Quái Phi Thiên Hạ

Hồng y đại pháo sản xuất ở thế kỷ mười sáu, cuối nhà Nguyên đầu nhà Minh nhưng đến cuối triều nhà Minh mới truyền vào Trung Quốc. Chỉ có điều triều đại nhà Nguyên trên lịch sử chỉ dưới một trăm năm, dựa theo thời gian tính toán, thời gian này không khác gì triều Minh giai đoạn trung hậu kỳ. Cộng thêm Thái Tổ không giữ nổi vùng biển, những thứ này xuất hiện đồng thời du nhập cũng là bình thường. Thế nhưng Dạ Dao Quang từng nghe Tiêu Sĩ Duệ nói, năm nay thứ này mới du nhập vào tổng cộng ba mươi khẩu, lại điều tới nơi này phân nửa. Dạ Dao Quang cũng không biết lấy gì để hình dung tâm trạng của cô thời điểm này.

Ôn Đình Trạm sao có thể làm được!

"Dạ cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi." Minh Nặc chắp tay hành lễ với Dạ Dao Quang. 

"Ta nên xưng hô người là Minh tướng quân hay là Minh thế tử?" Năm ngoái Tiêu Sĩ Duệ phong vương, Minh vương gia của Minh vương phủ cũng thỉnh cầu cho đứa con thứ năm của ông phong thế tử. Những chuyện chính trị này học viện muốn không biết cũng khó.

"Chẳng qua là một cách gọi khác, Dạ cô nương cứ tùy ý." Minh Nặc cười khoáng đạt.

Lúc trước gặp nhau tại khách trạm kia, thiếu niên lộ ra khí chất quật cường lại có một vẻ trong trẻo lạnh lùng như trăng sáng từ nơi nào đó mơ hồ đi tới, phảng phất có hương vị của ánh thái dương. 

"Minh thế tử, mời vào bên trong." Ôn Đình Trạm hành lễ mời Minh Nặc.


"Mời Ôn công tử." Minh Nặc tương đối khách khí với Ôn Đình Trạm.

Đến khi bọn họ đều vào nhà, sau khi ngồi xuống dâng trà, Minh Nặc mới nói: "Ôn công tử lần này đã lập được công lớn, lòng bệ hạ đã lâu chưa vui mừng như vậy." 

"Đánh bậy đánh bạ, may mắn mà thôi." Ôn Đình Trạm khiêm tốn cười.

"Ôn công tử nếu may mắn lại có thể nắm được chỗ sơ hở lớn của Lưu Cầu như vậy, nếu nghiêm túc hơn chẳng phải là muốn bọn ta không còn mặt mũi nào sống qua ngày?" Minh Nặc cười, tiện thể chắp tay về phía Ôn Đình Trạm:

"Lần này còn phải đa tạ Ôn công tử tương trợ, cho Nặc một cơ hội lập công, ân tình lần này khắc ghi trong tâm khảm." 

"Thế tử không cần như vậy, với tài trí của thế tử, tất nhiên biết được người mà tại hạ có thể tin cậy chỉ có Minh công tử. Hành động này chẳng qua là vì bản thân mà thôi." Ôn Đình Trạm nói.

"Ta chắc chắn biết rõ, ta còn có thể biết được, trước đây nếu ta không quen biết với Ôn công tử, Ôn công tử không tìm được người hiểu rõ thì cũng có thể điều tới một người có thể điều binh khiển tướng. Thế lực của Vĩnh Phúc Hầu về mặt này vẫn còn." Minh Nặc nói vô cùng thẳng thắn:


"Vì vậy Ôn công tử không cần quá khiêm tốn, bây giờ nghĩ đến Minh Nặc có thể gặp gỡ Dạ cô nương tại khách trạm lúc đầu, lại kết bạn với Ôn công tử là phúc của Minh Nặc, hai người là quý nhân trong số mệnh của Minh Nặc." 

"Thế tử..."

"Ôn công tử và trưởng tôn điện hạ còn gọi tên tự ngang hàng, nếu Ôn công tử không ngại có thể gọi ta là Tùy Vũ." Minh Nặc kéo gần khoảng cách.

"Vậy xin mạo phạm thế tử, Tùy Vũ." Ôn Đình Trạm cũng biết nghe lời phải. 

"Lần này chúng ta cùng giao chiến với Lưu Cầu, phần thắng cũng không lớn, thắng cũng là thắng trong bi thảm. Thời cơ phá được Lưu Cầu lại chưa chín muồi, nhiều ngày nay ta đã lần ra vài phần tình thế của Lưu Cầu." Nói xong, Ôn Đình Trạm liền đưa một xấp giấy đã sớm chuẩn bị xong cho Minh Nặc:

"Chúng ta chỉ phải làm cho Lưu Cầu tỏ ra yếu kém, hàng phục, tăng tiến cống. Tốt nhất là cho một vương tử của Lưu Cầu làm con tin theo đệ vào Đế đô."


Minh Nặc tiếp nhận đồ vật Ôn Đình Trạm đưa tới, xem lại tỉ mỉ chăm chú một lần nữa, cuối cùng ngưỡng mộ nói với Ôn Đình Trạm: "Doãn Hòa huynh trong thời gian ngắn như vậy có thể thu thập nhiều tình báo như thế, bội phục. Nếu có thể đạt được kết quả như Doãn Hòa huynh dự đoán, đã là kỳ vọng lớn nhất của bệ hạ." 

"Trong lòng Tùy Vũ nắm chắc càng tốt, đệ bôn ba mà đến tất nhiên mệt mỏi, chi bằng sớm đi nghỉ ngơi một chút, chúng ta xem thử phản ứng của Lưu Cầu." Ôn Đình Trạm khách khí nói.

"Được."

Ôn Đình Trạm tự mình sắp xếp ổn thỏa cho Minh Nặc, chờ sau khi hắn trở về, Dạ Dao Quang đang ở phòng của cậu chờ cậu. Vừa nhìn tư thế này của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm cũng biết là muốn bắt đầu tra hỏi, cậu gãi mũi đi lên phía trước. 

"Dao Dao."

"Ồ!" Dạ Dao Quang đang lật xem các đồ dùng của Ôn Đình Trạm bỗng thốt ra một tiếng.

"Nàng muốn hỏi gì cứ việc hỏi, ta chắc chắn biết thì nhất định nói, nói thì nhất định hết." Ôn Đình Trạm tỏ thái độ ngoan ngoãn. 

Dạ Dao Quang lúc này mới buông thứ trong tay xuống: "Vì sao chàng phải làm ầm mọi chuyện lên như thế?"


Ra quân ồ ạt như vậy để bộc lộ tài năng. Cô biết Ôn Đình Trạm có thể thuyết phục bệ hạ xuất binh, tất nhiên là làm chuyện gì đều suy nghĩ thỏa đáng. Nhưng lúc này đây không giống với quá khứ, cậu đã không phải ẩn mình trong bóng tối, lộ mặt ra một cách mạnh bạo như vậy thì không chỉ những thế lực khác, ngay cả bệ hạ cũng sẽ bắt đầu chú ý đến cậu.

"Đó là chuyện sớm muộn." Ôn Đình Trạm trả lời: 

"Nàng đừng lo lắng, ta hành sự tự có dự liệu. Thái Hòa tộc muốn phô trương thanh thế biến ta thành vật hi sinh, ta liền gậy ông đập lưng ông."

"Trạm ca, chàng muốn dùng vương thất Lưu Cầu bức bách Thái Hòa tộc?" Dạ Dao Quang đã thấy rõ cách thức của Ôn Đình Trạm. Nếu Ôn Đình Trạm thực sự nắm được Thái Hòa tộc đến Bát Mân và quận Dự Chương đánh cắp thi thể với số lượng chứng cứ lớn như thế, sau đó thông qua Ôn Đình Trạm ngấm ngầm chỉnh sửa, không chừng chứng cứ vương thất Lưu Cầu có lòng mưu nghịch cũng có thể bịa đặt ra. Cho dù là không bịa đặt ra, điều này cũng đủ để bệ hạ nổi cáu, người chết là lớn, đây là tư tưởng cố hữu. Hôm nay Lưu Cầu có thể đến nơi đây đánh cắp nhiều thi thể thần không biết quỷ không hay như vậy, nếu không phải làm màu, sau này không chừng một lượng lớn quân đội đều có thể ẩn núp tiến đến. Bệ hạ sẽ xuất binh dương uy quốc gia không gì đáng trách, nhưng nhìn tư thế này, bệ hạ đang dốc sức ủng hộ trận chiến lần này. Điều này khiến Dạ Dao Quang có chút khó hiểu, dù sao thế lực triều đình phức tạp, Lưu Cầu nếu không có người nằm vùng ở triều đình sẽ không dễ dàng nhận được hộ tịch như vậy, càng sẽ không dễ dàng vận chuyển thi thể như vậy.

"Là thời cuộc." Ôn Đình Trạm dường như nhìn thấu nỗi nghi hoặc của Dạ Dao Quang, ngồi vào bên cạnh cô: 

"Bệ hạ tuổi tác đã cao, gần hai năm nay vẫn mắc bệnh cũ. Mấy vị vương gia đã rục rịch ngóc đầu, bệ hạ đã không kiềm chế được bọn họ. Bệ hạ cần có một thời cơ cấp bách để chứng minh người là gươm quý không bao giờ cùn, chứng minh cổ tay người còn rắn chắc, ngăn chặn mạch nước ngầm trong triều đình từng bước giảm đi. Đúng lúc ta đem một thứ đến tay cho bệ hạ, bệ hạ đương nhiên sẽ như buồn ngủ được tặng gối đầu, sẽ không bỏ qua một thời cơ tốt như vậy. Vả lại mấy ngày này ta nắm được đầy đủ chứng cứ, đồng thời đã khống chế Tuần kiểm lại cho Minh Quang trước, bất cứ ai cũng đều không tìm được. Vài hộ thương gia còn có qua lại đều là những gia đình thương nhân có địa vị nhất định trong triều đình ta. Bệ hạ đương nhiên càng thêm ảo não, có Vĩnh Phúc Hầu phía sau lưng đẩy một cái, thế lực lần này có liên quan với các nhà thương gia đó đều muốn chèn ép bệ hạ không ít. Hành động này đủ để có thể khiến bệ hạ chặt đứt toàn bộ uất ức tích tụ trong lòng. Bệ hạ đương nhiên muốn dốc sức chống đỡ."

"Chàng nắm chắc được bao nhiêu phần?" Dẫu sao cũng là chiến tranh, Dạ Dao Quang vẫn rất lo lắng. Nếu là thua, chỉ sợ bệ hạ muốn chém Ôn Đình Trạm  thành muôn mảnh.

"Không đến mười phần, cũng đến tám, chín phần." Ôn Đình Trạm nhếch môi cười, hai lúm đồng tiền sâu của cậu lộ ra sự tự tin say lòng người. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui