Dương Tịch Hà năm nay đã mười bảy tuổi, nàng được định sẵn hôn ước hai năm trước, nhưng bởi vì là trưởng nữ, cho nên Dương đại phu nhân muốn giữ Dương Tịch Hà ở lại thêm một năm nữa, ban đầu dự định mười sáu mới để cho nàng xuất giá, nhưng thật không ngờ nội tổ mẫu của Dương Tịch Hà đã qua đời vào cuối năm ngoái, là cháu nữ đích tôn Dương Tịch Hà phải giữ tròn đạo hiếu một năm.
Bây giờ đã xả tang, có lẽ sẽ chuẩn bị hôn sự, nhưng Dương viên ngoại là người quan tâm đến nữ nhi của mình, ông tìm hiểu ra được trong nhà trai có sự khác thường, sáu bảy hạ nhân liên tiếp có những cái chết kỳ quặc. Mặc dù không biết nguyên nhân là do đâu, nhưng nhà trai trong khoảng thời gian hai tháng ngắn ngủi trở lại đây chẳng biết thế nào lại chết nhiều người đến như vậy, chuyện này thật sự có vấn đề. Dương viên ngoại điều tra không ra, liền đi sang bên đó để hỏi cho rõ, không thể nào đẩy nữ nhi của mình vào hố lửa.
Nhà trai bên kia cứ che giấu, Dương viên ngoại nghĩ cho con gái mặc dù không đưa ra lời từ hôn, nhưng lại không dễ dàng hứa hôn, cuối cùng Ngụy Lâm vị hôn phu tương lai của Dương Tịch Hà đến tận nhà nói rõ sự việc, đồng thời đưa ra đề nghị giải trừ hôn ước với Dương Tịch Hà. Nhưng hai người đã sớm tình chàng ý thiếp, Dương Tịch Hà nghe nói người trong lòng mình đến để từ hôn, lúc này chỉ muốn đuổi theo để ngăn đối phương lại, muốn chàng nói ra nguyên do để thuyết phục nàng.
Đối phương dưới sự ép buộc của Dương Tịch Hà cuối cùng cũng đã nói ra sự tình, sự thật là trong nhà họ từ mấy tháng trước đã bắt đầu có ma, lúc đầu vì là người đọc sách nên hắn không hề tin vào chuyện này, sau đó sau khi tận mắt hắn chứng kiến việc này liền ngã bệnh nặng. Họ lập tức chuyển nhà, nhưng con ma kia cứ bám theo họ, làm thế nào cũng không thể thoát khỏi, Ngụy Lâm - hôn phu tương lai của Dương Tịch Hà không muốn người mình yêu thương cùng mình đi vào cái nơi đáng sợ này, cho nên bệnh vừa khỏi liền đến đây từ hôn.
“Nhà có ma?” Dạ Dao Quang nhướng mày: “Ngụy gia không mời người làm pháp thuật trừ ma sao?”
“Đã ba lần mời đến, đạo sĩ hai lần đầu đều bị dọa chạy mất. Vị đạo sĩ sau đó cũng bại trong tay của ma nữ, suýt nữa mất mạng. Vốn định đi mời Nguyên Ân đại sư, nhưng Nguyên Ân đại sư đã đi vân du. Dao muội muội, bây giờ người mà ta có thể cầu xin chỉ có mình muội.” Dương Tịch Hà khẩn cầu nhìn Dạ Dao Quang.
“Theo như Dương tỷ tỷ nói, chỉ sợ thật sự là do ma quỷ quấy phá.” Nghe xong Dương Tịch Hà thuật lại. Dạ Dao Quang cảm thấy khả năng có người giả thần giả quỷ cũng không lớn.
“Nhưng tình hình cụ thể, ta phải tự mình đi gặp rồi mới biết, nếu thật là quỷ mị thì tiền thù lao sẽ không ít.”
Cái này không thể nào so sánh với việc bói toán xem nhà.
“Dao muội muội yên tâm, những thứ này ta sẽ báo lại với người nhà họ Ngụy.” Dương Tịch Hà gật đầu.
Ngụy gia cũng là thương hộ, nhưng lại có Nguỵ Lâm là một người học hành, địa vị không hề như những người bình thường khác, chỉ cần Nguỵ Lâm đồng ý thì không có vấn đề gì cả.
Dạ Dao Quang vốn định một mình đi vào đó, bởi vì ngày mai Ôn Đình Trạm sẽ phải đi học, Ngụy gia lại ở Vạn An huyện, đi xe ngựa cũng phải hai ngày mới có thể đến nơi. Ôn Đình Trạm theo cô đi, đi đi về về cũng cần khoảng bảy ngày, nhưng Ôn Đình Trạm kiên quyết muốn đi theo Dạ Dao Quang. Chiều hôm đó cậu liền đến học viện tìm thầy để xin phép. Dạ Dao Quang chỉ đành đưa Ôn Đình Trạm cùng đi, đi theo còn có Dương Tử Quân và Dương viên ngoại.
Hai ngày sau, Dương viên ngoại mang theo người cùng nhau tiến vào Ngụy gia, căn nhà của Ngụy gia không lớn bằng Dương gia, có thể thấy được của cải cũng không bằng Dương gia, thảo nào Ngụy gia nguyện ý bắt hạt giống của nhà mình lấy nữ nhi của một thương hộ.
“Thân gia, vị Dạ cô nương nhìn có vẻ vẫn là một đứa bé...” Nghênh tiếp bọn họ đương nhiên là chủ nhân của Ngụy gia, nhìn thấy dáng dấp Dạ Dao Quang, lúc đó có hơi muốn khóc, còn tưởng rằng thân gia tìm tới một cao nhân nào đó, thật không ngờ lại là một bé gái.
