Quái Phi Thiên Hạ

Tuy Ôn Đình Trạm có chút chú ý đến hai chữ quyến rũ, nhưng cũng chỉ giật giật lông mày rồi lắc đầu.

Thấy vậy, Dạ Dao Quang liền nói: “Chàng phát hiện nàng ta có tâm tư với chàng nhưng không nghiêm túc cự tuyệt, cho nàng ta hi vọng?”

Ôn Đình Trạm rất dứt khoát lắc đầu. 

“Không phải như vậy, thế chàng sai chỗ nào?” Hai tay Dạ Dao Quang nâng mặt Ôn Đình Trạm lên, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt chứa hình bóng nhau.

“Nếu lỗi của chàng là ưu tú như vậy, hoàn mỹ như thế thì sai lầm kia muội nguyện ý gánh chịu. Trạm ca, chàng đừng lo lắng, bất kể phát sinh điều gì thì muội đều tin tưởng chàng, sẽ không rời xa chàng nên chàng không cần vì người khác mến mộ chàng mà cho rằng chàng có lỗi với muội. Chỉ cần chàng vĩnh viễn chỉ nhìn một mình muội, vậy là đủ rồi.”

Tâm tư bị vạch trần, Ôn Đình Trạm có chút chật vật muốn quay đầu, hai tay Dạ Dao Quang lại dùng lực không cho cậu tránh né, đôi mắt hoa đào diễm lệ lẳng lặng nhìn cậu: “Trạm ca, cám ơn chàng đã yêu muội như vậy.” 

Dạ Dao Quang chưa từng nghĩ đến có một người ưu tú như vậy vì yêu cô mà mất đi sự lạnh lùng và bình tĩnh thường ngày. Bởi vì cậu yêu cô sâu đậm nên cậu không cho phép bản thân có một chút tỳ vết nào, sợ vì vậy mà làm cô ghét bỏ, trong lòng sinh ra khúc mắc. Mặc dù cô thấy việc này căn bản không phải lỗi của cậu. Cũng trong giờ khắc này, Dạ Dao Quang xem xét lại bản thân mình, cô rốt cuộc đã làm gì mà khiến một người kiêu ngạo, nắm trong tay tất cả như thế lại không có cảm giác an toàn.

Nghĩ xong, Dạ Dao Quang cúi người hôn sâu lên môi cậu. Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn cậu, không phải do bất đắc dĩ, không phải ỡm ờ để cậu chiếm lợi ích, cũng không phải muốn nhờ vả cậu, mà phát ra từ nội tâm.

Ánh mắt Ôn Đình Trạm trở nên thâm thúy, cậu rất nhanh biến bị động thành chủ động. Mấy ngày nhớ nhung vì xa cách, cô lại nhỏ nhẹ cam đoan, đối với cậu nhiệt tình chủ động, tất cả đều hóa thành một đám lửa sâu đậm khiến cậu bốc cháy. Cậu có chút vội vàng, cũng có chút nóng nảy, mất đi sự dịu dàng lưu luyến thường ngày, nội tâm sinh ra khát vọng nhiều hơn. 

Có những việc, đàn ông cũng có thể tự thành thạo, ví dụ như việc cậu vội vàng cạy mở hàm răng của cô, thâm nhập vào lãnh địa của cô, quấn quýt cùng miệng lưỡi cô, trao tình ý triền miên của mình cho đối phương...


Cuối cùng Dạ Dao Quang bị hôn đến suýt nữa không thở được, thân thể Ôn Đình Trạm cũng trở nên không bình thường mới thở ra phì phò, ánh mắt vẫn chăm chú quấn quanh Dạ Dao Quang.

“Cuộc thi tiếp theo, ta nhất định đỗ, sớm đề tên bảng vàng, nở mày nở mặt cưới nàng vào cửa.” 

Giống suy nghĩ Dạ Dao Quang, cậu muốn cho cô tất cả những thứ tốt nhất, đến lúc đó Ôn Đình Trạm cũng mười sáu tuổi, mà cô lại gần hai mươi. Ở thời đại này, con trai mười sáu tuổi cưới vợ đã không tính là sớm.

“Được.” Dạ Dao Quang gật đầu:

“Về sau không được cứng đầu như vậy, có mấy lời muội chỉ nói một lần. Trạm ca, chúng ta mệnh định vợ chồng, thế gian này không bao giờ có người hiểu muội, yêu muội, biết muội như chàng. Nếu muội nhất định phải gả cho một người, vậy chỉ có thể là chàng. Chỉ cần chàng không phụ muội thì muội vĩnh viễn sẽ không rời bỏ chàng.” 

“Được.” Trái tim luôn không yên của Ôn Đình Trạm giống như được ngâm vào suối nước nóng ấm áp, được dòng nước ấm dịu dàng bao lấy, an tâm và thư thái.

Đôi mắt hoa đào của Dạ Dao Quang cong thành hình trăng tròn: “Người tuyệt thế vô song giống muội và chàng, sau này không biết chừng lại có nhiều người để mắt tới, đó là bọn họ thật tinh mắt. Nếu một ngày đụng tới người da mặt dày giống đại quận chúa lúc nãy rồi lại ôm hết sai lầm vào người, thế chẳng phải là cả đời này muội và chàng đều phạm sai lầm? Vì loại người này không đáng, càng nhiều cô gái coi trọng chàng, muội càng vui vẻ. Bởi vì chàng tốt như vậy, bọn họ mới có thể nhìn mà thèm thuồng chàng, nhưng chàng vĩnh viễn là của muội.”

“Vậy còn nàng?” Ôn Đình Trạm không khỏi hỏi. 

“Muội đương nhiên cũng là của chàng.” Dạ Dao Quang không chút do dự trả lời:

“Nữ tử hoàn mĩ như muội đây khẳng định thế gian không tìm được người thứ hai nên chàng nên cảm thấy vui vẻ giống muội. Đó là mị lực của muội, người có mị lực như muội lại thuộc về chàng, chàng không phải nên hài lòng kiêu ngạo sao?”

“Ồ.” Ôn Đình Trạm gật đầu: 

“Dao Dao nói thật đúng.”

“Trẻ con dễ dạy.” Dạ Dao Quang nhân cơ hội bóp rồi sờ mặt Ôn Đình Trạm, sau đó nghiêm mặt nói:

“Muội nói chuyện lúc nãy, chàng đả thương vị quận chúa kia...” 

“Nàng ta là con gái của Thượng Tường vương thúc.” Ôn Đình Trạm lại cười nói.

“Thượng Tường chính là vị vương thúc mưu nghịch kia?” Dạ Dao Quang nhân tiện hỏi.


“Đúng.” Ôn Đình Trạm gật đầu: 

“Không nói hôm nay ta chỉ trừng phạt nho nhỏ, cho dù ta có giết Thượng Nhụy, Thượng Tường cũng không dám nhiều lời, ông ta sẽ rất nhanh đến cầu ta thôi.”

“Chỉ sợ chàng đã sớm muốn tìm cơ hội phát tác một lần rồi, còn cho Thượng Tường cái cớ đến tìm chàng.” Dạ Dao Quang đã hiểu được tâm tư Ôn Đình Trạm trong nháy mắt.

“Nếu không vì Thượng Nhụy bất kính với nàng, sao ta lại dùng một cô gái làm cớ?” Ôn Đình Trạm vội vàng nói. 

“Khẩn trương cái gì?” Dạ Dao Quang vui vẻ.

“Muội chưa từng hoài nghi chân tình của chàng.”

“Ta đã biết Dao Dao hiểu ta nhất...” 

“Ôn công tử, vương gia đang ở đại điện chờ người.” Hai người đang nói chuyện thì thị vệ Ôn Đình Trạm mang tới cao giọng thông báo ở ngoài cửa.

Ôn Đình Trạm nắm tay Dạ Dao Quang, kéo cô đến thiền điện. Bước vào đại điện, đã thấy một người mặc áo mãng bào khéo léo, người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi đứng ở nơi đó. Ông không cao không thấp, khuôn mặt phổ thông nhưng vẫn có một dáng vẻ cao quý, nhìn không giống một người có dã tâm hay hoang dâm kiêu ngạo.

“Vương gia.” Ôn Đình Trạm hơi khom người về phía Thượng Tường, Dạ Dao Quang cũng làm theo. 

“Ôn công tử không cần đa lễ.” Thái độ Thượng Tường vô cùng lãnh đạm. Ông ta phất tay về hai bên, mấy tên hộ vệ của ông ta liền nhanh chóng đi ra ngoài, đóng cửa lớn lại. Đôi mắt từng trải của Thượng Tường bình tĩnh nhìn Ôn Đình Trạm một lúc lâu, sau đó mở miệng hỏi:


“Câu nói Ôn công tử để người truyền lại cho bổn vương, rốt cuộc là có ý gì?”

“Có ý gì, trong lòng vương gia chẳng lẽ không rõ?” Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang tìm một chỗ ngồi xuống. Cậu cầm một quả vải lên, tự tay lột vỏ rồi đưa cho Dạ Dao Quang. 

Thượng Tường nhìn dáng vẻ nam trang của Dạ Dao Quang, lông mày kín đáo nhíu lại: “Ôn công tử, công tử cũng biết vì sao bổn vương biết rõ đó là con đường chết nhưng vẫn để người ta lợi dụng như một con rối?”

“Mẫu tộc, vợ con của vương gia đều nằm trong tay đại vương.” Ôn Đình Trạm lạnh nhạt nói.

“Đúng, bổn vương cũng giống Ninh An Vương của các người, không có lựa chọn khác.” Thượng Tường cúi đầu nói. 

“Vương gia không thể so sánh với Ninh An Vương.” Ôn Đình Trạm vẫn lạnh nhạt nói.

“Tại sao lại không thể so sánh?” Thượng Tường trầm giọng hỏi.

“Một, nếu Ninh An Vương thật sự mất mạng Lưu Cầu, mẫu tộc và thê tộc của ông tự nhiên sẽ bình an vô sự. Nhưng nếu vương gia bị xử tội mưu phản, mẫu thân và vợ con ông liệu có còn đường sống không?” Giọng nói Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng chậm chạp nhưng lời nói lại vô cùng sắc bén. 

Thân thể Thượng Tường chấn động, ông ta bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Đình Trạm. Đây mới là nỗi lo lắng lớn nhất của ông, cũng là mục đích ông tìm mọi cách che giấu khi tới đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui