“Người bên cạnh ta, ta không dám đảm bảo nhưng thiếu gia đối với cô nương…” Nói đến đây, Ấu Ly nở nụ cười:
“Nếu thiếu gia và cô nương có ngày rời xa, vậy nhất định là cô nương không cần thiếu gia, tuyệt đối không có khả năng thiếu gia bỏ rơi cô nương.”
Thấy Ấu Ly nói chắc như đinh đóng cột như vậy, lo lắng lớn nhất của Nghi Ninh cũng hạ xuống: “Vậy chúng ta sẽ đợi thêm mấy ngày nữa, dù sao hoa đào này cũng chỉ một tháng nữa là đến thời kỳ nở hoa, thiếu gia đã hứa với cô nương, khi hoa đào nở sẽ đến ngày quay về.”
“Đợi thiếu gia trở về tự mình giải thích cho cô nương thôi.” Ấu Ly hơi có chút cười trên nỗi đau của người khác.
Nàng đoán chừng thiếu gia muốn tạo một bất ngờ cho cô nương, nhưng thiếu gia lại không biết, so với việc nhìn thấy cậu, tất cả những thứ khác trong lòng cô nương đều không quan trọng. Chỉ sợ đến lúc đó tình cảnh sau đó của thiếu gia…
Điểm này không chỉ bọn Ấu Ly nghĩ đến, mà ngay cả Lục Vĩnh Điềm cũng có chút lo lắng: “Doãn Hòa, lúc nào cậu mới đi tìm tiểu Khu, cậu không sợ sao?”
“Sợ.” Ôn Đình Trạm thẳng thắn trả lời: “Nhưng ta bây giờ càng sợ nhìn thấy nàng ấy.”
“Vì sao?” Tiêu Sĩ Duệ không hiểu.
“Ta ở Âm Dương cốc đã làm tổn hại thân thể…”
“Á, Doãn Hòa, cậu sẽ không không thể…” Lời của Ôn Đình Trạm mới nói một nửa, tiểu Lục liền bị dọa đến nhảy dựng lên, ánh mắt của hắn vô cùng lộ liễu hơn nữa còn lo lắng nhìn xuống dưới chỗ giữa hai chân của Ôn Đình Trạm.
“Tiểu Lục.” Ôn Đình Trạm chậm rãi quát to một tiếng.
“Hả?” Lục Vĩnh Điềm vẫn có chút chưa kịp phản ứng lại, nhưng hắn cảm thấy cổ có chút mát.
“Ta đột nhiên cảm thấy cậu rất rảnh rỗi.” Ôn Đình Trạm lạnh lùng nói.
“Không có, ta rất bận.” Lục Vĩnh Điềm vội vã rụt cổ lại.
Ôn Đình Trạm chỉ lộ ra một nụ cười với hàm ý thâm sâu với hắn, nước mắt Lục Vĩnh Điềm cũng sắp rơi ra rồi. Hắn chính là trong phút chốc phản ứng quá kích, nhưng đó cũng là do chính Ôn Đình Trạm đánh lừa hắn. Hu hu, hắn cảm thấy hắn thảm rồi, không biết Ôn Đình Trạm muốn hành hạ hắn như thế nào.
Ôn Đình Trạm thu ánh mặt lại nói tiếp: “Âm Dương cốc…”
Đối với bọn Tiêu Sĩ Duệ, Ôn Đình Trạm không có gì phải che giấu, rất bình thản thuật lại tất cả những chuyện đã trải qua một lần, lại nghe thấy tâm can của Lục Vĩnh Điềm và Tiêu Sĩ Duệ đều run rẩy. Bọn họ chỉ cần nghĩ đến Ôn Đình Trạm dùng ngữ điệu như gió nhẹ mây bay nói ra việc bị cắt thịt thay da, đã cảm thấy toàn bộ cơ thể mình đều đang đau đớn.
Trong nhất thời hai người đều không có cách nào dùng lời nói để hình dung ra sự chấn động trong lòng.
Sau đó một lúc lâu, bọn họ mới tiêu hóa được, Tiêu Sĩ Duệ mới nói: “Vì vậy, Doãn Hòa huynh là bởi vì thân thể vẫn chưa phục hồi nên mới chậm trễ không xuất hiện.”
Về điểm này, bọn Tiêu Sĩ Duệ cũng đã là người trưởng thành tất nhiên là hiểu. Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang sớm đã trao đổi thiếp canh, hơn nữa Dạ Dao Quang là con dâu được nuôi từ bé. Bọn họ đã là phu thê, không cần một nghi thức của đại hôn. Cách ba năm không gặp, sự vui sướng này rất có thể trong nhất thời châm lên ngọn lửa, đến lúc đó không cẩn thận lại va chạm, điều này không phải bại lộ rồi sao. Nhưng muốn nhịn được vậy thật sự là thánh nhân rồi, lúc tình cảm nồng thắm khó mà kiềm chế được.
Tất nhiên chủ đề này mọi người chỉ có thể hiểu ngầm, không thể nói ra. Vì vậy, Văn Du nhẹ hắng hai tiếng: “Việc của phủ Vĩnh An Vương, cậu dự định lúc nào ra tay?”
“Không phải là ta đã ra tay rồi sao?” Ôn Đình Trạm cười nói.
Mấy người đều không hiểu chuyện gì cả, song chiều hôm đó, lúc đó sáu thương phú ở sòng bạc Hà gia đặt tiền cược đều tập trung đến phủ Vĩnh An Vương đòi bồi thường mười triệu lượng, phủ Vĩnh An Vương còn ở trạng thái mơ hồ không hiểu, tất nhiên là đuổi toàn bộ người ra ngoài.
Thế là ngày hôm sau, sáu người lại đi, giữa hai bên vẫn xảy ra xung đột, chuyện làm bị thương người như thế này liền vui vẻ mà ầm ĩ đến tận nha phủ. Nha phủ vừa nghe có dính líu đến phủ Vĩnh An Vương, lập tức báo lên Đại lý tự. Đại lý tự tiếp nhận việc này, lại đùn đẩy cho phủ Tông Nhân, phủ Tông Nhân tất nhiên là muốn báo lên bệ hạ. Hưng Hoa Đế vốn dĩ đang đọc bài thi ở kỳ thi Hương, trong lòng có chút vui vẻ vì triều đình lại có thêm mấy nhân tài, khi vừa nghe thấy chuyện này, sắc mặt lập tức thay đổi, đầu tiên là truyền Vĩnh An Vương vào trong cung quát mắng một trận. Vĩnh An Vương tất nhiên là kêu oan, bệ hạ cũng dành cho con trai mình một chút lòng tin, thế là lập tức sai Hình bộ trợ giúp phủ Tông Nhân điều tra. Kết quả điều tra được khiến bệ hạ ở trong tẩm cung vô cùng nổi giận, lập tức tống Vĩnh An Vương vào trong thiên lao của phủ Tông Nhân.
“Nhiều ngày như vậy, Doãn Hòa mới hành động, tại sao Vĩnh An Vương lại chậm chạp không phát hiện ra?” Sau khi có kết quả của sự việc, đám người Văn Du cảm thấy quá mức thuận lợi.
Ví như người đòi tiền ngày đầu tiên đã đến, Vĩnh An Vương lúc đó không nghi ngờ sao?
Dường như hiểu được những nghi ngờ trong lòng Văn Du, Ôn Đình Trạm từ từ nói:
“Có hai nguyên nhân: Thứ nhất, vào hôm ta tìm ra Hà Định Viễn, Vĩnh An Vương phi liền hiếp bức Hà gia, ta phải đi nên sớm đã sai Hà Định Viễn chuẩn bị xong sổ sách giả. Ta liền dựa vào đó bảo Hà Định Viễn quyết tâm đến cùng đoạn tuyệt với phủ Vĩnh An Vương, để bọn họ nhìn thấy rõ sự coi trọng mà phủ Vĩnh An Vương dành cho bọn họ chịu không nổi một chút thử thách. Một khi có chuyện, phủ Vĩnh An Vương sẽ không chút nể nang mà đá bay bọn họ ra ngoài, mới có điều thứ hai ở phía sau, khiến Hà Định Viễn dùng kế để sòng bạc đăng ký dưới tên của cậu hắn chuyển thành dưới tên huynh đệ của Vĩnh An Vương phi. Vĩnh An Vương phi ở Hà gia kiếm được bao nhiêu lợi lộc như thế, nàng ta nhất định sẽ không đích thân đứng ra. Việc này với người bình thường nàng ta nhất định không yên tâm, vì vậy chỉ có thể là huynh đệ của nàng ta, huynh đệ của Vĩnh An Vương phi lâu ngày như vậy tất nhiên sẽ có giao tình với người của Hà gia. Còn Vĩnh An Vương phi đã có được sổ sách giả, trong lúc không biết đến khoản bồi thường lớn của sòng bạc, sẽ không mở lời dặn dò huynh đệ mình cũng phân rõ giới hạn với Hà gia. Dù sao nàng ta cũng còn đang lưỡng lự, sự việc này rốt cuộc sẽ liên lụy đến phủ Vĩnh An Vương hay không, nếu nàng ta vu oan cho Hà gia, huynh đệ của nàng ta cũng là một sợi dây gắn bó để khôi phục lại mối quan hệ…”
Còn về việc Hà Định Viễn làm thế nào để xử lý việc này, đồng thời thay đổi sòng bạc mà không để lại dấu vết, làm một cách sạch sẽ khiến huynh đệ của Vĩnh An Vương phi hết đường chối cãi, đây tất nhiên là bản lĩnh của Hà Định Viễn, người muốn tự vệ nhất định sẽ liều một phen.
“Ta hiểu rồi, Vĩnh An Vương đến bây giờ vẫn không phát hiện ra là bởi vì chuyện này là do vương phi đứng ra, còn Vĩnh An Vương cực kỳ tín nhiệm vương phi, rất nhiều việc đã không cần chính mình tham dự vào, đặc biệt là những vấn đề liên quan đến khoản thu trong phủ. Còn Doãn Hòa cậu giết chết thân tín của Vĩnh An Vương, nhưng thật ra không hề tiết lộ Hà Định Viễn. Vĩnh An Vương đang vì chuyện này mà phiền lòng, vương phi vào lúc này sẽ không nhắc tới chuyện này với Vĩnh An Vương, mới có sự việc đột nhiên bùng phát ra, Vĩnh An Vương lại không hề biết gì.” Văn Du ngay lập tức hiểu ra.
“Đúng.” Ôn Đình Trạm gật đầu:
“Vĩnh An Vương là một con cáo già, đối phó với phủ Vĩnh An Vương, thời gian của ta có hạn, không thể trực tiếp ra tay từ hắn, bằng không hắn rất nhanh chóng sẽ phát hiện ra. Nếu hắn đã tín nhiệm Vĩnh An Vương phi như vậy, ta sẽ khiến hắn nếm thử mùi vị thành bại cũng từ một người mà ra.”
Trên sự việc gài bẫy cho Lục Vĩnh Điềm, gài bẫy cho Tiêu Sĩ Duệ, Vĩnh An Vương phi mới là người góp sức nhiều nhất. Nếu không có Vĩnh An Vương phi, với tính cách thận trọng của Vĩnh An Vương, trong tình huống bắt buộc phải cùng thái tử giao thiệp khiến người khác hoài nghi, tuyệt đối không dám hành sự thì sẽ không xảy ra những sự việc sau đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...