“Ngụy huynh từ trước đến giờ đều mời những kẻ đứng tuổi nhưng liệu có giúp huynh giải quyết được việc?” Dương viên ngoại nói với phụ thân của Nguỵ Lâm là Ngụy Hùng, ông nói tiếp: “Hơn nữa, huynh còn không tin ta? Hà nhi nhà ta phải gả đến nhà huynh, sao ta có thể hại nữ nhi của mình chứ?”
Ngụy Hùng suy nghĩ và cũng cảm thấy có lý, thế là len lén liếc mắt nhìn Dạ Dao Quang, bán tín bán nghi hạ giọng hỏi: “Vị Dạ cô nương này đúng thật là kỳ nhân?”
“Không phải kỳ nhân, mà là cái này.” Dương viên ngoại len lén hướng về phía Ngụy Hùng giơ ngón tay cái lên, nói tiếp: “Là cao nhân, huynh phải cung kính hơn chút.”
“Dạ cô nương, hôm nay trời không còn sớm nữa, xin mời ở lại hàn xá nghỉ tạm một đêm.” Ngụy Hùng vội vã ân cần tiễn họ: “Hai vị xin mời nghỉ ngơi trước, ban đêm Ngụy mỗ đã kịp chuẩn bị rượu nhạt, xin mời hai vị cùng thưởng thức.”
Dạ Dao Quang không phản đối, tất cả đều do Ngụy Hùng an bài, tắm xong liền đi nghỉ ngơi. Lúc trời gần tối, Dạ Dao Quang cùng với Ôn Đình Trạm còn có cha con nhà Dương gia tập trung lại chuẩn bị ăn tối tại nhà Ngụy Hùng. Cơm nước thịnh soạn, trong bữa ăn người ít giao tiếp như Ngụy Hùng không ngừng bắt chuyện cùng Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm, trò chuyện mặc dù nhiều, cũng không làm người ta sinh chán ghét, tướng mạo của Nguỵ Lâm không phải là người gian ác người, thái độ của Dạ Dao Quang đối với hắn cũng hiền hòa hơn.
Sau khi ăn xong, Ngụy Hùng mới chỉ kể được một nửa những chuyện mà Ngụy gia gặp phải, Dạ Dao Quang liền cảm giác được Thiên Lân trên người nàng phát ra một luồng khí tức âm lãnh, có nghĩa là có âm khí đang tiến đến gần một cách mạnh mẽ.
Nhưng không đợi Dạ Dao Quang có phản ứng, Thiên Lân lại yên tĩnh trở lại.
“Dạ cô nương...” Ngụy Hùng đang có một vấn đề muốn hỏi Dạ Dao Quang, lại thấy sắc mặt Dạ Dao Quang không tốt, hơn nữa ánh mắt lạnh lẽo nhìn phía ngoài cửa, Ngụy Hùng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy ngọn đèn dưới mái hiên yếu ớt, đèn lồng đang nhẹ nhàng lắc lư, chẳng có gì cả.
Dạ Dao Quang lấy lại tinh thần, mới nói với Ngụy Hùng: “Ngụy lão gia hãy phái một người đi theo đến căn nhà bị ma quỷ quấy phá kia.”
“Sao? Lúc này sao?” Ngụy Hùng chẳng biết tại sao Dạ Dao Quang lại đột nhiên nói ra câu này.
“Chính là lúc này, không nên quá nhiều người, chỉ cần một người, tốt nhất là người có gan lớn một chút.” Dạ Dao Quang nghiêm túc gật đầu.
“Ta đi theo Dạ cô nương.” Nguỵ Lâm đứng lên.
Dạ Dao Quang tán thưởng liếc mắt nhìn Nguỵ Lâm, có trách nhiệm có dũng khí lại bảo vệ tình yêu của mình, ở thời đại này thuộc loại cực phẩm quý hiếm.
Dạ Dao Quang bước ra khách đường, đứng ở dưới bậc thang, xoay xoay cổ tay, hất tay áo, một chùm ánh sáng màu vàng óng ánh bay ra, đánh vào phía trên cùng của cánh cửa chính, mọi người vừa đưa mắt nhìn, mới phát hiện là ba tấm bùa.
“Để đề phòng bất trắc, Ngụy lão gia tốt nhất triệu tập tất cả những người trong phủ lại chỗ này, trước khi ta cùng với Ngụy công tử chưa trở về, bất luận xảy ra chuyện gì cũng không được bước khỏi gian phòng này.”
Dạ Dao Quang đưa ra cách này khiến Ngụy Hùng vui mừng, vội vã nghe theo. Dạ Dao Quang vẫn chưa đi, chỉ thấy Ôn Đình Trạm theo lên, cô mở lời muốn khuyên bảo cậu, đã thấy cậu không nói một lời, ánh mắt kiên định không cần bước đến cũng biết không thể khuyên nổi.
Hai người theo Nguỵ Lâm trước khi đi đến nhà Ngụy gia chỉ đứng ở bên ngoài, Dạ Dao Quang thấy dưới bầu trời đêm, căn nhà phía trên lẩn quẩn nồng nặc âm khí, mà la bàn nàng đang cầm trên tay đang xoay tròn với tốc độ rất nhanh.
“Dao Dao, chỗ này lạnh quá.” Một luồng gió lạnh thổi qua, Ôn Đình Trạm ho một cái.
Dạ Dao Quang vội vã lấy ra hai lá bùa trên người, đưa cho Nguỵ Lâm và Ôn Đình Trạm, đồng thời thận trọng căn dặn: “Quỷ ma trong nhà không giống bình thường, mọi người nắm chặt lá bùa này, đừng làm mất, sau khi đi vào tuyệt đối không được rời khỏi ta nửa bước!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...