Quái Phi Thiên Hạ

Ngày mười hai tháng hai, bọn họ bắt đầu trở về, sáng sớm ngày mười lăm về đến học viện. Nghỉ ngơi một ngày, ngày mười sáu bắt đầu đi học. Kì thi Hội chính thức kết thúc vào ngày mười lăm, ba tháng nữa mới có kết quả nhưng bầu không khí khẩn trương và nặng nề năm ngoái của học viện đã không còn, ngay cả phu tử Sử học của họ lúc dạy học cũng toàn kể mấy câu chuyện vớ vẩn.

Dạ Dao Quang tiến hành thu thập nước không nguồn. Mưa xuân dồi dào, vạn vật hồi xuân, bộ máy sinh học trong cơ thể tràn đầy linh khí, thu thập nhanh hơn năm ngoái nhiều. Bây giờ chuyện quan trọng nhất của cô là hoàn dương cho Dạ Khai Dương.

Ba tháng sau có kết quả thi Hội, Dư Trường An là học trò ưu tú nhất của học viện Bạch Lộc tham gia thi, đứng thứ sáu trong kỳ thi. Đây là thành tích tương đối cao, hoàn toàn có khả năng đề tên trên bảng vàng tại kì thi Đình. 

“Ta xem qua thực lực của các thí sinh rồi, Dư Trường An khiến ta khá bất ngờ. Dựa theo lẽ thường mà nói, hắn cùng lắm chỉ có thể đứng thứ hai mươi thôi.” Học viện công bố tin tốt này, bọn người Tiêu Sĩ Duệ cũng ngồi thảo luận trong học xá.

“Trong lòng hắn có gánh nặng.” Ôn Đình Trạm mỉm cười:

“Hắn không chỉ là đang vì mình, còn là vì Dư gia, càng vì Quách Viện đã đầu thai.” 

“Đúng đúng đúng.” Lục Vĩnh Điềm vội vã tán đồng gật đầu:

“Nếu là vì Nghiên nhi, ta nhất định sẽ liều mạng.”

Bởi vì có tấm bảng gỗ cầu duyên của Dạ Dao Quang trong tay, Trác Mẫn Nghiên quả nhiên dần dần phát hiện ưu điểm của Lục Vĩnh Điềm, nảy sinh thiện cảm. Vốn dĩ mọi người đều không biết, không lâu trước đó Trác Mẫn Nghiên đánh nhau với người ta trong học viện, nguyên nhân chính là một quý nữ châm chọc Lục Vĩnh Điềm thường xuyên đi lấy lòng Trác Mẫn Nghiên mấy câu. Trác Mẫn Nghiên không kiềm chế được, thân phận Trác Mẫn Nghiên vẫn là bảo mật, mọi người cũng không biết. Lần này khiến mọi người biết thân phận của nàng, Lục Vĩnh Điềm còn ngây ngốc không phản ứng kịp, vẫn phải để Dạ Dao Quang dạy hắn. Tên ngu si này liền không đi học, đêm hôm khuya khoắt còn leo tường vào khu nữ sinh, muốn xem xem Trác Mẫn Nghiên có sao không. Nếu không phải Trác Mẫn Nghiên có quan hệ tốt với ba người trong học xá thì tên này đã hại chết Trác Mẫn Nghiên cũng nên. 

Nhưng người ngốc cũng có phúc của người ngốc, lúc này đã biết rõ được tâm tư của người đẹp. Bởi vì đã không còn Dư Trường An, Trác Mẫn Nghiên không thể làm gì khác hơn là cùng Trần Trăn Nhi mượn danh nghĩa đến thăm dượng mấy lần, tặng cho Lục Vĩnh Điềm một chiếc túi khiến hắn sướng lên tận trời.


Bây giờ trong lòng, trong mắt, trong miệng đều là Nghiên nhi.

Văn Du thấy vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào Lục Vĩnh Điềm, yên lặng dời đi, tới ngồi gần Tần Đôn. Nào ngờ hắn vừa mới định ngồi xuống, đã thấy Tần Đôn cúi đầu vuốt vuốt ngọc bội treo bên hông, tường vân phía trên được kết vô cùng công phu. Tần Đôn mỗi ngày phải ngắm mấy lần, bọn họ đều biết lần nghỉ tết này Tần Đôn gặp được một cô gái ôn nhu hiền thục, có tri thức hiểu lễ nghĩa, lòng như hoa đào nở rộ mùa xuân vậy. Kết quả Văn Du vẫn chưa ngồi hẳn xuống lại yên lặng đứng lên, ngồi xuống cạnh Càn Dương. 

Sau khi ngồi xuống, Văn Du không quên đả kích Lục Vĩnh Điềm: “Bộ dạng này của cậu, đời này đừng mơ đề tên bảng vàng.”

“Ta không thể thi văn, chẳng nhẽ không thể thi võ?” Lục Vĩnh Điềm lớn tiếng phản bác.

Thái Tổ đề cao văn võ như nhau, cho nên thi văn hay thi võ đều quan trọng. Thánh Tổ cũng thừa kế tư tưởng của Thái Tổ nhưng chuyện của Thẩm quý phi là đả kích quá lớn cho Thánh Tổ nên sau này người lại xem trọng văn học Nho gia hơn. Dần dần vài vị hoàng đế cũng trọng văn khinh võ, tuy nhiên thi võ vẫn không bị bãi bỏ. Đến đời tiên đế, tiên đế là một người rất hiếu võ, cái gọi là hiếu võ chỉ là coi thi võ là biểu diễn mà đến xem. Bản thân người không phải là một người có võ nghệ, cho dù là vậy nhưng thi võ đã khôi phục không ít. Đến nay nhờ sự giúp đỡ mạnh mẽ, thi võ của đương triều tuy vẫn không sánh được với thời Thái Tổ nhưng đã hơn hẳn trước đây. 

Thế nhưng thi võ cũng không đơn giản chỉ là đấu võ, cũng phải thi văn. Đầu tiên phải đỗ tú tài, tú tài là đề thống nhất của viện thí, phải thi văn. Chưa hết, sở dĩ gọi là thi võ chính là vì có phân loại từ cử nhân. Thi võ cũng cần qua cửa văn trước, chỉ là độ khó không giống với thi văn, đơn giản hơn một chút, đỗ rồi chính là võ cử nhân. Đến võ cống sinh cũng phải cần thi văn trước, chỉ có điều đỗ đầu võ cống sinh sẽ trở thành võ trạng nguyên, không có thi Đình.

Cho dù như thế, Lục Vĩnh Điềm cung khó mà đỗ được.

“Chống mắt lên coi.” Văn Du gật đầu, bộ dạng xem kịch vui. 

Lục Vĩnh Điềm bỗng nhiên đứng lên, Tiêu Sĩ Duệ lại càng hoảng sợ: “Tiểu Lục, cậu muốn làm gì?”

“Ta đi luyện công!” Lục Vĩnh Điềm liếc mắt nhìn Văn Du, tức anh ách chạy về phía thư phòng.

Mấy người đều nhìn nhau cười, Dạ Dao Quang hô lớn về phía Lục Vĩnh Điềm: “Xem ra học viện chúng ta chẳng mấy chốc sẽ có một võ trạng nguyên.” 

“Ha ha…” Mấy người vô tình cười ra tiếng.

“Sao mọi người cười vui vẻ vậy?” Tần Đôn cuối cùng cũng bước ra khỏi không khí xuân xanh, vẻ mặt mờ mịt nhìn mọi người.

Mọi người: “…” 

Người này cũng được lắm rồi, bọn họ nói một hồi, hắn không nghe lấy một câu.

“Dư Trường An lần này có khả năng đỗ Tam giáp.” Tiêu Sĩ Duệ không để ý tới Tần Đôn, đoán.


“Ừ.” Ôn Đình Trạm cũng gật đầu công nhận. 

“Đừng quan tâm những thứ này vội, Sĩ Duệ đệ tìm một người điêu khắc giỏi giúp ta.” Dạ Dao Quang đổi chủ đề.

“Dao tỷ tỷ, sao lại cần người như vậy?” Tiêu Sĩ Duệ vội hỏi.

“Ta phải khắc tượng cho con trai ta.” Dạ Dao Quang hồn nhiên trả lời. 

Nước không nguồn cũng tàm tạm rồi, Dạ Dao Quang định bắt đầu đắp nặn thân thể cho Dạ Khai Dương.

“Khụ khụ.” Tiêu Sĩ Duệ suýt chút nữa bị sặc nước bọt của mình.

“Dao tỷ tỷ, con trai của tỷ?” 

Đám người Tiêu Sĩ Duệ đến nay vẫn chưa biết đến sự tồn tại của Dạ Khai Dương, chỉ nghĩ là Dạ Dao Quang coi khí giới Thiên Lân là con trai của mình.

“Không phải của ta, chẳng lẽ là đệ?” Dạ Dao Quang liếc mắt:

“Vậy đệ cũng phải hỏi xem Trạm ca có đồng ý hay không đã.” 

Tiêu Sĩ Duệ liền thấy lạnh gáy: “Được, ta lập tức phái người đi tìm.”

“Không cần đi tìm.” Ôn Đình Trạm mím môi nói:


“Con trai của ta và Dao Dao không cần người ngoài quan tâm.” 

Tiêu Sĩ Duệ cảm thấy lời này nghe không được tự nhiên cho lắm…

Có điều hắn lanh lợi đáp: “Dao tỷ tỷ, tỷ hà tất đi tìm tận đâu, tay nghề của Doãn Hòa vô cùng tốt. Vả lại không phải hai người hiểu rõ dáng vẻ của con trai mình nhất sao?”

Ôn Đình Trạm đã lâu không điêu khắc đồ đạc. Trong trí nhớ, ngoài lúc cập kê tặng cô một cây trâm ra thì ngày thường không hề thấy cậu động đến dao khắc, cô cũng sắp quên mất cậu còn biết cái này rồi. 

Thế nhưng, cô dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Ôn Đình Trạm: “Chàng có được không?”

“Phụt!” Tiêu Sĩ Duệ đang uống nước phút chốc phun hết ra, sau đó cảm thấy không ổn.

“Ta đột nhiên nhớ đến ta còn có chút việc, ta đi trước.” 

Văn Du cũng lập tức kiếm cớ đi bôi dầu ở lòng bàn chân, không quên kéo Tần Đôn và Càn Dương đi.

Đôi mắt thâm thúy của Ôn Đình Trạm hiện lên nét cười có chút lạnh lẽo: “Cho con trai của Dao Dao, ta không được thì ai được?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui