Quái Phi Thiên Hạ

Gió bên hồ nhẹ thổi, mấy người Ôn Đình Trạm và Trọng Nghiêu Phàm lùi vào giữa đình hồ, đứng ở nơi luyện võ nhìn thấy Dạ Dao Quang và Bách Lý Khởi Mộng đứng trên đỉnh hai bên đình nhỏ giữa hồ. Bọn họ không nói không rằng nhìn chằm chằm đối phương. Ngoại trừ Càn Dương, không ai có thể cảm nhận được linh khí và khí ngũ hành đang khuếch tán bao quanh lấy hai người họ.

Hàng lông mi dài của Bách Lý Khởi Mộng rũ xuống: “Những điều cô nói, ta không phải không biết, nhưng nếu ta có thể ép được chính mình, giờ này ngày hôm nay ta đã không xuất hiện ở nơi này. May mà giống như cô nói, ta và huynh ở cùng nhau, ít nhất người bị thương cũng không phải huynh ấy.”

Dạ Dao Quang nghe xong cũng không biết nên mở miệng như thế nào. Đây là chuyện của người ta, người ta tự biết mối quan hệ khó khăn như vậy những vẫn không nhịn được mà vẫn làm, vậy thì cô đã nhắc nhở trước là được rồi, họa hay phúc đều không liên quan đến cô. 

“Lời nên nói cũng đã nói rồi, Bách Lý cô nương hãy tự giải quyết ổn thỏa.”

Nói xong, khí ngũ hành toàn thân Dạ Dao Quang bất ngờ tăng lên, khí lực vô hình trầm bổng tản ra khiến giữa hồ cũng dâng lên gợn sóng. Dạ Dao Quang cưỡng chế thoát ra khỏi ảo cảnh của Bách Lý Khởi Mộng, phá tan luồng khí còn lại hóa thành cơn gió mạnh mẽ lướt qua. Bách Lý Khởi Mộng hoàn toàn không nghĩ Dạ Dao Quang lại có sức bật mạnh như vậy, lập tức bị sức lực còn lại đánh bay ra ngoài.

Mà lúc này Trọng Nghiêu Phàm ở nơi luyện võ tung thân bay lên giữa không trung, một tay ôm lấy Bách Lý Khởi Mộng đang rơi xuống vào lòng, bay vài vòng liền hạ xuống. 

Dạ Dao Quang thấy vậy, trong lòng nặng nề thở dài. Chẳng trách Bách Lý Khởi Mộng không buông bỏ được, thì ra nàng không phải là đơn phương, chỉ là không nghĩ đến Trọng Nghiêu Phàm lại có tình kiếp như vậy.


“Tu vi của Dạ cô nương cao thâm, bái phục.” Sau khi Bách Lý Khởi Mộng đứng vững, sắc mặt thản nhiên nói với Dạ Dao Quang.

“Hai ta đều như nhau.” 

Dạ Dao Quang không phải vì khiêm nhường mà là Bách Lý Khởi Mộng là linh tu, tu luyện linh ngũ hành, những người tu luyện như bọn họ sau khi thành tiên mới có thể có đủ sức tu luyện. Mặc dù linh ngũ hành rất ít, sợ rằng phải đến núi Côn Lôn mới có thể cô đọng lại, nhưng Bách Lý Khởi Mộng là một linh tu, nàng hiển nhiên có cách tích lũy từ những thứ nhỏ nhất. Linh ngũ hành dũng mãnh như thế nào chỉ cần nhìn Tử Linh Châu là biết. Cấp độ tu vi của Bách Lý Khởi Mộng khẳng định không bằng cô nhưng năng lực chưa chắc thấp hơn cô.

“Xem ra hai người đều tài năng như nhau.” Trọng Nghiêu Phàm nhìn hai người một lúc mới nói:

“Thời gian không còn sớm nữa, mọi người đi đường mệt nhọc, chúng ta đi dùng bữa trước.” 

Phòng ăn của Trọng gia rất lớn, hơn nữa không chỉ có một phòng, tim Dạ Dao Quang hơi đập nhanh. Bọn họ tổng cộng có bảy người, lên hai mươi mốt món, lại thêm mỗi người một bát canh vây cá. Kiếp trước Dạ Dao Quang cũng ra vào không ít nhà giàu có nhưng nếu so sánh sự sang trọng với thời cổ đại thì thực sự là chênh lệch nhà giàu mới nổi và gia đình quyền quý. Mặc dù Dạ Dao Quang không nói đến việc xa hoa lãng phí nhưng đây không phải nhà cô, hơn nữa chủ muốn sao thì khách vậy, cô tự nhiên rất thoải mái hưởng thụ.

Ăn xong bữa trưa, Trọng Nghiêu Phàm đích thân dẫn họ đến phòng của từng người. Trọng Nghiêu Phàm thấy Dạ Dao Quang mặc y phục nam nhân, hơn nữa nghĩ đến việc bọn họ ở học viện cũng như vậy, vì vậy xếp họ vào một khu, bên cạnh phòng Ôn Đình Trạm, cũng không quấy rầy họ nghỉ ngơi nữa.

“Bách Lý cô nương kia có lai lịch thế nào?” Đợi đến khi Lục Vĩnh Điềm và Văn Du đi nghỉ, Ôn Đình Trạm mới đến tìm Dạ Dao Quang hỏi. Với sự bài xích của Dạ Dao Quang với yêu quỷ, tuyệt đối không cho phép thứ này ở lại Trọng gia. Hơn nữa tính cách Càn Dương chán ghét yêu quỷ như thù, nếu là yêu quỷ chỉ sợ đã giống như trong học viện, sớm đã ra tay như với Trần Trăn Nhi. 

“Linh tu.” Dạ Dao Quang thoải mái nằm trên giường.

“Linh tu là như thế nào?” Ôn Đình Trạm cũng thấy không ít truyện ghi chép về yêu quái, cũng chưa từng thấy hai chữ linh tu.

“Chàng biết hồ tiên không?” Dạ Dao Quang lấy ví dụ đơn giản: 

“Thế gian này có hồ tiên và hồ yêu, sự khác nhau giữa hai bên nằm ở hồ tiên là linh tu. Linh tu có thể được gọi là tiên, bởi vì bọn họ cũng tu luyện linh ngũ hành giống tiên, nhưng bọn họ không phải là tiên thực sự bởi bọn họ vẫn chưa thoát ra được thân thể thật.”


“Linh tu không làm trãi lẽ trời sao?” Ôn Đình Trạm trầm tư.

“Làm trái, sao lại không làm trái cho được?” Dạ Dao Quang cười nói: 

“Cứ xem như những người tu luyện bọn muội cũng đang đi ngược lại lẽ trời, thế gian này sinh linh vạn vật đều tự có số phận đã định. Ngoại trừ Kim Tử là linh vật trời sinh, bất kỳ người tu hành khác đều làm trái ý trời, chẳng qua là phân thành thiện hay ác mà thôi. Người thiện sẽ tồn tại, kẻ ác ắt sẽ chết.”

“Nàng ấy và nàng có tính là đồng đạo hay không?” Ôn Đình Trạm cũng coi như đã hiểu.

“Không, chúng ta không phải đồng đạo.” Dạ Dao Quang kiên định lắc đầu: 

“Nàng ấy là linh tu, thật sự phải coi nàng ấy trên muội một bậc nhưng sự ràng buộc của nàng ấy nhiều hơn so với muội. Muội có thể tu luyện ở khắp nơi, nàng ấy muốn tu vi tăng cao nhất định phải chọn một nơi chí linh. Người tu luyện bọn muội chỉ cần chưa tùng xuất gia thì có thể kết hôn sinh con, nhưng nàng ấy ngay cả thất tình lục dục cũng không thể có.”

“Nàng ấy động lòng với Vĩnh Phúc Hầu.” Ôn Đình Trạm cũng nhìn ra:

“Đây chẳng phải là tội làm trái với lẽ trời hay sao?” 

“Vâng, nhưng nàng ấy làm vậy người bị tổn hại chỉ có mình nàng ấy, không làm hại đến người vô tội. Ngay cả bản thân nàng ấy cũng không quá để ý. Muội đã nhắc nhở rồi, nếu nàng ấy vẫn u mê không tỉnh ngộ, vậy đó chính là sự lựa chọn của nàng ấy, muội không có quyền can thiệp, cũng không có quyền tham dự vào.” Dạ Dao Quang rất nghiêm túc.


Điều cô quan tâm chính là nên quan tâm chuyện của một người tu luyện, nếu Bách Lý Khởi Mộng là yêu tu, tất nhiên cô sẽ không để Bách Lý Khởi Mộng làm tổn hại đến Trọng Nghiêu Phàm.

“Dao Dao, nếu nàng ấy là linh tu, nàng ấy khó mà không khiến các sinh linh khác dòm ngó?” Ôn Đình Trạm trầm tư một lát rồi hỏi. 

Dạ Dao Quang vốn đang thoải mái lập tức nặng nề, cô chậm rãi ngồi dậy.

Linh tu là một kho báu tu luyện, một sinh linh không phải người có được bao nhiêu linh ngũ hành mới có thể khiến nàng biến hóa? Người tu luyện không thể tu luyện linh ngũ hành, đó là bởi vì bọn họ không chịu nổi linh ngũ hành. Nhưng nếu người linh tu sau này luyện hóa linh ngũ hành, tất cả sinh linh tu luyện trên thế gian này bao gồm cả người, yêu hay ma quỷ có thể thông qua việc hút linh khí trong cơ thể của người luyện linh tu mà đạt được mục đích tu vi tăng cao, giống như Dạ Dao Quang có thể thông qua Tử Linh châu thúc giục linh ngũ hành vậy.

Bởi vì Tử Linh châu là một vật trung gian, một vật trung gian có thể khơi lên linh ngũ hành của trời đất. Hơn nữa người có linh tu cũng là một vật trung gian nên tất cả người luyện linh tu trên thế gian này đều phải che giấu, không đơn giản chỉ vì thanh tu, hơn nữa là để né tránh sa vào bi kịch làm món ăn cho kẻ khác. 

Nếu Bách Lý Khởi Mộng ở lại đây, thân phận một khi bị bại lộ sẽ dẫn yêu ma lớn mạnh đến, đó chính là bi kịch của phủ Ứng Thiên, vô số người vô tội bị hại. Đương nhiên, đây sẽ không trở thành sai lầm của Dạ Dao Quang, thậm chí một chút cũng không liên quan đến cô.

Nhưng cô không thể biết được rõ hiểm họa như vậy mà lại xem như không biết được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui