Quái Phi Thiên Hạ

“Doãn Hòa, cậu đã đậu tam nguyên rồi.” Gạt người báo tin vui sang một bên, tiểu Lục cười nói. Tam nguyên chính là Giải nguyên đứng đầu thi Hương, Hội nguyên đứng đầu thi Hội và Trạng nguyên đứng đầu thi Đình, tuy còn chưa thi Đình nhưng Ôn Đình Trạm đã là Võ trạng nguyên, cũng là trạng nguyên mà.

“Còn thiếu một cái.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng nói, đối với cậu, đỗ Hội nguyên là điều khiến không có gì đáng vui cả. Sắc mặt nhạt nhẽo, cậu chậm rãi đi tới đình viện của vương phủ, nhìn hoa đào trong đình viện đang nở rộ.

“Sắp rồi.” 

Không ai hiểu ý của Ôn Đình Trạm là gì, Văn Du vội vàng nói: “Ta phải về nhà xem sao.”

Văn Du không ở lại Thuần Vương phủ, lúc sát hạch đương nhiên sẽ không ghi địa chỉ là Thuần Vương phủ. Hôm nay là ngày yết bảng, mải để ý chuyện Ôn Đình Trạm đấu võ, hắn đã quên mất thời gian, có điều lần sát hạch này hắn rất có lòng tin. Quả nhiên lúc hắn trở về chỗ bọn họ tạm trú liền có tin vui báo tới, hắn đứng thứ mười lăm.


Thành tích như vậy sẽ là tiến sĩ lưỡng bảng, tuyệt đối không thể là đồng tiến sĩ. Nếu thi Đình có chút may mắn, cố gắng nỗ lực có khi cũng vào được tam giáp. Thành tích của Văn Du đương nhiên phải báo lại cho bạn thân, ví dụ Dạ Dao Quang chẳng hạn. 

Ngày thứ hai, đám người Ôn Đình Trạm và Văn Du cùng nhau đi đáp tạ quan chủ khảo, La Bái Hạm liền tới chia sẻ tin tức tốt này. Lúc đó, Dạ Dao Quang đang chăm sóc mấy cây bạch hạc dụ đã ra hoa, đưa chúng đến trang trí phòng Ôn Đình Trạm.

“Kêu Văn tử ra sức tranh giành tam giáp.” Dạ Dao Quang nghe xong cười nói.

“Muội không hy vọng xa vời đâu, chàng ấy đạt được thứ hạng này, sau đó đỗ tiến sĩ lưỡng bảng ở thi Đình là muội thấy mãn nguyện rồi.” Buồn rầu trong lòng La Bái Hạm như tan biến, khuôn mặt vui mừng ửng hồng khiến ngũ quan bình thường thêm sinh động. 

Dạ Dao Quang nhìn có vẻ hoang mang, nếu... nếu cậu cũng quay về rồi, chắc chắn cũng tham gia khoa cử, có khi nào lúc này cô cũng cảm thấy mãn nguyện như La Bái Hạm không? Ngước mắt nhìn cành hoa đào đã nở rộ, Dạ Dao Quang khẽ thở dài một hơi:

“Hoa đào đã nở rộ, nhưng người đang ở đâu?”

La Bái Hạm nghe được lời nỉ non của Dạ Dao Quang liền hiểu suy nghĩ trong lòng Dạ Dao Quang. Nàng không rõ chuyện lúc trước, nhưng hôm qua nàng có tò mò hỏi Hội nguyên là ai, cũng biết Ôn Đình Trạm đã trở về rồi, nhưng nàng không hiểu tại sao Ôn Đình Trạm lại giấu Dạ Dao Quang. Văn Du dặn dò nàng rồi, nàng chỉ đành giấu giếm nên liền đổi đề tài: “Chước Hoa tỷ tỷ, hoa này muội chưa nhìn thấy bao giờ, thật thanh nhã, cho muội hai chậu được không?” 

“Đây là bạch hạc dụ, là một loại hoa dị quốc. Ta trồng nhiều, định tặng mỗi người hai chậu, phần của muội ta đã chuẩn bị rồi. Một lát nữa muội về thì cầm luôn, để hoa trong phòng vừa nho nhã, vừa tốt cho sức khỏe.” Dạ Dao Quang cũng chỉ mất tập trung một lát, vội điều chỉnh lại cảm xúc, giải thích tác dụng của hoa bạch hạc dụ cho La Bái Hạm. Sau khi nói xong, đầu ngón tay nhỏ dài của cô vuốt ve cánh hoa trắng:

“Ta thích hình dáng của hoa này, cao thượng thanh nhã như chàng. Ta thích tên hoa này, trong lòng ta, nếu dùng một loại động vật để hình dung Trạm ca, thì chắc chắn sẽ là tiên hạc.”


Rõ ràng Dạ Dao Quang chỉ nói bâng quơ hai câu nhưng La Bái Hạm như nghe được tình ý khắc cốt ghi tâm trong đó. Chuyện về Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang, Văn Du đã kể qua cho La Bái Hạm nghe. Nói thật, mặc dù Văn Du đã là người đàn ông tốt nhất trên thế gian này đối với nàng rồi, nhưng nàng không thể không ngưỡng mộ, nếu không phải nghe từ chính miệng chồng mình, nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng một nam nhân độc lập, tuyệt thế vô song, có thể yêu một cô gái sâu đậm đến thế. Mặc dù ở trong mắt nàng Dạ Dao Quang đủ ưu tú, nhưng vẫn vượt qua tưởng tượng của nàng. 

La Bái Hạm nói chuyện với Dạ Dao Quang đến trưa mới rời đi, còn Dạ Dao Quang thì lại bắt đầu may đồ cưới. Của cô đã xong rồi, bây giờ đang làm của Ôn Đình Trạm, cô cầm kim rồi ngồi ngơ ra, cô đang nghĩ hiện cậu cao bao nhiêu rồi, thân hình có thay đổi không, nghĩ đến thất thần.

Nghi Ninh đang hầu hạ Dạ Dao Quang, gọi nàng mấy lần vẫn không đáp. Dạ Dao Quang không phát hiện, nhưng Ấu Ly đã phát hiện Nghi Ninh có gì đó không ổn nên lặng lẽ lôi nàng đi ra ngoài:

“Em làm sao vậy? Giận dỗi Vệ Kinh ư? Ta nói cho em biết, cô nương dạo này tâm tình không tốt, em đừng để chuyện của mình làm ảnh hưởng đến người.” 

Nghi Ninh nhìn vào cửa phòng một chút, kêu Nghi Phương và Nghi Vi đến hầu hạ, lôi Ấu Ly ra sân. Sau khi xác định Dạ Dao Quang không nghe được, chỉ nói khẽ với Ấu Ly: “Ấu Ly tỷ tỷ, thiếu gia đã về rồi.”

“Em nói cái gì?” Ấu Ly kinh ngạc.


“Ta tận mắt nhìn thấy...” 

Chuyện là sau khi Ôn Đình Trạm trở về, vì phải đối phó với Vĩnh An Vương nên dặn dò Vệ Kinh rất nhiều việc. Vệ Kinh thường xuyên bận rộn không thấy bóng dáng đâu, Nghi Ninh nhiều lần không tìm được hắn. Ban đầu Vệ Kinh nói là đi làm việc thiếu gia giao cho, Nghi Ninh cũng không nghi ngờ. Mặc dù thiếu gia của họ không ở đây, có thể là thiếu gia sai khiến từ xa. Mãi đến đêm hôm Vệ Kinh đi áp giải mấy tên bắt cóc Tịch Điệp, đề phòng sơ suất, Vệ Kinh phải thâm nhập vào bên trong, trở về khắp người đầy mùi son phấn. Vệ Kinh còn nói là việc thiếu gia giao, Nghi Ninh không tin, cho là Vệ Kinh lừa nàng. Lúc đó nàng nhẫn nhịn rồi bắt đầu len lén theo dõi Vệ Kinh, thân thủ của Vệ Kinh tốt hơn nàng nên nàng không thể theo dõi Vệ Kinh. Nàng quẹo đi, thấy Vệ Truất vốn không nhận được chỉ thị của thiếu gia, thì càng cho rằng Vệ Kinh đang lừa gạt nàng. Thương tâm một hồi, cuối cùng để mình hết hy vọng nên nàng kêu Vệ Truất theo dõi Vệ Kinh, biết được Vệ Kinh thường đến Thuần Vương phủ, nàng lại nghĩ đây là chuyện thiếu gia giao. Không chịu nổi bất an, nàng quyết định tìm ra kết quả, hôm qua nàng đi trong thành, còn chưa tới Thuần Vương phủ liền nghe được tiếng báo hỉ. Nàng vẫn không tin, cố ý chạy đến chỗ yết bảng, thấy đứng đầu rõ ràng là ba chữ Ôn Đình Trạm! Lập tức trong lòng hoàn toàn tê dại.

Ấu Ly nghe xong trong lòng kinh hãi, nàng hoàn toàn không nghĩ ra dụng ý của Ôn Đình Trạm. Nhìn cô gái hoạt bát đầy sức sống trước kia biến thành một hòn đá vọng phu, nàng liền thấy tức giận Ôn Đình Trạm, nhưng rất nhanh nàng đè nén tâm tình lại: “Thiếu gia làm vậy ắt có nỗi khổ tâm. Với tâm ý thiếu gia dành cho cô nương, có lẽ nếu xuất hiện sẽ khiến cô nương càng thêm thương tâm, người sẽ không để cô nương chờ đợi trong đau khổ đâu, hàng ngày thiếu gia đều viết thư cho cô ấy, chúng ta cứ chờ vậy...”

“Ta cũng nghĩ thiếu gia vốn là người có chủ ý, mới không dám tùy tiện nói cho cô nương, phá đám chuyện của thiếu gia.” Nghi Ninh nhỏ tiếng nói: 

“Ấu Ly tỷ tỷ, nếu thiếu gia bội tình bạc nghĩa...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui