Dạ Dao Quang không chút nghi ngờ, nếu có một ngày Qua Duệ Trọng nắm giữ quyền lực của Qua Vụ hải, ngay cả tổ phụ của Qua Vô Âm, người phụ nữ này cũng không buông tha. Những lời này cũng không cần Dạ Dao Quang phải nhắc nhở vì cô tin rằng Qua Vô Âm cũng hiểu.
"Tỷ biết." Qua Vô Âm rũ tầm mắt xuống, cánh môi của nàng mềm mại đỏ tươi quyến rũ kéo ra một nụ cười nửa như mỉa mai.
"Mẫu thân tỷ dự định kết duyên cho tỷ và Vân Phi Ly."
Dạ Dao Quang vô cùng kinh ngạc, nhìn Qua Vô Âm hết sức sửng sốt nhưng suy đi nghĩ lại cẩn thận lại phát hiện ra đây thực sự là một sự lựa chọn dứt tình nữ nhi tốt nhất. Hiện tại Vân Phi Ly đã là tông chủ Phiêu Mạc Tiên tông, hắn bây giờ còn yếu nhưng hắn được xưng là thiếu niên đệ nhất thiên phú tuyệt đối không phải nói khoác. Trong vòng ba năm hắn từ Nguyên Anh kỳ tu luyện tới Hóa Thần kỳ là có thể nhìn thấy rõ. Bây giờ hắn gánh vác toàn bộ Phiêu Mạc Tiên tông, đương nhiên sẽ càng thêm nỗ lực. Chỉ cần Vân Phi Ly tu luyện được, Phiêu Mạc Tiên tông vẫn là đệ nhất tiên tông.
Có thể thời gian này, Vân Phi Ly tổn thất nặng nề cần một thân phận hiền đức tương trợ bên trong, giúp hắn xử lý mọi việc thỏa đáng. Qua Vô Âm không thể nghi ngờ chính là ứng cử viên tốt nhất trong hết thảy tông môn. Hai tông phái thông gia, bây giờ là Qua Vụ hải của Qua Vô Âm giúp Phiêu Mạc Tiên tông trấn giữ vị trí đệ nhất tiên tông. Sau này trái lại là Vân Phi Ly che chở gia tộc bên vợ. Bất kể với Vân Phi Ly và Qua Vô Âm hay với Phiêu Mạc Tiên tông và Qua Vụ hải, đây đều là một cục diện đôi bên cùng có lợi. Chỉ có bọn họ phải hy sinh cảm xúc của mình.
"Vô Âm..." Dạ Dao Quang có chút thương cảm nàng.
"Muội đang thương tiếc cho tỷ?" Qua Vô Âm cười phóng khoáng:
"Có gì đáng để hối tiếc? Tỷ sinh ra ở đại tông môn tu tiên, là trưởng nữ con vợ cả, từ nhỏ hưởng hết vinh hoa phú quý của tiểu thư cành vàng lá ngọc, các tỷ càng tha thiết ước mơ có cuộc sống thần tiên. Làm người không thể tham lam, chuyện của mẫu thân tỷ đã nói cho tỷ biết, thật lòng yêu thương một người đàn ông chính là đẩy bản thân mình vào trong phần mộ. Tỷ không ngốc, cả đời này tỷ cũng không muốn động lòng với bất kỳ người đàn ông nào, cũng có thể muội sẽ nói bởi vì duyên phận của tỷ chưa tới. Vậy càng tốt, trước khi duyên phận chưa kịp tới tỷ đã kết hôn với người khác. Một khi đã thành người phụ nữ của người khác, tỷ đương nhiên sẽ tuân thủ nghiêm ngặt ranh giới của chính mình, quyết sẽ không vượt qua Lôi Trì một bước (*). Giống như hi sinh, trên thực tế không phải là không hạnh phúc, không hiểu sự tươi đẹp của ái tình. Với tỷ mà nói không phải là cản trở tỷ tu tiên, cũng không cần hiểu rõ nỗi đau khổ của tình ái."
"Nếu đã nói như thế, tỷ đã hạ quyết tâm?" Kỳ thực lúc Qua Vô Âm nói ra, Dạ Dao Quang lại phát hiện nàng cũng không chối bỏ, chỉ là nàng còn có chút lo lắng.
"Vậy vì sao tỷ lưỡng lự?"
Ánh mắt Qua Vô Âm liếc qua Dạ Dao Quang, nhìn về phía biển rộng bao la vô tận, nàng cười nói: "Tỷ cũng là phận nữ nhi, nói đến kết hôn, lưỡng lự cũng là phải."
Qua Vô Âm đương nhiên sẽ không nói cho Dạ Dao Quang, lúc ở địa cung nàng đã phát hiện trái tim Vân Phi Ly thích Dạ Dao Quang. Ánh mắt Vân Phi Ly nhìn Dạ Dao Quang giống với ánh mắt Mạch Khâm nhìn Dạ Dao Quang, là sự yêu mến của một chàng trai đối với một cô gái. Nếu không như vậy, nàng sẽ bằng lòng không chút do dự với hôn ước này.
Ngược lại không phải là trong lòng chán ghét, vốn dĩ nàng và Vân Phi Ly đều là theo nhu cầu hai bên, chưa chắc đã là phu thê danh xứng với thực. Chỉ là nàng lo lắng nàng gả cho Vân Phi Ly sẽ tăng thêm sự tiếp xúc của Vân Phi Ly và Dạ Dao Quang, uổng công rước lấy biến cố không cần thiết cho Ôn Đình Trạm và cả Dạ Dao Quang. Kết hôn với Vân Phi Ly là sẽ suy nghĩ vì nhau, hi sinh hôn nhân cũng không tính làm gì. Nhưng nếu nàng và Vân Phi Ly thành hôn rồi, lại phải xa lánh Dạ Dao Quang - người chị em tri kỷ nhất, nàng chỉ cảm thấy mất mát. Nàng có thể không xa lánh, nhưng nếu Vân Phi Ly gặp lại Dạ Dao Quang thêm một lần, càng thành ra không thể quên đi tình cảm...
Những phiền não này không thể nói cùng với mẫu thân, không thể nói cùng với bất cứ người nào. Chỉ sợ nói ra rồi, người khác đều sẽ cho rằng đầu óc nàng không bình thường, coi phu quân tương lai không quan trọng bằng cô gái mà hắn yêu mến.
"Có thật là như vậy?" Dạ Dao Quang cảm thấy lý do này dường như có hơi gượng ép.
"Được rồi, tỷ cho muội biết nhé!" Qua Vô Âm vội vã làm bộ đầu hàng:
"Là bây giờ các đại tông môn đều coi trọng vị trí của phu nhân tông chủ Phiêu Mạc Tiên tông. Nếu không phải đại tang Vân tông chủ còn chưa hết, chỉ sợ họ đều tới phá cửa cầu hôn, chẳng qua sự việc như vậy cũng đã có nhiều người lén lút tiết lộ có ý kết thân. Tỷ sợ tỷ âm thầm lựa chọn, chẳng phải là mất mặt? Muội cũng biết hoàn cảnh của tỷ hiện nay, cộng thêm chính mẫu thân của Vân Phi Ly chứng kiến Vân tông chủ giết liền ba con, lại bị ép tới mức tự tay giết chồng mình. Tính tình bà ta trở nên quái dị, cho dù bọn họ chọn trúng tỷ, tỷ cũng không muốn sau này tới Phiêu Mạc Tiên tông rồi còn phải đấu trí đấu dũng cùng với bà ta."
"Mẹ chồng con dâu là mâu thuẫn tự nhiên. Trước khi Vân Phi Ly chưa mạnh mẽ, bà ta khẳng định không dám soi mói tỷ. Tỷ cũng nỗ lực tu luyện, đợi đến sau khi chính tỷ mạnh mẽ bà ta đương nhiên cũng sẽ không động đến tỷ." Dạ Dao Quang nói.
"Chỉ hy vọng như thế." Qua Vô Âm thấy Dạ Dao Quang không hề truy hỏi, cũng cười nhẹ.
Hai người trước biển lớn, trong lúc nhất thời không nói gì. Gió biển thổi tới, Dạ Dao Quang đang mặc trang phục nam giới, Qua Vô Âm nhìn cô không khỏi pha trò nói: "Giá như muội thật sự là một nam tử thì tốt biết bao nhiêu, tỷ chỉ lấy muội. Với thân phận của muội, Qua Vụ hải hiện tại đều do tỷ quyết định."
Có một phụ thân phi thăng thành công, mặc dù là không môn không phái cũng là đối tượng kết thân của bao nhiêu tông môn tu luyện mong muốn tha thiết. Bọn họ tu luyện đều là vì phi thăng, huống chi Dạ Dao Quang có duyên sinh quan đứng sau lưng. Bây giờ người tu luyện đệ nhất là Thiên Cơ chân quân, mặc dù Dạ Dao Quang là thân nữ nhi, vẫn có vô số đại tông môn hận không thể lấy Dạ Dao Quang về nhà cung phụng. Phiêu Mạc Tiên tông cũng như thế, nếu không phải Dạ Dao Quang đã đính hôn, nếu không có Thiên Cơ chân quân thực sự thương yêu Dạ Dao Quang, chỉ sợ Dạ Dao Quang hiện tại đã phiền phức không ngừng.
"Muội cũng đáng tiếc." Dạ Dao Quang mặt mày đăm chiêu, vẻ mặt đau lòng nhức óc.
"Bỏ lỡ kiều thê như tỷ vậy."
"Ha ha, muội không sợ tiểu tướng công của muội nghe được sao?" Qua Vô Âm vội trêu chọc.
"Lúc này chàng đoán chừng đang vội vàng làm thế nào để Thái Hòa tộc khóc quỵ đến trước mặt của chàng cầu xin." Nghĩ tới đây, trái tim Dạ Dao Quang lại ngọt ngào không gì sánh được.
"Tỷ cũng tò mò tiểu tướng công nhà muội có thể làm được bước kia như thế nào." Đối phương là Thái Hòa tộc, là một trong những gia tộc thần bí. Không cần nói Ôn Đình Trạm là một người bình thường, ngay cả là Qua Vụ hải cũng chưa chắc đã làm được. Cho dù thế Qua Vô Âm lại tin tưởng mơ hồ rằng Ôn Đình Trạm có thể làm được.
Hai cô gái đang mong đợi, vì vậy Dạ Dao Quang cũng không can thiệp vào sự sắp xếp của Ôn Đình Trạm, cũng không đi hỏi cậu trước. Bởi lời nói của Qua Vô Âm trút bỏ một tảng đá lớn trong lòng cô, cô liền lôi Qua Vô Âm đến chơi đùa bên bờ biển. Tuy Qua Vô Âm sinh ra trên đảo nhưng khó có cơ hội ở bên tiểu tỷ muội, cũng có một lần vui chơi thú vị. Ôn Đình Trạm thấy Dạ Dao Quang có Qua Vô Âm đi cùng, cũng yên tâm bắt tay vào làm chuyện của mình. Thời điểm xế chiều hôm đó Tiểu Quai Quai bay trở về cũng là lúc Qua Vô Âm về tới.
Qua Vô Âm và Dạ Dao Quang chơi đùa khoảng mười ngày, bỗng nhiên thấy Minh Nặc dẫn ba chục ngàn đại quân hùng dũng xuất phát từ phủ Tuyền Châu, đóng quân ở vài đảo nhỏ của Bành Hồ, còn có hơn mười khẩu đại pháo nhắm ngay vào Lưu Cầu, lập tức sợ ngây người.
***
(*) Vượt qua Lôi Trì: Lôi Trì là tên một con sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy, Trung Quốc, ví với không dám vượt qua một phạm vi nhất định. Ngoài ra chữ “lôi trì” có nghĩa đen là “ao sấm sét” chỉ muôn trùng khó khăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...