Quái Phi Thiên Hạ

Lúc Ôn Đình Trạm và Mạch Khâm trở về sắc trời vẫn tối, bởi vì Ôn Đình Trạm đã đặc biệt dặn dò trong phủ những ngày này không được đốt lửa, lúc thấy trong gia trạch có ánh lửa thì sắc mặt cậu trầm xuống.

“Chờ đã.” Ôn Đình Trạm chuẩn bị đi vào, Mạch Khâm đưa tay ngăn cản: “Vô Âm đang thi pháp ở bên trong.”

Ôn Đình Trạm lúc này mới an tâm, sau đó không nói gì thêm chỉ ngồi xuống bậc thang ngay cửa lớn. Mạch Khâm đứng ở cửa đưa mắt nhìn xa xăm, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.

Đến khi mặt trời mọc, Ôn Đình Trạm cảm thấy thế gian đột nhiên tĩnh lặng, cậu nhìn thấy rõ ràng hoa tuyết tung bay giữa trời trong nháy mắt bất động, nhưng sự bất động ấy nhanh đến nỗi khiến con người ta khó mà nắm bắt được, bầu trời lập tức sáng lên, Ôn Đình Trạm đứng ở ngoài cửa cảm giác được gia trạch dường như được giải thoát khỏi một loại trói buộc nào đó không nói nên lời, cậu quay người đẩy cửa bước vào, sau đó chạy thẳng về phòng của Dạ Dao Quang.

Hai tay Ôn Đình Trạm đặt trên cửa, lúc dùng lực đẩy thì phát hiện cửa phòng dường như được một sức mạnh vô hình bảo vệ, đẩy như thế nào cũng không thể mở ra. Cậu đưa mắt nhìn thì thấy phía bên trên cửa phòng dán một lá bùa, cảm nhận được có người đến gần, Ôn Đình Trạm bỗng dưng quay đầu lại, bắt gặp gương mặt băng lãnh của Qua Vô Âm.

Đáy mắt Qua Vô Âm hờ hững xoẹt qua một tia quỷ dị, người như Ôn Đình Trạm theo lí bình thường không thể nào phát giác được khi cô đến gần, tuy có chút kinh ngạc, nhưng Qua Vô Âm cũng không nói gì mà giơ tay lên, ngón tay thon dài như được điêu khắc từ sương tuyết động tác đẹp đẽ xoay chuyển một vòng, ngay lập tức lá bùa dán bên trên cửa phòng bốc cháy không để lại vết tích nào.

“Ngày mai cô ta sẽ tỉnh.” Qua Vô Âm nói ngắn gọn, sau đó quay người rời khỏi.


Ôn Đình Trạm tính nói lời cảm ơn, nhưng cậu chưa kịp lên tiếng thì Qua Vô Âm đã rời khỏi viện, vì vậy cậu cũng không nói nữa mà đẩy cửa bước vào phòng, nhanh chân bước tới bên giường.

Tuy nhìn thấy Dạ Dao Quang vẫn ngủ mê như cũ nhưng hô hấp đều đặn hơn trước, bao nhiêu tức giận, tâm trạng mới nhẹ nhõm được một nửa, nửa sợ hãi còn lại chỉ có thể chờ tận mắt thấy Dạ Dao Quang tỉnh lại mới có thể buông xuống.

Không ở cạnh Dạ Dao Quang lâu, Ôn Đình Trạm đã đi thay y phục đến sân trong luyện công.

“Tuổi còn nhỏ, nhưng ý chí kiên định, không hổ là người gánh vác thiên mệnh.” Ôn Đình Trạm không hề biết trong lúc cậu luyện công âm thanh cực nhỏ nhưng vẫn bị Qua Vô Âm và Mạch Khâm ở cách đó một viện nghe được.

“Muội muốn ở lại sao?” Mạch Khâm động tác chậm rãi rót cho Qua Vô Âm một tách trà.

“Không được sao?” Qua Vô Âm ánh mắt hờ hững nhìn Mạch Khâm.

“Có vài việc ngoài ý muốn.” Mạch Khâm đẩy tách trà đến trước mặt Qua Vô Âm.


“Ta muốn gặp người đã bố ra trận pháp to đến vậy.” Qua Vô Âm bây giờ vẫn chưa gặp Dạ Dao Quang, cô vô cùng có hứng thú với người chỉ dựa vào sức lực của mình bố được Chu Thiên Thất Diệu Đại Trận.

“Cô ấy vẫn chưa Kiến Cơ (1).” Mạch Khâm nói.

Qua Vô Âm vẫn luôn bình lặng như nước lại thất lễ mắt mở to nói: “Ngươi nói cô ta vẫn chưa Kiến Cơ?”

Mạch Khâm bưng tách trà nhâm nhi, không nói tiếng nào.

“Thế cô ta bố trận bằng gì?” Qua Vô Âm khóe miệng giật giật.

“Thiên thời, địa lợi, nhân hòa.” Tách trà nhẹ nhàng chuyển động, Mạch Khâm khóe môi nhẹ cong nói: “Gia trạch của cô ấy vốn đã được bày bố Cửu Trùng Ngũ Hành Trận, cộng thêm cô là người tu luyện khí ngũ hành, có sự hỗ trợ của Cửu Trùng Đại Trận lúc thi triển pháp thuật tu vi sẽ tăng cao, đúng lúc gặp thời điểm cực dương, lại có thêm người mệnh cách cực quý thay cô ấy chống đỡ thiên phạt, trận này cũng vì thế mà thành.”


“Người tu luyện khí ngũ hành? Làm sao có thể!” Qua Vô Âm kích động đứng dậy: “Trên thế gian làm sao có người tu luyện khí ngũ hành!”

“Thế gian này quá rộng lớn, chúng ta tự xưng người tu tiên, nhưng dù gì chúng ta cũng không phải là tiên thật, sự hiểu biết của chúng ta không thể bao quát tất cả mọi thứ trong thiên hạ, vậy thì có người tu luyện khí ngũ hành cũng không phải chuyện kì lạ.” Mạch Khâm nhẹ nhàng nói.

“Vậy huynh ở lại nơi này chẳng lẽ là vì muốn đạt được tâm pháp tu luyện khí ngũ hành sao?” Qua Vô Âm hỏi.

“Ta có tu vi như hôm nay không dễ dàng gì, huống hồ thân thể của ta không thể nào phế đi tất cả tu vi bắt đầu tu luyện lại từ đầu.” Mạch Khâm cười nhẹ, có chút tự giễu: “Có bày tâm pháp tu luyện ngũ hành trước mắt ta cũng uổng công.”

“Vậy thì tại sao huynh…” Qua Vô Âm thắc mắc.

Cô và Mạch Khâm cùng thuộc dòng chính tông của hai đại môn phái tu tiên, bởi vì hai phái luôn giao hảo, bọn họ cũng được xem là thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên nhau, không ai có thể hiểu được tình trạng sức khỏe của Mạch Khâm rõ hơn cô, điều quan trọng nhất trong cuộc đời của Mạch Khâm là tìm được cách giải kịch độc trên người, từ trước đến nay không gì có thể làm Mạch Khâm ngừng bước, trừ phi hắn cần dược liệu, cho nên đối với việc Mạch Khâm ở lại nơi đây khiến cho Qua Vô Âm nghi hoặc.

“Thế gian người tu luyện khí ngũ hành rất khó tìm, ta không muốn cô ấy chết đi như thế.” Ánh mắt như sao trời làm người ta say mê của Mạch Khâm nhìn về những hoa tuyết tung bay trong sân: “Ta từng lén giúp cô ấy, nhưng động tĩnh lần này quá lớn, ta ở lại đây chỉ để phòng bất trắc.”

Dạ Dao Quang cơ bản không biết được đại trận pháp này của cô đối với những người tu luyện trong thế gian này mang ý nghĩa gì, càng không biết rằng tâm pháp tu luyện ngũ hành của cô một khi bị bại lộ sẽ dẫn đến sóng to gió lớn như thế nào, ở trong gia trạch cô đương nhiên sẽ không cần lo lắng gì hết, nhưng một khi bị các đại môn pháp tu tiên chú ý đến thì sẽ có một vạn cách khiến Dạ Dao Quang phải chết, bởi vì đôi cánh của cô vừa mới giương ra nên cực kì yếu ớt. Ngày hôm đó Mạch Khâm ra tay, thứ nhất là vì giúp đỡ cô, hai là để cho những người chú ý đến Dạ Dao Quang hiểu rõ, cô có thiếu tông chủ Mạch Khâm chống lưng.


Báo hiệu như vậy đúng thực là khiến cho nhiều người chùn chân do dự, nhưng vẫn có một số người ôm hi vọng may mắn, Mạch Khâm vào ở mấy ngày đã đuổi đi mấy người, sự việc của Sở Tam Nương hắn biết từ miệng một tên hắn bắt sống được tối qua.

“Huynh gọi ta đến đây, không phải là do huynh muốn tạo thanh thế cho cô ta chứ?” Qua Vô Âm không ngốc, Mạch Khâm không có ý gì tốt lành, muốn tìm một người tiễn thần quá dễ dàng, cô vẫn đang bực bội vì sao Mạch Khâm lại gọi cô từ xa xôi ngàn dặm đến, vốn cho rằng Mạch Khâm vì muốn cho cô mở rộng tầm mắt thấy Chu Thiên Thất Diệu Đại Trận.

Cô và Mạch Khâm thuộc hai đại môn phái tu tiên, bất kể Cửu Mạch Tông của Mạch Khâm hay Qua Vụ Hải của cô đều xếp năm hạng đầu trong mười đại tông môn, có thể nói hai người bọn họ liên thủ, ngoại trừ tiên giới, họ đều có thể tung hoành khắp các nơi tu niên, cho dù là xếp đầu như Phiêu Mạc Tiên Tông họ cũng không cần e sợ, ngày hôm nay cô xuất hiện ở đây, chỉ cần có tin tức về mối quan hệ thân thiết của chủ nhân nơi này với hai đại môn phái bọn họ lan truyền nhanh chóng, sẽ không còn những người chán sống đến thăm dò căn nguyên của Dạ Dao Quang.

“Ta chưa thấy huynh vì người nào mà lao tâm khổ tứ như vậy.” Qua Vô Âm không hiểu nhìn Mạch Khâm, cô nhìn thì lãnh đạm nhưng lại trọng tình nghĩa hơn cả Mạch Khâm, Mạch Khâm nhìn thì ôn hòa đoan chính, thực chất là người máu lạnh vô tình.

“Trên thế gian, tất cả đều phải xem chữ duyên, ta và cô ấy có duyên với nhau.” Mạch Khâm nhẹ nhàng đáp.

“Từ lúc nào Cửu Mạch thiếu tông chủ biết xem duyên pháp vậy?” Qua Vô Âm liếc xéo hắn một cái.

Mạch Khâm không trả lời câu hỏi này của Qua Vô Âm, bản thân hắn cũng không biết, từ lần đầu tiên gặp mặt ở khách điếm, đối phương chỉ là một cô gái tuổi còn nhỏ nhưng lại khiến hắn vừa nhìn đã ghi nhớ, đối với loại người giống hắn mà nói, đó chính là duyên.

***Kiến Cơ: quá trình quan trọng trong tu luyện, cũng chính là nền tảng cơ bản cho tất cả quá trình sau này, chỉ khi hoàn thành được kiến cơ mới thực sự bắt đầu con đường tu tiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui