Lời nói của Dạ Dao Quang khiến tinh thần tất cả mọi người chấn động, đều rối rít dán mắt trên người cô.
Mặc dù không quay đầu lại, Dạ Dao Quang cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt hừng hực ở hai bên phía sau nhìn cô. Những ánh mắt này phần lớn là vì hưng phấn với bước thực thi pháp thuật tiếp theo của Dạ Dao Quang, khóe môi Dạ Dao Quang lạnh lùng cong lên.
Những người này sinh ra trong phú quý, công tử thế gia không sợ hãi bất kì thứ gì. Nếu mọi người đã hiếu kỳ như vậy, cô sẽ để bọn họ có thêm chút kiến thức, cái gì là tà ma!
Hai bàn tay cô chậm rãi vận đủ khí ngũ hành, hai dòng khí lưu từ lòng bàn tay cô chảy ra, theo lòng bàn tay chống lại Thánh Quang cầu, chuyển sang tư thế vây quanh Thánh Quang cầu. Khí ngũ hành như nước chảy hiện lên trên Thánh Quang cầu trong tình huống người phàm không nhìn thấy được.
Thánh Quang cầu vốn yên lặng bỗng bắt đầu hơi rung chuyển, dường như có thứ gì đó bị nhốt bên trong đang giãy giụa muốn thoát ra nhưng lại như không thoát ra được đang vùng vẫy vậy. Đến khi Dạ Dao Quang dung nhập khí ngũ hành càng dày, Thánh Quang cầu càng bất an. Dường như bị uy hiếp, nó đột nhiên nhảy dựng lên nhưng không nhảy quá cao, đã bị Dạ Dao Quang khống chế trước mắt.
Khí ngũ hành giống như tia sáng từ hai bên muốn xuyên qua mọi thứ, một lớp điện quang bao trùm lên Thánh Quang cầu mà tất cả mọi người đứng tại chỗ cũng có thể thấy. Lớp điện quang này có màu xanh nhạt, đan xen toàn bộ Thánh Quang cầu.
Điện quang mở rộng từng chút như một tấm hàng rào điện lấy Thánh Quang cầu làm trung tâm, chìa ra móng vuốt dữ tợn nhanh như tia chớp khiến khuôn mặt đại đa số mọi người đều biến sắc. Lúc này ánh mắt Dạ Dao Quang trầm xuống, Thánh Quang cầu đột nhiên phóng lên cao, Dạ Dao Quang xoay người ở phía dưới, hai ngón trỏ ở từ hai bên lượn quanh qua đỉnh đầu chậm rãi tạo thành chữ thập. Dường như có một chùm ánh sáng từ đầu ngón tay cô bắn ra, đánh vào ngay phía trên Thánh Quang cầu.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt bọn họ bỗng nhiên tối sầm lại. Ánh sáng u ám này không giống như vừa nãy Ôn Đình Trạm dùng nội công làm tắt ánh nến bên trong đèn lưu ly mà giống như bọn hộ đột nhiên bị mù vậy, thật làm người khác sợ hãi. Bọn họ muốn mở miệng gào thét, lại hoàn toàn không phát được ra thanh âm nào, dường như có người đang bóp cổ họng bọn họ vậy. Vào lúc họ hoảng hốt lúng túng, trước mắt họ đột nhiên sáng lên, trái tim lập tức sợ đến mức không thể đập nổi.
Bởi vì bọn họ đều không nhìn thấy người bên cạnh, chỉ cảm thấy đang tiến vào một nơi như địa ngục Tu La đáng sợ, dưới chân là vũng máu đặc đang chậm rãi được gột rửa. Trong vũng máu có rất nhiều trẻ con, đều là những đứa trẻ khoảng chừng năm sáu tuổi, không biết là nam hay nữ, bọn chúng đều đội thêm tóc, sắc mặt tái nhợt, hình thái khác nhau. Có những đứa thất khiếu chảy máu, cụt tay cụt chân, thậm chí còn có đứa bị phanh ngực bể bụng, nội tạng trôi trên vũng máu.
Trong số những người ở đây không thiếu gì kẻ tính tình tàn bạo, tận mắt nhìn thấy hạ nhân bị đánh giết có thể cũng chẳng thèm động đậy mí mắt lấy một cái. Nhưng nhìn thấy cảnh trước mắt này, bọn họ thực sự sợ đến toàn thân bất lực, đặc biệt là đôi mắt âm u như máu của những đứa trẻ dường như đang nhìn bọn họ, hết sức quái dị kinh người.
Những người không bị ảnh hưởng chỉ có ba người Đơn Cửu Từ, Ôn Đình Trạm và Trọng Nghiêu Phàm. Dạ Dao Quang khống chế Thánh Quang cầu đương nhiên có thể cảm nhận được tâm trạng đang dao động của tất cả mọi người, trên người Ôn Đình Trạm có pháp bảo ngọc bội của Hư Cốc, tu vi của Dạ Dao Quang đủ để giúp cô không rơi vào ảo cảnh, trên người Trọng Nghiêu Phàm có linh vật được Bách Lý Khởi Mộng tặng. Mà lúc này bên cạnh Đơn Cửu Từ không có người tu luyện nào, hắn lại không rơi vào ảo cảnh, chỉ có thể chứng minh trên người của hắn có tà vật hiếm có không giống bình thường. Thảo nào lá gan lại lớn như vậy.
Khi Dạ Dao Quang đang quan sát Đơn Cửu Từ, người trong ảo cảnh đã nhìn thấy từng đứa trẻ với nụ cười quái dị đi tới gần phía bọn họ. Nghe được âm thanh có người bị dọa đến mức ngất xỉu ngã xuống đất, Dạ Dao Quang mới xoay hai cánh tay một hồi, một luồng khí ngũ hành đang giao thoa kéo Thánh Quang cầu xuống. Sau đó cô duỗi tay bắt lấy Thánh Quang cầu rơi đang xuống.
"Vật về với chủ." Trở tay đặt Thánh Quang cầu vào vị trí cũ, tiếng vang nặng nề khiến mọi người giật mình thức dậy, toàn thân bọn họ đều là mồ hôi lạnh, quần áo đều đã thấm ướt, tim còn đang đập không ngừng. Dạ Dao Quang thu hết sắc mặt của tất cả mọi người vào tầm mắt.
"Các vị vừa thấy được bao nhiêu đứa trẻ thì Thánh Quang cầu này đã hút được chừng ấy tinh huyết của trẻ con. Hiện tại các vị cũng biết thế nào là vật tà ma rồi chứ?"
Lời nói của Dạ Dao Quang khiến mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn phải trợn mắt lên, ánh mắt nhìn về phía Thánh Quang cầu phía sau lưng Dạ Dao Quang mà tràn đầy sợ hãi, không ngừng nuốt nước bọt, đến một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.
Quay người lại, ánh mắt Dạ Dao Quang hờ hững quét trên người Đơn Cửu Từ: "Đáng tiếc trên người Đơn công tử có pháp khí hộ thể, không thể tự mình trải nghiệm một lần. Nhưng nếu như Đơn công tử không tin hoặc cho rằng tại hạ thi triển thuật che mắt, vậy tại hạ cũng không muốn tiếp tục phản bác nữa, Đơn công tử tự giải quyết vậy."
"Tam công tử, thứ này không thể giữ lại." Người có giao tình tương đối tốt với Đơn Cửu Từ, lúc này trong lòng vẫn còn sợ hãi khuyên bảo:
"Lúc nãy, lúc nãy..."
Hắn hoàn toàn không tìm ra ngôn ngữ để hình dung hình ảnh hắn vừa nhìn thấy, hiện tại đều hết sức rõ ràng ở trong đầu, không sao quên được khiến linh hồn hắn có chút bất ổn.
"Dao Dao lại tức giận rồi sao?" Sau khi Dạ Dao Quang trở lại chỗ ngồi, Ôn Đình Trạm mới vừa cười vừa hỏi.
Tính cách của Dạ Dao Quang cậu là người hiểu rõ nhất, đối với những người vô tội cô đều vô cùng khoan dung, là một người thiện lương chân chính. Nhưng vừa rồi Dạ Dao Quang lại dùng phương pháp thô bạo như vậy, không biết nó sẽ trở thành ác mộng của bao nhiêu người đây. Chỉ sợ không ít người ở đây sau khi trở về nhà phải nằm trên giường bệnh một khoảng thời gian rồi.
"Muội đã thủ hạ lưu tình rồi." Dạ Dao Quang lãnh đạm đáp.
Cô đúng là đã hạ thủ lưu tình rồi, nếu Đơn Cửu Từ muốn dùng người vô tội để bức cô để lộ nội tình, cô chỉ để lộ cho Đơn Cửu Từ xem. Trong lòng những người ở đây đều có bóng ma, muốn trách thì hãy trách Đơn Cửu Từ. Vừa rồi cô cũng chỉ ra trên người Đơn Cửu Từ có pháp khí nhưng phàm là người thông minh qua được cơn sợ hãi này, tự nhiên sẽ suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc là ai để bọn họ chìm vào trong cơn ác mộng như vậy, cùng lắm là đáp lễ Đơn Cửu Từ mà thôi. Nếu không phải trong suy nghĩ của cô bọn họ đều là người vô tội, cô đã để đích thân bọn họ trải nghiệm cảm giác thực sự khi những đứa trẻ kia bò trên người họ, người nhát gan có thể bị những đứa trẻ sống động như thật ấy dọa chết.
"Dạ công tử quả nhiên có pháp lực cao thâm, nếu Dạ công tử có thể nhận biết được vật ấy, lại có thể hàng phục nó, vậy xin Dạ công tử hãy mang nó đi, giải cứu Đơn mỗ khỏi mối nguy hiểm này." Đơn Cửu Từ đứng lên, thái độ vô cùng thành khẩn, thậm chí còn vái lạy Dạ Dao Quang.
Ánh mắt Ôn Đình Trạm lạnh lẽo.
Dạ Dao Quang giờ mới hiểu được cách hành sự thông minh tuyệt đỉnh của đệ nhất công tử Cửu Châu. Quả nhiên là kế sách liên hoàn, dùng Thánh Quang cầu bức cô phải ra tay, quang minh chính đại ném Thánh Quang cầu cho cô. Thánh Quang cầu - một bảo vật của Ma tu rơi vào trong tay của cô, nếu truyền tới tai Ma môn, chỉ sợ cô sẽ trở thành tấm bia thịt. Mười chuông lắc cũng chưa chắc có thể so với một Thánh Quang cầu, càng khiến người của Ma môn điên cuồng.
Trước thăm dò năng lực của cô, không có năng lực thì lúc nào cũng sợ hãi, có năng lực thì vẫn khó giải quyết việc này.
Trước đó có Ôn Đình Trạm lấy hương trùng ra, cô lại luôn miệng nói cô là người tu luyện, trừ ma vệ đạo là thiên chức, muốn khước từ cũng không tiện khước từ.
Hay cho cái tên đệ nhất công tử Cửu Châu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...