Nhạc Tương Linh nở nụ cười, thực ra nàng vừa nói mấy câu đó là có ý muốn thăm dò xem bệ hạ có ban hôn cho nàng và Ôn Đình Trạm hay không, nếu đồng ý thì sẽ là như vậy, bởi vì nàng tin rằng bệ hạ cũng biết Ôn Đình Trạm sớm đã có hôn ước. Nếu không đồng ý, bệ hạ tất nhiên sẽ không ngồi nhìn nàng bị cự tuyệt, dù sao nàng cũng là nữ tử hoàng gia, thế nên nàng lại càng có thêm lòng tin.
Đôi mắt thanh tú của nử tử ngưỡng mộ nhìn về phía Ôn Đình Trạm, đôi môi đỏ thắm của nàng khẽ nói: "Quân tử trước gương sáng, chân mày điểm bút thanh; vẽ nhạt tình sâu đậm, lòng này có xứng chăng?"
Rất thẳng thắn, rất rõ ràng, đây chính là trực tiếp tỏ tình trước mặt tất cả mọi người. Nếu đối tượng không phải Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang sẽ nghĩ người cổ đại tỏ tình uyển chuyển hoa mỹ hơn nhiều hơn kiếp trước nhiều. Nhưng vì là Ôn Đình Trạm nên trong lòng Dạ Dao Quang đang bùng nên một ngọn lửa tức giận không tên.
Nhạc Tương Linh vẫn thêm dầu vào lửa giận, dường như đang nói ra hết tâm tư trong lòng, cũng không thấy xấu hổ nữa mà mạnh dạn nhìn chằm chằm Ôn Đình Trạm: "Bài thơ này tên là "Vấn tình", mời quan Trạng nguyên chỉ giáo."
Không ít người nhìn Ôn Đình Trạm với ánh mắt ngưỡng mộ, Nhạc Tương Linh tuyệt đối không phải là cô gái không có gì thú vị như Ma quân nói, mà ngược lại nàng là con gái Nhạc Thư Ý, từ nhỏ ở Đế đô đã nổi danh có tài. Hơn nữa với thân phận của nàng đã khiến không ít sĩ tử của Quốc Tử Giám và những nhà quyền quý đức cao vọng trọng muốn có được nàng, thiếu nữ đang tuổi xuân cũng có không ít nam tử say đắm nhưng nàng luôn kiêu ngạo, năm nay đã mười tám vẫn chưa tìm được người tâm đầu ý hợp.
Tất cả mọi người đều im lặng nhìn về phía Ôn Đình Trạm, ân tình của mỹ nữ xinh đẹp như vậy, một cô gái được coi là hoàn hảo, bọn họ cũng giống Nhạc Tương Linh đều cho rằng bệ hạ có ý tác thành, vì vậy chỉ còn trông chờ vào Ôn Đình Trạm. Dù sao trong cuộc thi văn ở học viện Nhạc Lộc, Ôn Đình Trạm có lời lẽ chừng mực không cao ngạo.
Chẳng ai ngờ Ôn Đình Trạm với sắc mặt bình thản đứng lên, nói với Nhạc Tương Linh: "Có thể hỏi quận chúa một câu được không, tại hạ có gì khiến quận chúa ngưỡng mộ vậy?"
Thật không ngờ Ôn Đình Trạm lại hỏi như vậy, khiến mọi người không còn gì để nói. Một nhân tài như Ôn Đình Trạm, có cô gái nào không khỏi ngưỡng mộ, đây chẳng phải là câu hỏi thừa hay sao?
Sắc mặt Nhạc Tương Linh bỗng thay đổi, nàng cũng không hề ngần ngại mà thẳng thắn trả lời: "Với tài hoa và dung mạo của Trạng nguyên, thử hỏi thế gian này có cô gái nào không ngưỡng mộ?"
"Thì ra là vì là tài mạo." Khóe môi Ôn Đình Trạm hơi cong lên:
"Vậy quận chúa có biết rằng, khi tại hạ sáu tuổi phụ mẫu đều mất, sinh ra ở thâm sơn cùng cốc, làm sao để có được tài năng như hôm nay không?"
"Đương nhiên là do người chăm chỉ khắc khổ, không lười biếng, không lãng phí thời gian, nhẫn nại hơn người thường, chịu đựng nỗi đau mà người thường không thể chịu được mới có được ngày hôm nay để phá kén thành bướm." Nhạc Tương Linh càng nói càng bày tỏ sự khâm phục, trong giọng nói cũng có phần kích động.
"Không, có Thuần Vương điện hạ và Thám hoa làm chứng, chúng thần học cùng trường, trong phòng chỉ có Trạm là lười nhác nhất." Ôn Đình Trạm khẽ cười nói:
"Thần có thể có được tài năng như ngày hôm nay, là nhờ một người." Nói rồi, ánh mắt thâm tình của cậu nhìn về phía Dạ Dao Quang đang ngồi cạnh Ấp Thành công chúa.
"Khi phụ mẫu thần mất đi, trong lúc bi thương nhất, nàng ấy đã ở cạnh thần, xoa dịu đau thương trong lòng thần. Khi thần không thể đảm nhận nổi trọng trách chủ gia tộc, nàng ấy dù chỉ lớn hơn thần ba tuổi nhưng nàng ấy đã dùng đôi vai gầy yếu vực dậy toàn bộ Ôn gia, tận tình chăm sóc cho thần cơm no áo ấm bắt đầu lại một cuộc sống bình thường; khi trong nhà không đủ lương thực, khó có thể tiếp tục cuộc sống ấm no, cũng là nàng không ngại cực khổ, dãi nắng dầm mưa kiếm tiền, không ngại gian khổ để thần có được một nơi thanh tĩnh chuyên tâm ra sức học hành mới có một Ôn Đình Trạm tài mạo song toàn, khí chất sáng ngời đứng trước mặt quận chúa như ngày hôm nay. Không sợ chư vị chê cười, Trạm hôm nay đứng ở đây, không phải để nói những lời nghĩa khí, cũng không phải hừng hực khí huyết, cũng chỉ vì một người. Thần không muốn nàng ấy lại phải vất vả cực nhọc, chịu khổ cực, lao tâm nữa. Cha mẹ có công sinh dưỡng thì phải phụng dưỡng hiếu thuận với cha mẹ. Nhưng nàng không phải cha mẹ Trạm, đối với Trạm ân tình này chẳng kém hơn tình cha mẹ, cả cuộc đời này không cần báo đáp, vì vậy Trạm cuộc đời này không thể phụ nàng. Thế nên, tình cảm này của quận chúa, Trạm không thể đáp lại."
Những lời này của Ôn Đình Trạm khiến tất cả mọi người phải cảm động đồng thời chìm vào yên lặng, nhất là Nhạc Thư Ý, ánh mắt của ông dần mờ nhòa lại vừa thê lương.
Trong lòng Nhạc Tương Linh thấy cảm động sâu sắc nhưng càng như vậy, nàng càng cảm thấy Ôn Đình Trạm đáng quý, càng cảm thấy Ôn Đình Trạm là một người phu quân hoàn hảo khó kiếm trên thế gian này, nàng không muốn cứ như vậy mà tuột mất cậu. Vì vậy nàng có chút bối rối nói:
"Ta có thể chung sống cùng nàng ấy, sẽ không phân biệt cao thấp."
Quận chúa tôn nghiêm nói ra nhưng lời này, thật khiến người ta cảm thấy Ôn Đình Trạm có phúc lớn, thật khiến người ta phải hâm mộ.
Nhưng Ôn Đình Trạm lại nhẹ nhàng lắc đầu: "Quận chúa, Trạm cùng nàng ấy từng vào sinh ra tử, ân tình này không người nào có thể xen vào. Nàng ấy không để Trạm phải đói bụng, không để Trạm phải gian khổ, không để Trạm lao lực, không để Trạm cô độc. Trạm thực lòng không thể phụ lòng nàng ấy, không thể để nàng ấy chịu đau khổ, sầu lo, muộn phiền hay đau lòng."
"Theo như người nói, nếu phải chung một chồng với ta thì nàng ta sẽ đau xót." Nhạc Tương Linh cau mày nói:
"Vậy thì cô nương đó chắc chắn thiếu sót về phẩm hạnh, là một người phụ nữ đố kị! Nàng ta không xứng làm vợ người."
"Ha ha..." Tiếng cười của Ôn Đình Trạm mang theo chút châm biếm:
"Quận chúa, nếu đổi lại là người, người là nàng ấy, người sẽ có thể cam lòng, không chút đau đớn, không cảm thấy bị tổn thương sao?"
Câu hỏi này khiến Nhạc Tương Linh lập tức im bặt không trả lời được, thế nhưng nàng lại cắn răng nói: "Nếu... nếu biết rõ bản thân mình bần tiện..."
"Quận chúa!" Giọng nói lạnh lùng của Ôn Đình Trạm cắt ngang lời nói của Nhạc Tương Linh:
"Thế gian này chưa từng công bằng, quận chúa từ nhỏ đã là lá ngọc cành vàng, phúc phận cao quý nhưng lại cho rằng dấn thân vào với bách tính là trở thành bần tiện, quận chúa có biết rằng thứ mà người ăn, thứ mà người mặc chính là nhờ họ mà có, nếu không có bọn họ, quận chúa sẽ thế nào?"
"Người..." Nhạc Tương Linh bị Ôn Đình Trạm dồn đến mức được nói không ra lời.
"Thê tử của Trạm, ở trong lòng Trạm không bất kỳ cô gái trên thế gian này có thể sánh với nàng ấy. Phật ngữ có câu, vì yêu mà sinh buồn rầu, vì yêu mà sinh sợ hãi. Nàng ấy đố kị là vì trong lòng nàng ấy có Trạm, đây là may mắn của Trạm. Nếu có một ngày, nàng ấy không còn phiền muộn sợ hãi đối với Trạm nữa, đó mới là bi ai của Trạm." Ôn Đình Trạm trầm giọng nói.
"Ta không tin, theo như người nói, chẳng phải là cả cuộc đời này của người sẽ không nạp thiếp sao?" Nhạc Tương Linh chất vấn hỏi.
"Đúng vậy, Ôn Đình Trạm hôm nay có thể lập lời thề ở đây, mời bệ hạ cùng trời xanh làm chứng, cuộc đời này bất luận phú quý hay nghèo hèn, tuyệt không phụ thê tử của Trạm, không làm nàng tổn thương, không phụ tấm lòng của nàng, không thay đổi tình cảm với nàng. Nếu có vi phạm, nguyện chịu trừng phạt của ngũ lôi, sau khi chết hồn không tiêu tan, nếm đau đớn của mười tám tầng địa ngục." Ôn Đình Trạm giơ bàn tay hướng lên trời, ánh mắt của cậu kiên định không chút dao động, ngữ khí của cậu lạnh lùng dứt khoát nhưng ánh mắt lại chân thành tha thiết và thành khẩn.
Phía sau cậu là vầng trăng cao mà sáng, ánh trăng nhạt nhòa rơi trên lưng cậu, bao vây xung quanh cậu là một ánh hào quang màu bạc chiếu rọi vào chiếc áo bào mới tinh của cậu khiến cậu càng thêm thanh cao, uy nghiêm, kiên cường dường như núi cao sừng sững cũng không thể lay chuyển.
Hành động của cậu không chỉ rung động lòng người, mà còn rung động cả linh hồn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...