Quái Phi Thiên Hạ

Ôn Đình Trạm không dễ gì mới thổ lộ thân tình như vậy, làm cho Mạch Khâm có chút hoảng hốt. Trong ấn tượng của hắn, Dạ Dao Quang là một cô gái nhạy cảm, vui vẻ hoạt bát mà bình tĩnh, hơn nữa lại thẳng thắn dứt khoát, trái phải rõ ràng. Sẽ bởi vì chuyện của Nhạc Thư Ý, sau đó cố chấp gán lên người Ôn Đình Trạm, một Dạ Dao Quang có chút ngang ngược lại không nói đạo lý như vậy, Mạch Khâm thật tưởng tượng không ra.

Thì ra, hắn chưa bao giờ thật sự hiểu cô. Dạ Dao Quang trong mắt hắn và trong mắt thế nhân e rằng là người độc nhất vô nhị, thế nhưng tính cách thật sự của cô, khuyết điểm của cô đều sẽ không e ngại chút nào mà bộc lộ ra trước mặt Ôn Đình Trạm.

Có người cho rằng, yêu một người là phóng đại đến vô hạn hết thảy những mặt tốt đẹp của bản thân trước mặt người mình yêu, làm cho nàng ấy, chàng ấy biết được bản thân mình tốt đẹp đến thế nào. Nhưng thực ra, đó là một sự nỗ lực bi ai muốn chứng minh của bản thân. Thật sự yêu một người, là muốn để đối phương biết được hết thảy tốt xấu, người có thể bao dung mọi khuyết điểm của mình mới là người đáng để ta nắm tay đến trọn đời. Che giấu và lừa dối không những làm mệt mỏi chính mình, quay đầu lại nhìn rốt cuộc cũng chỉ là lấy giỏ trúc múc nước, là công dã tràng, hơn nữa lại còn mang danh một kẻ giả dối. 

“Dạ cô nương định ở lại chỗ này qua tết mới rời đi.” Sau khi Mạch Khâm cảm thán một phen trong lòng mới lên tiếng.

Thời gian bây giờ đến cuối năm chỉ còn hơn hai mươi ngày, cùng dưới một mái hiên, Mạch Khâm cảm thấy muốn trốn tránh Dạ Dao Quang e rằng có hơi khó. Dạ Dao Quang lại dẫn theo cả Kim Tử tới, điều ngoài ý muốn thật sự là nhiều lắm.

Ôn Đình Trạm yên lặng một chốc mới nói: “Ta sẽ tìm một lý do cho nàng rời đi.” 

“Đệ đã có dự định, vậy ta đây không quấy rầy đệ nghỉ ngơi nữa.” Mạch Khâm nói xong liền xoay người.

“Mạch đại ca.” Mạch Khâm mới dợm bước, Ôn Đình Trạm liền cất tiếng gọi:


“Có thể cho ta một ít thuốc che giấu khí tức được không?” 

Cậu vẫn sợ cho dù đã sắp xếp chu đáo chặt chẽ, lại gặp phải điều vạn nhất ngoài ý muốn. Trên người cậu có một mùi hương đặc biệt, mùi hương này do cậu rất yêu thích mà một thời gian dài luôn đem theo bên mình, dần dần đã thẩm thấu vào da thịt. Tuy hiện tại cậu đã thay đổi da thịt nhưng mỗi một sợi tóc vẫn lưu lại mùi hương cũ, cậu cảm thấy nếu thật sự gặp được Dạ Dao Quang, rất có thể sẽ bại lộ mất.

“Ngày mai ta sẽ thêm vào một vị trong thuốc của đệ.” Mạch Khâm gật đầu nói.

Ngày hôm sau, sau khi Ôn Đình Trạm đã đổi thuốc, cậu yêu cầu Mạch Khâm băng bó đầu mình lại chặt chẽ kín mít giống như thời điểm gương mặt cậu vừa mới thay da, biến thành một xác ướp sống lần thứ hai, kêu hạ nhân đem gương đến. Soi đi soi lại nhiều lần, sau khi xác định ngay cả mình cũng không nhận ra mình, cậu mới hài lòng gật đầu. 

Dạ Dao Quang ở chỗ này đã năm ngày, năm ngày này cô trên bay dưới nhảy khắp Nam hải bốn phía, Mạch Khâm thỉnh thoảng sẽ tận tình làm một chủ nhà có trách nhiệm cùng cô đi dạo một vòng. Hôm nay, sau khi lượn lờ đến mệt lả, Dạ Dao Quang ngồi trên tảng đá dốc sườn núi, một tay chống đầu nhìn ánh mặt trời ngày đông sau giờ Ngọ sáng ngời mà ôn hòa, ngồi bên cạnh cô là Kim Tử dường như đã lớn thêm một chút, cô như có như không nhéo nhéo bộ lông của nó.

“Ngươi có phải cũng đang cảm thấy tẻ nhạt hay không?” Dạ Dao Quang buồn chán sắp chết.

“Ta thật muốn đi tìm Trạm ca quá.” 

“A.” Kim Tử kêu.

“Tiểu Quai Quai không nghe lệnh triệu hồi, không có Tiểu Quai Quai, biển người mênh mông, ta biết tìm nơi nào?” Dạ Dao Quang mịt mờ nhìn xuống đại hải mênh mông cuồn cuộn dưới triền núi.

“Vả lại Trạm ca đã nói, tháng ba chàng ấy nhất định sẽ trở về, hiện tại cũng sắp tới tháng mười hai rồi, nếu ta đi tìm chàng ấy, ngộ nhỡ lại gặp chuyện khiến chàng ấy trở về tìm không thấy ta thì phải làm thế nào mới được?” 

Đây là chuyện trong lòng Dạ Dao Quang mâu thuẫn nhất, cô muốn đi tìm cậu, nhưng lại nghĩ tới lời Nguyên Ân lão hòa thượng nói, có khi nào tâm tình sốt ruột lo lắng của cô, ngược lại khiến hai người sượt qua nhau mà không hay biết? Dù sao bản lĩnh gặp chuyện của cô cũng quá lớn đi, cô cảm thấy vẫn nên ngoan ngoãn chờ ở chỗ này thì tốt hơn. Dù sao cũng chỉ còn không đến bốn tháng, cũng không lâu lắm.

Kim Tử cụp đầu, thực ra nó biết Ôn Đình Trạm đang ở Cửu Mạch tông nhưng chuyện của Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang, thời điểm còn ở duyên sinh quan nó đã biết rồi, còn bị Trường Diên cảnh cáo một trận nên thân, bảo nó nếu muốn tốt cho Dạ Dao Quang thì đừng nên nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan tới Ôn Đình Trạm trước mặt cô.


Nhưng khi nhìn thấy Dạ Dao Quang buồn bã thương cảm như vậy, nó liền giơ tay vò đầu rối rắm. 

Dạ Dao Quang thấy bộ dạng này của nó, không khỏi nghi hoặc: “Ngươi phiền toái cái gì?”

“A...” Kim Tử thương cảm cúi đầu.

Dạ Dao Quang xách Kim Tử đến bên cạnh mình, véo vào hai chân nó. Kim Tử sợ đến mức theo phản xạ liền giãy mạnh ra, đôi mắt hiện lên phòng bị sâu đậm, đồng thời lấy tay che hai chân: “A a!” 

Chủ nhân của nó vì khuê phòng cô đơn, muốn khêu gợi sự chú ý của nó! Thật là phát rồ, nó vẫn còn nhỏ mà.

Dạ Dao Quang liếc mắt, mặc dù không có dò xét ý nghĩ của Kim Tử nhưng cô vẫn biết tỏng nó nghĩ gì: “Ngươi cũng biết ngươi còn nhỏ à? Mùa xuân còn chưa tới đâu, đừng mơ vội!”

Kim Tử thấy rằng chủ nhân của mình không có chút ngại ngùng nào, không có chút định nghĩa gì về nam nữ khác biệt. Nó không mơ, để cô mơ. “Hừ!” 

Nó vô cùng kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, sau đó chạy về hướng trong rừng.

“Ái chà, còn dám cáu?” Dạ Dao Quang đứng lên, lấy tay phủi bụi rồi đuổi theo.


Sau khi tu vi của Kim Tử tăng lên, tốc độ của nó cũng ngày một nhanh hơn. Nó cảm thấy khi chủ nhân bị thiếu thốn tình cảm, quả thực vô cùng đáng sợ nóng nảy. Bị cô bắt được khẳng định sẽ xơi một trận nhừ tử, vì thế nó ra sức chạy trối chết, Dạ Dao Quang cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, coi như là luyện tốc độ, cô cũng tận lực đuổi theo. 

Một người một khỉ chạy vòng quanh hải đảo, cuối cùng đến khi Dạ Dao Quang đã chạy đến thấm mệt thì bắt được Kim Tử. Cô ngồi phịch trên bờ cát, ngắm mặt trời lặn, ánh dương màu da cam, mặt trời đỏ au chiếu rọi trên mặt biển, gột rửa từng lớp lớp sóng biển rực rỡ nối tiếp nhau…

“Ngươi chạy đi, sao lại không chạy nữa?” Trong tay Dạ Dao Quang nắm đuôi Kim Tử, Kim Tử chật vật bò về phía trước, cứ bò ra được một đoạn lại bị Dạ Dao Quang không thương tình kéo ngược trở về, cứ như vậy lặp đi lặp lại.

Đang lúc Dạ Dao Quang chơi đủ rồi định buông tha Kim Tử, cô bỗng nhiên dùng sức, Kim Tử phát ra một tiếng kêu bén nhọn thảm thiết. Dạ Dao Quang kinh ngạc, ngượng ngùng nhìn cái đuôi bị cô bóp suýt nữa biến dạng, nhanh chóng dùng khí ngũ hành nặn lại cho nó. Sau đó cô túm cổ Kim Tử, chỉ ra ngoài khơi: “Nhìn đi!” 

Vốn ở chỗ này của bọn họ, phía trước còn có một hải đảo không lớn, nắng chiều rút về vừa đúng rơi trên hòn đảo nhỏ, lại chiết xạ ra năm tia sáng có màu sắc khác nhau. Tia sáng kia rất diễm lệ loá mắt giống như bảo thạch, nhưng Dạ Dao Quang lại cảm nhận được một nguồn lực vô cùng quen thuộc theo chiết xạ bắn lại đây.

Bởi vì ánh dương lúc chiều tà rút đi rất nhanh, thời điểm Kim Tử nhìn sang là lúc ngũ quang kia chợt lóe lên, nhưng cũng đủ khiến nó quên mất cả đau đớn, hưng phấn gào thét ầm ĩ.

“Ta đi xem là bảo bối gì, ngươi đi tìm Mạch đại ca.” Dạ Dao Quang cũng không quản một mình gặp nguy hiểm, ném Kim Tử về phía sau, thả người nhảy ra ngoài khơi. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui