Quái Phi Thiên Hạ

“Đừng sợ! Đình nhi đừng sợ!” Dạ Dao Quang vội vàng nhẹ nhàng trấn an cảm xúc của Lôi Đình Đình.

Dưới sự khơi thông khí ngũ hành của Dạ Dao Quang, ngay sau đó Lôi Đình Đình đã bình tĩnh trở lại, nhìn Dạ Dao Quang sợ hãi. Dạ Dao Quang nắm tay nàng rồi nhìn Lưu cô cô từ trong cung ra ngoài theo hầu nói: “Làm phiền bà đưa Lôi cô nương về phòng nghỉ ngơi!”

Tuy vị ma ma này nói năng rất thận trọng nhưng Lôi Đình Đình lại có thể nương tựa vào bà ấy, những người bị mất đi hồn phách, thực ra bọn họ rất nhạy cảm với thiện và ác! 

Tiễn Lôi Đình Đình xong, Dạ Dao Quang quay sang nhìn Ôn Đình Trạm nói: “Không có nhiều manh mối lắm!”

Kéo Ôn Đình Trạm về thư phòng, cô dùng cách vẽ đơn giản đặc biệt của mình để phác họa tỉ mỉ lại hình ảnh cuối cùng trong kí ức của Lôi Đình Đình rồi đưa cho Ôn Đình Trạm. Không những chỉ có một cánh tay, mà những hình ảnh trong kí ức của Lôi Đình Đình toàn máu là máu, đến cả bầu trời trên ngôi nhà cũng dường như bị nhuộm bởi một màu máu vậy. Hình ảnh đã không còn rõ ràng nữa rồi, rất nhiều thứ giống như bị máu tạt vào đều biến thành màu đỏ, bao gồm cả phần cẳng tay trước của một cánh tay đều bị biến thành màu đỏ tươi.

“A Trạm, chàng nói xem chúng ta có nên đánh lừa thử không?” Nhìn Ôn Đình Trạm nhăn mày nên Dạ Dao Quang đề nghị: 

“Chúng ta có thể truyền ra bên ngoài nói chàng đã trị khỏi cho Lôi cô nương, hơn nữa còn nhớ tận mắt nhìn thấy hung thủ, chỉ là trước mắt vẫn chưa nhớ rõ. Chúng ta có thể vẽ bức tranh này rõ nét hơn rồi để Triệu Hối truyền tin ra ngoài, muội không tin hung thủ có thể ngồi yên được!”


“Đánh rắn động cỏ!” Ôn Đình Trạm lắc đầu không đồng ý:

“Nếu tên hung thủ này là người bình thường thì đây vẫn có thể xem là một cách tốt, nhưng từ sự lạnh lùng bình tĩnh giải quyết hậu quả của hắn, hơn một tháng trước đến nay đã điều tra và nắm rõ đám người Quan Chiêu mà nói, hắn là người không xuất hiện thì thôi, một khi xuất hiện thì sẽ làm người ta phải kinh ngạc. Chúng ta làm như vậy, sơ sẩy một cái càng khiến hắn yên tâm hơn, cho rằng chúng ta cũng không tìm ra được chứng cứ, nếu ép hắn quá, hắn sẽ tìm một tên Quan Chiêu thứ hai. Hắn ta ở trong tối còn chúng ta ở ngoài sáng! Muốn đòi lại công đạo cho Quan Chiêu, chúng ta không thể lấy một sinh mạng vô tội khác ra trả giá được, chí ít cũng phải đợi chúng ta nắm chắc được hung thủ rồi ở trong tối quan sát, sau đó mới có thể làm kinh động bọn chúng!” 

Dạ Dao Quang nghe xong cũng gật đầu: “Tạm thời cũng không vội, đợi tiểu Dương quay về rồi nói tiếp cũng không muộn. Sớm mai chàng còn có buổi triều, mau đi nghỉ sớm đi, đừng suy nghĩ nhiều quá!”

“Ừm! Nàng cũng nghỉ ngơi sớm đi!” Ôn Đình Trạm gật đầu, sau đó tiễn Dạ Dao Quang về phòng.

Lôi Đình Đình được sắp xếp ở bên cạnh cô, Dạ Dao Quang làm như vậy vì thứ nhất là sợ Lôi Đình sẽ gặp phải nguy hiểm trong phủ của mình, như vậy Ôn Đình Trạm sẽ là người phải chịu trách nhiệm. Thứ hai là lo người có cảm xúc không ổn định như Lôi Đình Đình vào ban đêm sẽ bị kích động, xảy ra bất trắc không thể khống chế được. Vì thế trước khi về phòng, Dạ Dao Quang đã đẩy Ôn Đình Trạm đi chỗ khác rồi đi thăm Lôi Đình Đình, dùng khí ngũ hành để trấn an một chút cảm xúc đau khổ của nàng ấy xuống, xong xuôi mới nhẹ nhàng rời khỏi về phòng nghỉ ngơi. 

Hôm sau, Dạ Dao Quang vẫn dậy sớm như thường ngày, nấu cho Ôn Đình Trạm bữa sáng xong mới đi tu luyện. Lôi Đình Đình ngủ đến gần giữa trưa mới mơ màng thức dậy, được Lưu cô cô dẫn đến nhà ăn ăn cơm với Dạ Dao Quang. Dường như Lôi Đình Đình rất thích Dạ Dao Quang, vừa đến đã dính chặt lấy cô.


“Mau ăn cơm đi!” Dạ Dao Quang cũng rất kiên nhẫn với Lôi Đình Đình, nhìn thấy nàng ấy đến cầm đũa cũng không biết liền sai người lấy cho nàng ấy một chiếc thìa, sau đó gắp thức ăn cho nàng ấy.

“Mẹ!” Bỗng nhiên Lôi Đình Đình ngẩng đầu nhìn Dạ Dao Quang gọi một tiếng. 

Suýt nữa dọa ngốc Nghi Ninh đứng sau Dạ Dao Quang nhưng lại làm Dạ Dao Quang rất vui, bởi vì những người bị kinh sợ sẽ tự khép mình lại với thế giới bên ngoài, cơ bản sẽ không nói chuyện lại. Một tiếng nói này của Lôi Đình Đình đã thể hiện suy nghĩ hỗn loạn của nàng đã bắt đầu tỉnh táo trở lại, mà Lôi Đình Đình gọi cô như vậy chẳng qua là đồng ý tìm lại những kí ức đã trải qua, đúng lúc lại có cảnh này, mà cảnh này xảy ra giữa nàng và mẹ nàng.

“Đã mấy hôm rồi Lôi cô nương không được ngủ ngon như đêm qua”. Từ lúc đến đây Lưu cô cô vẫn chưa nói câu nào nay cũng đã mở lời.

Sự việc của Lôi Đình Đình có rất nhiều người liên quan, bệ hạ đưa nàng vào cung thứ nhất là vì để bảo vệ an toàn cho nàng, thứ hai là vì muốn để cho thái y viện có thể chữa trị cho nàng. Lôi Đình Đình vừa vào cung đã được Lưu cô cô ở bên cạnh chăm sóc, căn bản một ngày ở trong cung Lôi Đình Đình sẽ phát điên hai đến ba lần, tối đến thì thường xuyên bị giật mình tỉnh giấc trong mơ, sau đó quậy phá rồi khóc lóc om sòm, ăn xong cũng không muốn đến gần ai cả, đến đây rồi mới trở nên bình thường một chút. 

Dạ Dao Quang nhìn trước mắt là một cô nương trong trắng, một cô nương xinh đẹp như vậy, nếu không phải trong nhà xảy ra tai họa bất ngờ, với tính khí của cha mẹ nàng thì chắc chắn có thể tìm cho nàng một người chồng đáng tin cậy, sau đó bình thản sống một cuộc sống hạnh phúc đến già. Bây giờ lại biến thành bộ dạng này. Nghĩ đến việc vụ án này sau khi phá giải được rồi, không biết nàng ấy sẽ đi đâu về đâu…


Vì thế cô càng tỉ mỉ chăm sóc nàng ấy hơn, ăn cơm xong, Dạ Dao Quang lại chơi với Lôi Đình Đình một lát. Mỗi khi nàng gặp phải cảm xúc lên xuống gì đó, Dạ Dao Quang lại dùng khí ngũ hành khơi thông cho nàng. Mãi đến khi qua giờ Ngọ thì Lục Vĩnh Điềm đến.

“Sao hôm nay cậu lại rảnh đến mức đến chỗ ta thế này?” Dạ Dao Quang nhướng mày hỏi. 

“Lời này của tiểu Khu giống như nói ta không có việc gì thì không bao giờ đến đây vậy!” Lục Vĩnh Điềm lẩm bẩm.

“Lẽ nào không phải sao?” Dạ Dao Quang hỏi lại.

“Đương nhiên là không phải rồi!” Lục Vĩnh Điềm kiên quyết phủ nhận, sau đó nói có vẻ tự đắc: 

“Sau khi tiểu Khu đi phủ Phượng Tường, dường như ngày nào ta cũng đến đây, đến Doãn Hòa còn thấy ta phiền. Không dễ dàng gì tiểu Khu mới trở về, ta không thể không biết điều được, nếu không Doãn Hòa chắc chắn sẽ dạy dỗ ta một trận ra trò!”

“Được rồi! Mồm mép cậu càng ngày càng dẻo ra rồi đấy!” Dạ Dao Quang không chịu được nói:


“Vậy sao hôm nay cậu lại không biết điều như vậy?” 

“Doãn Hòa sai người chuyển lời cho ta bảo ta túc trực, sau đó lấy ra một bức họa trong thư phòng cậu ấy rồi bảo ta đi điều tra một người”. Lục Vĩnh Điềm nói.

Lúc này Dạ Dao mới hiểu ra, e là Ôn Đình Trạm muốn để Lục Vĩnh Điềm đi điều tra xem người nào có cánh tay giống với cánh tay kia, trước tiên là để khoanh vùng phạm vi sau đó mới có thể từng bước từng bước hành động!

Vì thế Dạ Dao Quang cũng không dây dưa nữa mà đi vào thư phòng, bỗng phát hiện ra Ôn Đình Trạm đã vẽ hoàn chỉnh bức tranh của cô, hơn nữa trên cánh tay ấy lại còn đánh dấu một chỗ, vết sẹo, cái bớt càng có khả năng là một vật trang sức vì giơ tay lên mà nó bị trượt xuống. Dù sao suy đoán cũng rất tường tận. Để đám người này cho Lục Vĩnh Điềm đi điều tra, phương hướng cũng rất rõ ràng, bởi vì hắn là người của Tuần bổ ngũ doanh nên là người dễ dàng tiếp xúc hơn. 

Mới qua bữa trưa không lâu nên Dạ Dao Quang cũng không giữ Lục Vĩnh Điềm ở lại nữa. Nhưng cô vừa tiễn Lục Vĩnh Điềm đi thì lại đón một người khác, người này không phải ai xa lạ, mà là Hà Định Viễn người mà Ôn Đình Trạm tính kế vô cùng đáng thương!

“Ôn phu nhân, đây là thứ mà Ôn đại nhân cần, đúng lúc hôm nay có thời gian nên tiện mang nó đến đây!” Hà Định Viễn rất thận trọng đưa cho Dạ Dao Quang một phong thư dày, sau đó cũng không nói gì khác liền cáo từ ra về.

Nhìn Hà Định Viễn đi xa rồi Dạ Dao Quang mới mở bức thư không bị dán kín kia ra, bên trong chính là thông tin chi tiết về đám người Quan Chiêu kia. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui