Quái Phi Thiên Hạ

“Lợi hại.” Hai ngón tay cái của Dạ Dao Quang giơ lên với Ôn Đình Trạm, sau đó ánh mắt vô cùng mong đợi nhìn về phía Ôn Đình Trạm:

“Nếu vị Tuần phủ đại nhân này không có bất kỳ chỗ nào sơ hở, vậy chàng định làm thế nào?”

“Không có khả năng.” Ôn Đình Trạm kiên quyết lắc đầu: 

“Thân ở quan trường, lăn lộn mấy chục năm, ai cũng có chỗ sơ hở. Chỉ tùy vào từng người có giấu sâu hay không, và cả người đào lên có phải là cao thủ hay không.”

“Muội nói nếu ông ta giấu đủ sâu, mà những chuyện chàng đào ra cũng chỉ là chút chuyện vặt không làm ăn được gì thì chàng tính sao?” Dạ Dao Quang vô cùng hào hứng hỏi, sau đó thấy Ôn Đình Trạm sắp mở miệng, cô lại vội nói:

“Muội chỉ là nói giả thiết, giả thiết thôi chàng hiểu không!” 

“Nếu thật là như vậy, loại người này sẽ không dễ dàng bị Đơn Cửu Từ lợi dụng.” Ôn Đình Trạm khẽ cười, sau đó thấy sắc mặt Dạ Dao Quang dần dần đanh lại, cậu vội vàng nói:


“Được rồi được rồi, nếu giả thiết người này là kiểu thâm sâu khó lộ, ta không tìm ra chỗ sơ hở, mà Đơn Cửu Từ và ông ta lại có khúc mắt quyền lợi lớn, ông ta không thể không đứng ra vì Đơn Cửu Từ.”

Lúc này sắc mặt Dạ Dao Quang mới từ từ tươi tắn trở lại. 

Ôn Đình Trạm lại nghiêm túc nói với Dạ Dao Quang: “Nếu thật là như vậy, ta sẽ khiến tên Đơn Cửu Từ này ngã một cú càng ác liệt hơn.”

“Nói nhanh lên.” Dạ Dao Quang cảm thấy cô càng ngày càng thích nghe Ôn Đình Trạm hăng hái bày mưu nghĩ kế, mặc cho long trời lở đất, cậu sẽ luôn có biện pháp giữ cho đôi chân mình đứng thẳng.

“Bọn họ biết ngụy tạo chứng cứ, lẽ nào ta thì không?” Ôn Đình Trạm tự tin cười. 

“Cũng không cần phải ngụy tạo chứng cứ, Trọng Nghiêu Phàm là Vĩnh Phúc Hầu được bệ hạ khâm phong, cũng không tới lượt bất kỳ ai tới xử lý. Trong khoảng thời gian giam giữ này sẽ xảy ra rất nhiều biến cố, Đơn Cửu Từ tất nhiên muốn lựa chọn cách tốc chiến tốc thắng, đó chính là sẽ không để bệ hạ có bất kỳ cơ hội nào do dự che chở cho Trọng Nghiêu Phàm. Hắn sẽ khiến Bình Hữu chết trong tay Trọng Nghiêu Phàm. Ngay cả bên người Liễu Cư Yến cũng đều có người của hắn, càng không nói đến nha phủ, muốn làm chuyện này cũng không có gì khó. Tốt nhất là khiến Liễu đại nhân cũng bị liên lụy. Trực tiếp để Tuần phủ đại nhân nắm giữ thẩm quyền khống chế toàn bộ nha phủ, cấp tốc trình nhân chứng và vật chứng lên bệ hạ. Mà ngày đó khi đệ lên tội trạng, người sau lưng Đơn Cửu Từ tất nhiên sẽ tạo ra ít chuyện ở Đế đô khiến tâm tình bệ hạ không vui, càng chìm sâu trong cơn giận dữ. Còn có thể lấy Sĩ Duệ làm mồi dẫn lửa hay không, chưa đi đến bước kia ta cũng không thể đoán bừa. Đơn Cửu Từ là một người hành sự nhìn thì có vẻ bừa bãi nhưng thực ra lại thận trọng. Hắn sẽ không cùng lúc động tới Trọng Nghiêu Phàm lại to gan kéo cả Sĩ Duệ xuống nước đâu, như vậy rất có thể sẽ trộm gà không thành còn mất toi nắm thóc. Bệ hạ nghe được việc của Trọng Nghiêu Phàm trong cơn giận dữ, bên cạnh lại có một người châm ngòi thổi gió, tất nhiên sẽ vung lên bút lớn, lấy Trọng Nghiêu Phàm làm nơi phát tiết tức giận. Phải biết rằng quân vô hí ngôn (*).”

Quân vô hí ngôn, kể cả sau đó bệ hạ muốn hoãn lại cũng không thể tự đánh mặt mình. Đây tuyệt đối không phải vấn đề thể diện mà liên quan đến tôn nghiêm của hoàng gia. Đế vương uy nghiêm, nếu quân nói một đằng làm một nẻo, triều đình còn ai tạo dựng tấm gương nữa?


Trừ phi có người có thể thu thập được bằng chứng sửa lại án sai cho Trọng Nghiêu Phàm trong thời gian ngắn, bằng không Trọng Nghiêu Phàm… 

“Quả thực là tâm tư kín đáo, tàn nhẫn đánh trúng chỗ yếu.” Dạ Dao Quang không khỏi gật đầu, ánh mắt nhìn Ôn Đình Trạm càng tỏ vẻ chờ mong:

“Nếu chàng đã nhìn thấu thế cục này, vậy phải phá giải thế nào?”

“Nha phủ có người của hắn nhưng nhiều hơn vẫn là người của Liễu Cư Yến.” Ôn Đình Trạm tỉ mỉ giải thích nghi hoặc của Dạ Dao Quang. 

“Cho dù Liễu Cư Yến bị Tuần phủ ngăn lại nhưng cường long không áp bọn rắn độc. Nếu ta đã hiểu rõ tâm tư của Đơn Cửu Từ, đương nhiên sẽ không cho phép hắn ngang nhiên giết Bình Hữu, ta còn muốn để Bình Hữu tận mắt nhìn thấy sát thủ của Đơn Cửu Từ giết chết thế thân của ông ta thế nào, giá họa cho Trọng Nghiêu Phàm thế nào. Do đó khi thẩm vấn Bình Hữu, đương nhiên Đơn Cửu Từ sẽ vô cùng cẩn thận. Kể cả Bình Hữu là người cho lời khai cũng tuyệt đối không ảnh hưởng đến hắn. Nhưng kết cục này của Bình Hữu là muốn hướng về phía Trọng Nghiêu Phàm, hắn dùng người cũng tuyệt đối tín nhiệm phụ tá đắc lực, chặt của hắn một tay cũng đủ khiến hắn đau nhức một thời gian. Đợi đến khi nắm giữ đầy đủ chứng cứ, công khai ở công đường xét xử Trọng Nghiêu Phàm, dẫn ra Bình Hữu, vạch trần bọn chúng để bọn chúng không thể chối cãi.”

“Biện pháp này hay.” Dạ Dao Quang thích nhất là cảm giác này, ở thời điểm một người đang đắc ý nhất, một cước đá hắn từ trên mây rơi tõm xuống vũng bùn. Đó thực là một cảm giác sảng khoái không chịu nổi. Cô nắm lấy cánh tay Ôn Đình Trạm:


“Vậy vì sao chàng không dùng chiêu này?” 

“Bởi vì người phải đối phó chính là Đơn Cửu Từ, còn dính dáng đến tính mạng Trọng Nghiêu Phàm.” Ôn Đình Trạm vỗ nhẹ bàn tay Dạ Dao Quang:

“Dao Dao, dù ta có thông minh hơn nữa cũng không phải thần, không phải chuyện gì cũng đều thực sự nắm chắc. Nếu không phải liên lụy đến tính mạng, đánh cược lớn hơn nữa ta cũng tiếp hắn tới cùng. Thế nhưng có khả năng liên lụy đến tính mạng của bằng hữu, ta lựa chọn biện pháp ổn thỏa. Đơn Cửu Từ người này, ta chỉ có thể thông qua cách đối nhân xử thế của hắn mà nhìn ra bản chất con người hắn. Nhưng ta vẫn đoán không ra thực lực, không biết trong tay hắn có còn lá bài nào khác chưa đánh ra hay không. Nếu vì ta khinh địch, rõ ràng có thể cứu Trọng Nghiêu Phàm, lại lựa chọn lấy tính mạng của người ấy đánh cược một lần, thắng thì không nói, nếu là thua thì sao?”

Tim Dạ Dao Quang đập mạnh, cô có chút đau lòng nhìn Ôn Đình Trạm. Trong lòng cô, Ôn Đình Trạm đã sớm tồn tại như một vị thần, giờ khắc này chỉ có cô mới sâu sắc hiểu được, cậu cũng sẽ có thời điểm xuất thủ mà không dám quả quyết. Cũng như cậu nói cậu cũng chỉ là một người bình thường, một người có máu có thịt, nhược điểm của cậu không phải ở chỗ cậu quá cẩn thận, mà là ở chỗ cậu luôn tôn trọng đối với sinh mạng mà thôi. 

Giờ này khắc này, nếu Đơn Cửu Từ và Ôn Đình Trạm hoán đổi lập trường cho nhau, cô dám chắc chắn Đơn Cửu Từ sẽ lợi dụng tính mạng của Trọng Nghiêu Phàm mà đánh cược ván này. Vì nếu thắng thì sẽ thắng vô cùng đặc sắc, mà nếu là thua, người chết cũng không phải là mình. Hơn nữa Ôn Đình Trạm và Trọng Nghiêu Phàm đều là những người hỗ trợ cho Tiêu Sĩ Duệ, hai người nhìn thì có vẻ cần phải hỗ trợ lẫn nhau nhưng trong quan hệ sao tránh khỏi cạnh tranh?

“Trạm ca, Đơn Cửu Từ không so được với chàng.” Giọng nói của Dạ Dao Quang trong vắt xen lẫn một ít dịu dàng của nữ nhi. Gió từ khe hở của xe ngựa chuyển động nhè nhẹ thổi vào, thổi tan giọng nói của cô, quanh quẩn bên trong xe.

“Đây có phải người tình trong mắt hóa Tây Thi hay không?” Ôn Đình Trạm không khỏi trêu Dạ Dao Quang một câu. 


“Tây Thi?” Đôi mắt hoa đào diễm lệ của Dạ Dao Quang mang theo một chút ngả ngớn, cẩn thận tỉ mỉ quan sát dung nhan của Ôn Đình Trạm:

“Tây Thi nào có một phần nhan sắc của Trạm ca muội?”

Ôn Đình Trạm cũng không giận, ở đây cũng chỉ có hai người bọn họ. Cậu liền học theo Dạ Dao Quang bưng bưng mặt mình: “Cảm tạ ông trời đã cho ta một nhan sắc đẹp, nếu không... sao giữ được nương tử rất thích trông mặt mà bắt hình dong của ta.” 

Bàn tay Dạ Dao Quang cũng không chút khách khí, miết lấy đôi má kia: “Hoàn toàn chính xác, chẳng những vẻ ngoài đẹp, cảm giác lúc sờ vào cũng tốt. Phải cố gắng chăm sóc, vĩnh viễn xinh đẹp như hoa.”

“Tuân mệnh, phu nhân.” Ôn Đình Trạm rất phối hợp bày ra một bộ dạng ôn hòa ngoan ngoãn.

Điều này thật sự đã khiến Dạ Dao Quang vô cùng vừa ý. Cô nhịn không được hung hăng hôn lên má Ôn Đình Trạm một cái, chút xíu ấm ức trong lòng ban nãy cũng theo đó mà tan đi hết. 

***

(*) Quân vô hí ngôn: Vua không nói đùa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui