Rất nhanh, Kim Tử đã tìm được một con cò tỳ bà (*) bên bờ sông.
Con cò tỳ bà này có kích thước lớn vô cùng, chiều dài khoảng một mét ba, toàn thân là lông vũ màu trắng, trên cổ có lớp lông màu vàng, mỏ thẳng dẹp giống như thân đàn tỳ bà, chân màu đen, ánh mắt sắc bén vô cùng. Lúc Dạ Dao Quang đuổi theo thì Kim Tử đang uy phong lẫm liệt cưỡi trên một con cò tỳ bà, con cò bị Kim Tử ép nằm rạp trên mặt đất thở hổn hển, rõ ràng cả hai vừa xảy ra một trận xung đột bởi vì xung quanh không có khí tức của động vật khác.
“Hừ, bắt nạt một động vật nhỏ mà cũng đắc ý như vậy.” Nhìn gương mặt đang giương lên chờ được khen của Kim Tử, Dạ Dao Quang liền lấy tay đập vào đầu nó:
“Hỏi xem nó có biết rết tinh kia ở đâu không?”
“A a!” Kim Tử cảm thấy thần Hầu đáng thương nhất trên thế gian này chính là nó, nó làm việc cực nhọc như vậy đã không được thưởng lại còn bị bạo hành nữa. Trái tim nhỏ của Kim Tử đã tan vỡ thành mảnh vụn rơi đầy đất, nhưng trước uy quyền của Dạ Dao Quang nó cũng chỉ có thể bắt đầu giao lưu với con cò.
Cò tỳ bà đã bị Kim Tử làm cho hoảng sợ, nó hoàn toàn không dám phản kháng nữa, đối với chuyện Kim Tử hỏi nó cũng biết một chút. Đôi rết tinh này còn ít tuổi hơn nó, hơn nữa rết tinh kia còn sinh ra trên địa bàn của nó.
“Nhanh, đưa ta tới hang ổ của nó.” Dạ Dao Quang cảm thấy con rết này sẽ không dại dột ở lại đó, nhưng chỉ có thể tìm được thuốc giải độc ở hang ổ của nó mà thôi.
Độc của rết đại phu có thể giải được nhưng đây là rết đã thành tinh, độc của nó chính là yêu độc, không phải độc mà đại phu người phàm có thể giải. Mặc dù cô có thể tìm Mạch Khâm nhưng không phải trường hợp bất đắc dĩ thì cô sẽ không gây phiền phức cho Mạch Khâm.
Quả nhiên rết tinh cũng không ở hang ổ của nó, vì tiết kiệm thời gian, Dạ Dao Quang trực tiếp bảo Kim Tử hỏi con cò tỳ bà, cuối cùng tìm được một con sóc bay đã có linh trí ở gần hang ổ của rết tinh.
Phân và nước tiểu của con sóc bay này trộn cùng với chút cát đá khô được gọi là mỡ ngũ linh, có thể dùng để cầm máu, trị tắc nghẽn mạch máu, phụ nữ bị băng huyết cũng có thể dùng. Có thể dùng trực tiếp, có thể dùng pha với rượu, có thể phối hợp với dược liệu khác để sử dụng. Trong “Bản Thảo Cương Mục” có không ít phương pháp sử dụng của mỡ ngũ linh.
Không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là thuốc giải!
Dạ Dao Quang tìm một lúc mới tìm thấy mỡ ngũ linh. Sau cùng còn cố ý để Kim Tử hỏi cò tỳ bà một chút về tung tích của rết tinh nhưng không hỏi được gì. Dạ Dao Quang đành mang mỡ ngũ linh về cứu người trước, chuyện của rết tinh sau này sẽ tính tiếp.
Lúc Dạ Dao Quang trở lại nha phủ đã là ban đêm, cô cũng không ăn cơm tối, trực tiếp dùng mỡ ngũ linh kê đơn cứu Đường thị, sau đó mới bắt đầu đi tắm rửa, ăn cơm. Tần Đôn đã ăn trước nhưng vẫn im lặng ngồi đó chờ Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang vừa ăn vừa kể lại mọi chuyện xảy ra hôm nay cho Tần Đôn.
Tần Đôn hỏi: “Dựa theo lời của tiểu Khu thì người sau lưng rết tinh kia rất có thể là đồng đạo của tiểu Khu?”
Nếu không thì sao lại biết được chỗ đặc biệt của cái nồi kia? Sao có thể trợ giúp cho rết tinh?
“Ta cũng từng nghĩ như vậy, nhưng không phải!” Dạ Dao Quang lắc đầu:
“Nếu cùng là đồng đạo của ta thì hắn sẽ không để cho Từ thị tới hại Hành nhi, dù sao mọi người cũng không có thù oán gì với hắn, có lẽ người sau lưng này chắc chắn là người có khúc mắc với người mà cậu không biết. Nếu hắn có khúc mắc với cậu, tu vi của hắn nhất định không thấp, ta đưa cho cậu mấy thứ này tuy không có khả năng ngăn cản hắn, hắn vẫn có thể mang rết tinh dẫn vào phủ nhưng như vậy hắn cũng sẽ phải chịu sát nghiệt, chỉ là đa số sát nghiệt đều do rết tinh kia gánh chịu. Dù sao đây cũng là biện pháp tốt nhất, cũng không chắc hắn sẽ làm như vậy, ta cảm thấy hắn không thể nào là đồng đạo của ta được, nếu tu vi không đủ thì không có khả năng làm chuyện đó.”
“Hôm nay ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi, thật sự không nghĩ ra ta đã kết thù kết oán cùng với người nào…” Tần Đôn lắc đầu:
“Tiểu Khu, có phải rết tinh tìm được người này, sau đó dùng chiếc nồi kia làm giao dịch không? Hiện giờ hắn không dẫn rết tinh tới đây là bởi có bùa chú của cậu ngăn cản, biết sau lưng ta có cậu nên mới đi đường vòng ám hại những người khác?”
Dạ Dao Quang cắn đũa suy nghĩ một chút, nhíu mày nói: “Nguyên nhân cậu nói ra nghe cũng được, nhưng ta vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.”
“Chỗ nào không thích hợp?” Tần Đôn vội vàng hỏi lại.
“Thứ nhất, yêu tinh và chúng ta vốn là thiên địch, gây sự với chúng ta cũng giống như bảo hổ lột da vậy. Nó là yêu tinh, chúng ta diệt trừ nó chính là tích công đức, công đức có thể trung hòa mọi loại tội nghiệt. Càng không nói đến việc nó đã hại nhiều người, như vậy công đức thu được sẽ càng lớn. Đây chính là chúng ta cầm đằng chuôi, rết tinh gặp được người như chúng ta tất nhiên sẽ không dám đùa với lửa, đem chính mình ra đánh cược.” Dạ Dao Quang gác đũa lại, nghiêm túc nói tiếp:
“Thứ hai, đây chính là điểm ta vẫn không hiểu rõ. Rết tinh này còn chưa tiến hóa, tu vi không cao, nó cũng không có cách nào giao tiếp với con người, như vậy thì sao nó có thể nói ý nghĩ của nó cho người sau lưng kia được?”
Cô muốn tìm được hang ổ của rết tinh còn phải bảo Kim Tử bắt một con cò tỳ bà, mà con cò cũng chưa tiến hóa, cô nghe không hiểu lời nói của nó, nếu không có Kim Tử thì không có khả năng tìm được hang ổ của rết tinh kia. Thế gian này đúng là có người am hiểu ngôn ngữ động vật nhưng loại người này bình thường luôn gặp may mắn nên sẽ không làm chuyện tà ác, bằng không kết quả còn thảm hại hơn so với linh tu.
“Lẽ nào không thể giao lưu bằng thần thức sao?” Tần Đôn đã từng nghe Dạ Dao Quang nói qua về chuyện giao lưu bằng thần thức, lúc đầu ở học viện Dạ Dao Quang đã làm mẫu trước mặt bọn họ để cho Ôn Đình Trạm vẽ lại chân dung Quách Viện.
“Muốn giao lưu thần thức cũng phải hiểu ngôn ngữ mới được.” Dạ Dao Quang không biết nên khóc hay nên cười:
“Đừng nói không thể, cho dù có thể thì cũng không một người tu hành nào có thể để một yêu vật giao lưu thần thức với mình, đây chính là hành động liều mạng. Có một vài yêu tinh biết cách ăn mòn thần thức, sau đó hấp thu tu vi của người tu luyện để nâng cao tu vi của chính mình.”
Nhất thời Tần Đôn cũng rơi vào trầm tư, Dạ Dao Quang ăn no xong cũng ngồi suy nghĩ, lúc này Tiểu Quai Quai bay tới, Dạ Dao Quang liền tiếp nhận thư của Ôn Đình Trạm, trên mặt giấy chỉ có một câu: “Hai yêu vật thôi!”
Dạ Dao Quang lập tức vỗ đầu: “Đúng vậy, tại sao ta lại không nghĩ đến chứ?”
Bởi vì lúc đó rõ ràng cô nhìn thấy bóng người nên vẫn nghĩ đó là con người mới khiến mọi chuyện đi vào ngõ cụt. Nếu rết tinh kia quen biết một yêu tinh đã có thể biến hình, sau đó yêu tinh kia còn ở bên cạnh một người nào đó thì chỉ cần rết tinh kia tìm đến cửa đề nghị giao dịch là được.
Còn người kia có lẽ không có thù oán gì với Tần Đôn, chỉ là bị yêu vật kia ảnh hưởng mà thôi. Chuyện đó cũng giải thích được vì sao rết tinh không dám xông vào trong phủ, bởi vì kẻ giúp nó cũng chỉ là yêu vật, không dám xông vào trong phủ của Tần Đôn.
Quả nhiên vẫn là a Trạm nhà cô thông minh tuyệt đỉnh!
***
(*) Cò tỳ bà: Là một giống cò trắng trong sách đỏ, thân hình giống như đàn tỳ bà, mỏ dẹt như hình cái thìa, sống ở những vùng nước nông, có nhiều bùn. Ở Việt Nam gọi là cò mỏ thìa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...