"Ừ." Ôn Đình Trạm gật đầu:
"Bí mật của địa cung chắc là do Phiêu Mạc Tiên tông tiết lộ ra ngoài, mục đích là vì tập hợp các môn phái lớn theo bọn họ tiến vào địa cung. Họ không cần gì khác, chỉ vì đá Nữ Oa."
Điểm này Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đều đồng nhất ý kiến. Tiết lộ địa cung ra ngoài, không có âm mưu thì là có mưu đồ, tuyệt đối không phải người có lòng ném đá dấu tay chỉ sợ thiên hạ không loạn. Dựa theo hành trình địa cung lần này, các môn phái lớn và duyên sinh quan đến xem cũng không bị đánh lén, thì chỉ có thế là mưu đồ. Mà tất cả người tiến vào địa cung, chỉ có Vân Lạp hơi khác thường, bọn họ cố chấp với đá Nữ Oa là điều vô cùng rõ ràng, từ việc Vân Lạp muốn làm người dẫn đầu của cuộc hành trình địa cung cũng đã lộ rõ.
"Đừng suy nghĩ nhiều, đây là việc của Phiêu Mạc Tiên tông, không liên quan gì đến chúng ta. Hơn nữa muội đã nhường đá Nữ Oa cho Vân Phi Ly rồi." Dạ Dao Quang vân vê xoa hàng chân mày nhíu chặt của Ôn Đình Trạm.
"Phiêu Mạc Tiên tông là hai thế giới với chúng ta. Tuy chúng ta có vài lần xuất hiện cùng lúc nhưng sau này kiểu xuất hiện cùng lúc này sẽ ngày càng ít. Việc của bọn họ có liên quan gì đến chúng ta đâu?"
Thấy vậy, Ôn Đình Trạm xóa bỏ nghi ngờ trong lòng đi, kéo tay Dạ Dao Quang vào viện dùng bữa.
Nhưng hai người họ cũng không ngờ hôm nay họ không tra rõ đầu đuôi, chôn vùi nguy hiểm trí mạng, thiếu chút nữa đã khiến họ sinh ly tử biệt. Đây cũng là nỗi đau lớn nhất, tồn tại mãi mãi trong lòng Dạ Dao Quang.
Ăn tối xong, tất cả mọi người đều tràn đầy phấn khởi xách băng ghế nhỏ vây quanh Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm và Qua Vô Âm để nghe kể về chuyến hành trình đi địa cung. Hồi chiều, ba người nghỉ ngơi vô cùng tốt, trạng thái tinh thần bây giờ dồi dào, cũng xúm lại kể cặn kẽ cho họ. Phần lớn là Dạ Dao Quang nói, đừng thấy Ôn Đình Trạm dạy học không tệ, nhưng việc kể chuyện quả thật vẫn không rành. Một khoảng thời gian Dạ Dao Quang nghỉ ngơi liền do Qua Vô Âm bổ sung.
Mọi người nghe xong thì hết hồn, lại vô cùng kích thích, nói đến khuya cũng thèm đi ngủ. Dù sao duyên sinh quan cũng không mong bọn họ dậy sớm. Vì thế mọi người vẫn nói đến hừng đông. Kể xong bọn họ mới tản đi, cũng còn nhao nhao là vẫn nghe chưa đủ. Nghe kể chuyện suốt đêm, vậy mà cả một tí uể oải bọn họ cũng không có mà lại là dáng vẻ xun xoe chạy khắp núi đồi.
Mọi người dùng xong đồ ăn sáng mới tản đi, Dạ Dao Quang đang định ngủ bù một giấc thì thấy Trường Diên đạo tôn đích thân đến tìm cô: "Tiểu sư muội, theo ta đến đại điện một chút."
"Trường Diên sư huynh..." Đối với xưng hô của Trường Diên đạo tôn, Dạ Dao Quang có phần kinh ngạc.
Chuyến đi này của họ xem như không phải cùng môn phái, nếu có giao tình với nhau, đều có thể xưng sư huynh, đệ, muội. Dựa vào vai vế của sư phụ mỗi người để xưng hô nhưng phía trước chủ yếu đều có thêm đạo hiệu hoặc tên họ. Dùng cái này để phân biệt không phải là đồng môn, chỉ có cùng tông môn thật sự mới có thể bỏ xưng hô phía trước này đi.
"Tiểu sư muội đừng sợ." Trường Diên đạo tôn lập tức giải thích:
"Trước khi vào địa cung, Hư Cốc sư bá đã giao sư muội cho sư phụ chăm sóc. Chính miệng sư phụ đã hứa sau này sẽ đối xử với muội như Hư Cốc sư bá. Vì vậy sư huynh gọi muội một tiếng tiểu sư muội cũng không phải không thích hợp."
Việc này chứng tỏ quan hệ thân thiết của bọn họ.
Nghe thấy trước khi tiến vào địa cung, lão đầu còn tính toán cho cô, trong lòng Dạ Dao Quang rất cảm động. Nếu là ý của lão đầu, Dạ Dao Quang chỉ có thể gật đầu tiếp nhận.
Cô và Ôn Đình Trạm theo Trường Diên đạo tôn đến đại điện rộng lớn nhất của duyên sinh quan. Hai bên trái phải trong điện đã có đệ tử các mộn phái ngồi xuống. Mọi người gặp lại cô hầu như đều đứng dậy, trừ vị chủ tọa Thiên Cơ chân quân ngồi ở trên, ngay cả Vân Lạp cũng đứng lên thể hiện sự tôn trọng.
Một phần tôn trọng này là vì cô là con gái của Hư Cốc. Dù Hư Cốc đã phi thăng, không quản chuyện ở đây của họ được, nhưng sự kính trọng ngưỡng mộ đối với Hư Cốc đã phi thăng đều chuyển sang người Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang bình tĩnh đi từ trung tâm thảm đỏ tới phía trước, hành lễ với Thiên Cơ chân quân: "Sư thúc."
Nếu Thiên Cơ chân quân bảo Trường Diên đạo tôn gọi cô là sư muội, vậy cô sẽ nghe lời gọi Thiên Cơ chân quân là sư thúc. Quả nhiên Thiên Cơ chân quân mỉm cười gật đầu, thái độ đối với cô cũng có lẽ là vì tình cảm dành cho Hư Cốc nên cũng thân thiết hơn trước kia một chút: "Hôm nay gọi con tới là vì tìm được bảo vật ở địa cung. Trước khi xuống địa cung, chúng ta đã nói là để cho người dẫn đầu chia. Bây giờ Hư Cốc sư huynh đắc đạo phi thăng, sau khi lão đạo và các môn phái bàn bạc với nhau, bọn họ đều nhất trí tiến cử con tới phân chia."
Trong lòng Dạ Dao Quang đã sớm nghĩ tới điểm này nên cô không chút hoảng sợ và kinh ngạc, thấy trên án kỷ trước mặt cô, bảo vật đã được bày lên, đặt trên chất liệu đặc biệt.
Cô quay lại, chắp tay với mọi người: "Đa tạ các vị đã coi trọng ta như vậy."
Mọi người cũng vội vàng trả lễ.
Dạ Dao Quang nhanh chóng liếc qua một lần, cô cầm bốn thứ lên, trước tiên đưa cho Trường Diên đạo tôn, nói với Thiên Cơ chân quân bên cạnh: "Địa cung dưới núi Côn Lôn, sư thúc chí công vô tư để mọi người tiến vào, cho dù chưa từng trải qua nguy hiểm cùng mọi người, thật ra lại tọa trấn duyên sinh quan hộ pháp thay mọi người. Con tin chắc nếu mọi người gặp đại nạn bất trắc dưới địa cung thật, sư thúc sẽ không thờ ơ không thèm để ý. Vả lại con cũng không có lễ vật gì tặng cho sư thúc, còn cả lễ vật gặp mặt cho ba vị sư huynh. Vật này coi như là phần của con và cha, là lễ vật gặp mặt của con nên sư thúc và các sư huynh đừng từ chối."
Dạ Dao Quang nói năng cẩn thận, chẳng những người của các môn phái khác không có gì không vui, ngay cả Thiên Cơ chân quân cũng không tiện từ chối, vì vậy gật đầu với Trường Diên: "Trường Diên nhận lễ gặp mặt của sư muội đi."
"Vậy thì cám ơn tiểu sư muội." Trường Diên đạo tôn lập tức đưa tay nhận lấy.
Dạ Dao Quang lại lấy ra một cây roi ở giữa, thân roi màu tím bạc, chuôi roi màu bạc trắng, cả cây roi tràn đầy hai loại khí ngũ hành Thủy và Kim, là một vũ khí vô cùng tốt. Nữ tu ở đây không ít, mỗi người đều lộ ra ánh mắt yêu thích với cây roi da này.
Dạ Dao Quang đích thân giữ lại cây roi, sau đó đến trước Vân Lạp chân nhân hành lễ: "Vân Lạp chân nhân, ta cũng chưa hiểu rõ về các đại môn phái, vật gì tốt nhất cho họ, không thể rõ hơn người nên mong người thay ta chia những bảo vật còn lại có các đại môn phái, làm phiền người."
Lời nói vô cùng hay, khiêm tốn và cả cảm kích.
Đây là đang cho Phiêu Mạc Tiên tông mặt mũi và tôn trọng, đồng thời cũng là cách làm tốt nhất.
"Nếu Dạ cô nương phó thác, tin tưởng lão phu, lão phu tất nhiên sẽ không phụ ủy thác." Vân Lạp cũng không từ chối. Dạ Dao Quang không biết về các đại môn phái là sự thật. Tuy họ đều tin Dạ Dao Quang sẽ phân chia rất công bằng nhưng chưa chắc có được thứ thích hợp nhất.
Người không vào địa cung, hôm qua nghe nói về hành động của Dạ Dao Quang, lúc này thấy cách làm của Dạ Dao Quang, đánh giá trong lòng họ đối với Dạ Dao Quang lại càng cao, cũng càng tôn trọng hơn. Bọn họ đều tin lòng dạ của Dạ Dao Quang như vậy, tác phong như thế, tất nhiên cũng có thể đắc đạo phi thăng như Hư Cốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...