“Không thể ăn nhiều.” Nhìn thấy Dạ Dao Quang ăn đến nghiện, không để mình bóc cho, lại chuẩn bị động tay, Ôn Đình Trạm liền ngăn cản.
“Thứ này được mang tới từ trong hầm băng, đặc biệt lạnh.”
“A...” Dạ Dao Quang không vui lên tiếng.
Ôn Đình Trạm buồn cười, lại cầm lên một quả đỏ mọng, lấy dao bào kiên nhẫn gọt vỏ, thong thả nói với Thượng Tường: “Thứ hai, uy hiếp Ninh An Vương chính là các huynh đệ khác, mà không phải hoàng đế thiên triều, nhưng người uy hiếp vương gia lại là Lưu Cầu Vương. Vương gia có lẽ không biết vì sao Ninh An Vương bị uy hiếp, các người tạo cớ mưu phản không chê vào đâu được để khiến hắn bị giam giữ tại vương cung, nhưng chỉ sợ bây giờ hắn đã nắm giữ Lưu Cầu Vương và chứng cứ phạm tội hiếp bức hắn của các người rồi. Có nguyện ý chết hay không, bây giờ đã do Ninh An Vương nói, mà vương gia có khả năng phản bội Lưu Cầu Vương sao?”
Chân Thượng Tường mềm nhũn lùi về phía sau mấy bước, đưa tay nắm lấy tay vịn ghế tựa.
Gọt vỏ xong, Ôn Đình Trạm liền cắt ra, bỏ hạt bên trong đi rồi đưa cho Dạ Dao Quang. Sau đó cậu rút khăn tay, bắt đầu lau tay: “Vương gia, hiện nay ông chỉ có một chút hi vọng sống, có muốn hay không, còn phải xem vương gia lựa chọn thế nào.”
Ánh mắt Thượng Tường kịch liệt đấu tranh, cả đời ông cũng không có dã tâm, chỉ muốn an ổn làm người hoàng tộc giàu sang nhàn hạ. Nhưng ông là con út, phụ vương lúc còn sống cưng chiều mẫu phi ông, cũng sủng ái ông, ông đã sớm trở thành cái đinh trong mắt vương huynh. Mặc dù sau này ông không ngừng nhường nhịn, không ngừng nhẫn nại nhưng vẫn từng bước bị ép đến nước này. Ông còn nhớ kỹ lúc đầu vương huynh ghé vào tai ông nói:
“Vương đệ, Lưu Cầu tuyệt đối không ngăn cản được quân đội triều đình, nếu vương huynh nhận tội, Lưu Cầu sẽ không còn phụ thuộc thiên triều, mà là quy thuận thiên triều. Ta và đệ chẳng lẽ muốn để con cháu Thượng gia chê cười, cũng thẹn với liệt tổ liệt tông dưới cửu tuyền. Bây giờ toàn bộ vương thất chỉ có đệ mới cứu được Lưu Cầu khỏi nguy nan, vương huynh nhận lời sẽ đối xử tử tốt với mẫu phi và vợ con đệ...”
Ông làm như vậy là vì Lưu Cầu, vì mẫu thân, vì vợ con ông.
Ôn Đình Trạm nghiêng mắt nhìn mu bàn tay Thượng Tường nắm chặt tay ghế đã nổi gân xanh, không khỏi lạnh nhạt nói: “Lưu Cầu chung quy có một ngày sẽ phải quy thuận, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi. Hôm nay vương gia ông có thể hiến thân vì đại nghĩa, tiếp theo không biết Lưu Cầu có mấy vị vương gia có thể gánh tội thay nữa? Lưu Cầu Vương cũng không an phận, sớm muộn cũng gây rắc rối. Vương gia muốn chờ ông ta đẩy từng người trong họ hàng vương thất Thượng gia ra làm tấm lá chắn, cuối cùng làm cho Thượng gia trở thành tội nhân của toàn bộ Lưu Cầu sao?”
“Vì sao triều đình không thể bỏ qua Lưu Cầu!” Thượng Tường bỗng nhiên ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên một tia huyết sắc.
“Ha ha.” Ôn Đình Trạm cười dài.
“Vương gia là người vương thất, lại hỏi vấn đề này, đúng là nực cười. Đổi vị trí mà cư xử, vương gia sẽ có ý nghĩ như thế nào?”
Ánh mắt Thượng Tường bị kiềm hãm, đổi vị trí mà nói, nếu bọn họ hùng mạnh, đương nhiên sẽ không từ bỏ đạo lý mở rộng lãnh thổ, không chiến đấu chỉ là thời cơ chưa chín. Một khi thời cơ chín muồi thì sao có thể bỏ mặc không quan tâm, tùy ý để bên ngoài lớn mạnh?
“Vương gia đừng quên, sau lưng Lưu Cầu còn có Uy quốc, cũng là tâm bệnh của Thái Tổ bệ hạ thiên triều ta.” Ôn Đình Trạm trầm giọng nói. Ngụ ý, cho dù không vì thống trị Lưu Cầu, mà vì Uy quốc thì Lưu Cầu cũng là một chướng ngại vật. Cho Thượng Tường một chút thời gian suy nghĩ, Ôn Đình Trạm mới nói:
“Lưu Cầu quy thuận là xu thế tất yếu, trong lòng vương gia hiểu rõ. Nhưng Lưu Cầu quy thuận có được bao nhiêu lợi ích, còn phải xem thành ý của Lưu Cầu Vương. Vương gia biết đã thất bại, cố gắng giãy giụa chỉ làm sinh linh lầm than, có điều ta có thể tiết lộ cho vương gia một tin tức.”
“Tin tức gì?” Thượng Tường chăm chú nhìn Ôn Đình Trạm.
“Lần này bệ hạ cũng không có tâm tư thu phục Lưu Cầu, chẳng qua chỉ là cảnh cáo mà thôi.” Ôn Đình Trạm lạnh nhạt nói:
“Chỉ cần Lưu Cầu có câu trả lời hợp lý cho án trộm xác, biểu hiện thành ý, tự nhiên bệ hạ cũng không gây chiến. Nếu về sau Lưu Cầu có thể lấy lại sự hùng mạnh nhân lúc bệ hạ nghỉ ngơi lấy sức hay không thì phải xem bản lĩnh của Lưu Cầu các người. Nhưng thứ cho ta nói thẳng, nếu Lưu Cầu Vương vẫn là vương huynh của vương gia thì kết cục sau này của Lưu Cầu...”
Ôn Đình Trạm cố ý không nói hết, để Thượng Tường tự mình tưởng tượng. Rốt cuộc phải làm sao mới cứu vớt được toàn bộ Lưu Cầu, có đáng giá để ông làm vật hy sinh trên lưng gánh tội danh mưu phản không? Ông mưu nghịch, vương huynh ông có thể buông tha cho mẫu phi và vợ con ông? Nếu sự hi sinh của ông trở thành một chuyện cười, vẻn vẹn chỉ để cứu một mình vương huynh, như vậy ông chết cũng khó mà nhắm mắt!
Nếu kết cục như vậy, vì sao ông không bắt lấy một tia hi vọng sống này, phá rồi lại lập?
Đấu tranh hồi lâu, Thượng Tường quyết định, ánh mắt hốt hoảng của ông ta có chút kiên định: “Ôn công tử thật sự chắc chắn lần này bệ hạ không có tâm tư tấn công Lưu Cầu?”
“Chỉ cần vương gia đưa ra thật nhiều thành ý, tại hạ xin lấy tính mạng đảm bảo.” Ôn Đình Trạm nói rất chân thành.
Thở sâu một hơi, Thượng Tường mới nói: “Được, bổn vương dùng toàn bộ tính mạng gia đình mình làm tiền đặt cược, tin Ôn công tử một lần. Ôn công tử muốn bổn vương làm thế nào?”
“Lập lại trật tự, dâng thư thỉnh tội.” Ôn Đình Trạm chỉ cho tám chữ.
Thượng Tường không ngu ngốc, đã hiểu đạo lý trong đó. Ông chắp tay về phía Ôn Đình Trạm, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi Thượng Tường rời khỏi, Dạ Dao Quang quay đầu hỏi: “Ông ta có được không? Chúng ta không cần giúp sao?”
“Nếu ngay cả chút bản lĩnh này ông ta cũng không có, vậy cũng không đáng để ta nói nhiều như vậy.” Ôn Đình Trạm mỉm cười.
Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn cậu: “Chàng làm gì phải nhiều lời như vậy, trực tiếp đi uy hiếp Lưu Cầu Vương, để ông ta làm tiểu nhân cắn ngược lại người kia trong triều đình có phải tốt hơn không? Bây giờ chàng làm như vậy, ngược lại thả cho người kia một con ngựa!”
Trong lòng Dạ Dao Quang khó chịu, hiện tại còn không biết người sau lưng ông ta là ai, lại đẩy cô và Ôn Đình Trạm vào tử cục. Nếu không phải là cô cẩn thận ẩn núp tiến vào, lại có Mạch Khâm đến kịp, dẫn cô bình yên vô sự đến Mật Nhược tộc, đến đây đánh đòn phủ đầu, chỉ sợ bây giờ cô và Ôn Đình Trạm đều lành ít dữ nhiều. Người này thật sự cực kỳ đáng giận!
“Dao Dao đừng vội, ta chưa từng nghĩ sẽ bỏ qua bất cứ ai.” Ôn Đình Trạm cười trấn an Dạ Dao Quang.
“Khiến Lưu Cầu thay đổi triều đại là để sau này đối phó Mật Nhược tộc.”
“Đối phó Mật Nhược tộc?” Tim Dạ Dao Quang đập mạnh.
“Đúng, ta muốn từng bước bồi dưỡng dã tâm của Thượng Tường, ta vừa ám chỉ ông ta, sau này nếu muốn Lưu Cầu cường thịnh không bị xâm chiếm, tất nhiên phải lớn mạnh. Ông ta muốn làm vương, trước hết là phải thoát khỏi sự khống chế của các gia tộc lánh đời ở Lưu Cầu.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm sâu thẳm mà thâm thúy.
“Lần này Mật Nhược tộc nhúng tay vào, ông ta nhất định khắc sâu ấn tượng, trước tiên cho Mật Nhược tộc một thanh kiếm đã.”
Nháy mắt Dạ Dao Quang liền hiểu tâm tư Ôn Đình Trạm, cô cuối cùng cũng không có tầm mắt lâu dài và tâm tư nhẫn nại như cậu. Mật Nhược tộc cường thịnh đến đâu thì cũng chỉ là một gia tộc thần bí ở Lưu Cầu, để vương thất Lưu Cầu đối phó Mật Nhược tộc đều có lợi hơn so với bất kỳ thế lực nào khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...