đều có thể thấy được xiêm y Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang không có khác biệt, cùng loại vải dệt, cùng dạng họa tiết thêu, đồng dạng màu sắc, chẳng qua là một bộ cho nữ, một bộ cho nam.

Nắm thật chặt ngọc bội trong tay, Đơn Cửu Từ chắp tay với Ôn Đình Trạm: “Ôn đại nhân, ngươi hôm nay chơi với lửa, không sợ sẽ thành tự thiêu sao?”

Ôn Đình Trạm biết với sự an bài của hắn, việc xuất nhập có lẽ có thể giấu được người khác, nhưng tuyệt đối không thể gạt được người ở ngay sát vách, đối với nhất cử nhất động của hắn còn tăng gấp đôi sự lưu tâm, Đơn Cửu Từ lại có trí tuệ hơn người. Cho nên, việc hôm nay, Đơn Cửu Từ khẳng định biết, hắn vẫn như cũ lãnh đạm: “Ôn mỗ đã sớm biết Đơn công tử ở ngay bên cạnh, cũng biết Đơn công tử hôm nay trở về.”

Ý đã thể hiện ra ngoài lời nói, ta sớm biết không thể gạt được ngươi, tự nhiên sẽ không sợ ngươi giở trò xấu.

“Ôn đại nhân thật sự là tự tin trước sau như một.” Đơn Cửu Từ nhếch khóe môi.

“Kỳ phùng địch thủ, chính là một sự may mắn gặp được, Ôn mỗ rất chờ mong tam công tử chỉ giáo.” Ôn Đình Trạm khóe môi ý cười càng sâu, “Ba năm trước ta có chỉ đứng ở yết hầu tam công tử, ba năm sau, tam công tử có thể lĩnh giáo một chút tiến bộ của Ôn mỗ hay không?”


“Hai ngươi to nhỏ gì đó?” Lúc này Chử đế sư cao giọng hỏi.

Hai người tách ra, Ôn Đình Trạm cười văn nhã, Đơn Cửu Từ tươi cười khéo léo.

Đơn Cửu Từ nói: “Đế sư có thể không biết, ba năm trước Ôn đại nhân đi qua Ứng Thiên phủ, tiểu tử may mắn kết bạn với Ôn đại nhân, cho nên liền hàn huyên vài câu.”

“Hóa ra các ngươi sớm quen biết, các ngươi đứng cạnh nhau, trẫm ngược lại thấy giống như một đôi bảo kiếm.” Hưng Hoa đế nói, “Đúng là anh hùng luyến anh hùng.”

“Bệ hạ quá khen.” Hai người đồng thời khiêm tốn trả lời.

“Ha ha ha ha, hôm nay trẫm vô cùng vui vẻ.” Nói xong Hưng Hoa đế liền đứng lên, “Bất quá sắc trời đã không còn sớm...”

“Phanh!” Hưng Hoa đế lời còn chưa dứt lời, một tiếng nổ vang. Mọi người biến sắc, liền nhìn tới phòng bếp khói đặc cuồn cuộn dâng lên. Trước khi mọi người kịp phản ứng, một âm thanh rùng rợn cắt ngang bầu trời. Có người giương cung phóng tới sương khói tràn ngập mê hương, cơ hồ trong vài cái nháy mắt, yến hội liền đầy những quả đạn khói, dưới sương mù nhìn năm ngón tay cũng không thể nhìn thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui