Tuy nhiên Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm vẫn rất may mắn, hậu phương đủ vững chắc. Hư Cốc không hề do dự lấy ra mấy tờ giấy vàng, đầu ngón tay ông di chuyển một chút, dùng máu thay mực đỏ, trong nháy mắt đã tạo thành hai lá bùa đưa cho Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm.
“Nha đầu, đưa tay cho ta.” Hư Cốc đưa tay về phía Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang không do dự đẩy Ôn Đình Trạm lên trước: “Lão đầu, người hãy kéo Trạm ca đi.”
Dù sao cô cũng là người tu luyện, còn Ôn Đình Trạm hoàn toàn không có năng lực để chống lại những thứ đó. Ôn Đình Trạm cũng không nhường nhịn, lúc này là thời điểm phải hạ nguy hiểm xuống mức thấp nhất, vì vậy cậu đưa tay về phía Hư Cốc. Ông cũng không nói gì nhiều.
Hư Cốc dắt Ôn Đình Trạm, lại thấy Ôn Đình Trạm dắt tay Dạ Dao Quang, ông quay đầu lại nói với mọi người: “Chiếu cố đệ tử cho tốt.”
“Chờ một chút.” Dạ Dao Quang thấy Hư Cốc muốn đi vào thì vội vàng gọi ông lại, sau đó mặt đầy lấy lòng hỏi:
“Cha, có thể cho con thêm hai lá bùa không?”
“Hừ, khi nào muốn nhờ vả lão gia ta thì mới kêu cha.” Mặc dù ngoài miệng oán trách nhưng rốt cuộc Hư Cốc vẫn vẽ hai lá bùa, tức giận ném cho Dạ Dao Quang.
“Lão đầu, người thật là tốt quá đi.” Cầm lá bùa trong tay, Dạ Dao Quang lập tức sửa lại cách xưng hô. Cô cố ý chọc tức Hư Cốc, thấy Hư Cốc phồng mang trợn mắt thì vui vẻ như một con chuột. Sau đó cô nhanh chóng đưa một lá bùa cho Qua Vô Âm, lá còn lại đưa cho Mạch Khâm: “Mạch đại ca, huynh phải cẩn thận.”
Cô nhớ Mạch Khâm đã từng rất nghiêm túc nói cho cô biết rằng hắn không thể dính vào khí âm sát, nghĩ lại có lẽ liên quan đến độc tố trong cơ thể hắn nên cô mới muốn thay Mạch Khâm xin một lá bùa của Hư Cốc. Với tu vi của Hư Cốc, ông vẽ lá bùa có thể sử dụng làm pháp bảo, hơn nữa phía trên còn có máu tinh khiết của Hư Cốc.
Những người khác đều lấy ra vũ khí, Phiêu Mạc Tiên tông là ba người, Vân Dậu, Vân Phi Ly và Vân Lạp. Vân Lạp cũng lập tức vẽ cho Vân Phi Ly một lá bùa, sau đó bọn họ theo sát mọi người.
Vừa đi vào đường hầm tối tăm, khí ngũ hành trên người Hư Cốc liền tản ra bao phủ Ôn Đình Trạm và ông ở bên trong. Quanh thân hai người phảng phất có một tầng ánh sáng vàng, trong đường hầm vô cùng chói mắt.
Dạ Dao Quang bước vào đường hầm, chợt cảm thấy cả người trầm xuống như rơi vào ao đầm vậy. Cô chậm rãi bỏ qua cảm giác này, lại thấy phía dưới dường như có thứ gì đó đang kéo cô khiến mỗi bước chân của cô đều như nặng ngàn cân. Cũng may Dạ Dao Quang biết đây là do âm khí quá nặng nên cả người cô đều vận khí, một tay nắm chặt Ôn Đình Trạm, một tay nắm chặt Qua Vô Âm, cố gắng thu lại tâm trạng.
Hơn nữa nguồn nhiệt trong tay Ôn Đình Trạm không ngừng truyền tới, Dạ Dao Quang nhìn về phía thiếu niên đang tản ra ánh sáng ở phía trước, trong nháy mắt trên người cậu được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu đỏ. Lúc này cô mới nhớ ra trên người cậu còn có một viên Dương châu, vì vậy Dạ Dao Quang chẳng những không cảm thấy Ôn Đình Trạm khẩn trương chút nào, ngược lại Qua Vô Âm đang nắm tay cô bắt đầu run rẩy.
Ở nơi này tuyệt đối không thể nói chuyện, cũng không thể hít thở, nếu không âm khí sẽ chui vào bên trong cơ thể. Lúc này Dạ Dao Quang dùng thần thức nói chuyện cùng Qua Vô Âm: “Vô Âm, tâm không thể có tạp niệm.”
Thật ra Qua Vô Âm đã rơi vào ảo giác, nàng nhìn thấy từng móng vuốt xương trắng dày đặc sinh ra từ trong biển máu, ở phía trên treo đầy đầu lâu khô, bốn phía phát ra những âm thanh kỳ lạ khiến nàng có cảm giác như có móng vuốt của mèo đang cào vào tim phổi, hận không thể một chưởng đánh nát những thứ khiến nàng không thoải mái. Nhưng nàng không thể cử động được.
Ngay lúc nàng càng ngày càng xao động bất an, có một giọng nói truyền tới khiến nàng nhất thời giật mình, tỉnh lại từ trong ảo cảnh, lúc này mới nhận thấy cả người mình đều là mồ hôi lạnh. Sau khi tiến vào đường hầm đen tối này, nàng luôn cảm thấy có thứ gì đó đang đụng vào người mình. Những thứ này đều là quỷ hồn bị vây ở đây. Không biết năm đó tàn sát thê thảm như thế nào mà nhiều năm như vậy, những quỷ hồn này không người cung phụng, không có cách nào thoát khỏi, không cách nào tu luyện lại có thể tồn tại đến bây giờ, sợ là đã ăn thịt lẫn nhau…
Nếu là như vậy, nơi này tất nhiên sẽ có một quỷ vương.
Dường như cùng lúc đó, tất cả mọi người đều nghĩ đến điểm này. Cũng may Hư Cốc chân quân đi đầu, có lẽ quỷ vương cũng không dám xuất hiện, nếu không chỉ sợ bọn họ lại phải ác chiến một trận. Cho dù đối mặt Vân Lạp, quỷ tu la đã tu luyện thành quỷ vương chưa chắc đã sợ. Giờ khắc này sự không bội phục trong lòng Vân Lạp rốt cuộc đã tan thành mây khói, so với cục diện mất mặt gặp phải sau khi đưa mọi người xông vào địa cung, việc từ bỏ này này căn bản không đáng nhắc tới.
Đang lúc trong lòng mọi người đều cảm thấy may mắn vì có Hư Cốc chân quân thì ông đã đi hết đường hầm. Không ai ngờ ngay khi Hư Cốc bước ra ngoài, bỗng có một luồng âm khí mạnh mẽ trong nháy mắt chặn cửa đường hầm lại, Hư Cốc chỉ kịp kéo Ôn Đình Trạm ra ngoài.
Vào lúc Hư Cốc dùng sức kéo Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang và cậu buông tay nhau, cả người cô đụng vào tường quỷ.
Tường quỷ, thực sự là tường quỷ.
Vì Hư Cốc và Ôn Đình Trạm đã ra ngoài, trước mắt Dạ Dao Quang lúc này là một mảnh tối đen. Bọn họ cảm thấy có từng móng vuốt sắc nhọn như dã thú hung hãn hướng về phía bọn họ như gió quét tới. Dạ Dao Quang kéo Qua Vô Âm chạy trốn, dùng thần thức truyền tin cho nàng: “Cẩn thận.”
Bọn họ dường như đã hoàn toàn rơi vào một thế giới u ám, âm khí dưới chân vô cùng nặng nề, lại có vô số móng vuốt quỷ khó lòng phòng bị có thể đưa người vào chỗ chết. Mới né tránh mấy cái, Dạ Dao Quang và Qua Vô Âm đã bị tấn công không dưới mười lần. Ác quỷ nơi này quá mức đáng sợ, suy nghĩ một chút nhận thấy cũng đúng, có thể trải qua hơn ngàn năm, ở trong vô số quỷ hồn chiếm đoạt lẫn nhau để tồn tại đến bây giờ, nếu quỷ hồn nơi này không lợi hại, chỉ sợ trên đời không còn quỷ hồn nào lợi hại.
Mấu chốt nằm ở đây là địa bàn của chúng, dường như quỷ hồn đông đúc chằng chịt đã nhét đầy đường hầm, bất kể bọn họ tránh về phía nào cũng không thể chạy thoát việc bị móng vuốt quỷ đả thương. Trải qua thời gian uống cạn chén trà, hai người có tu vi hơi thấp là Dạ Dao Quang và Qua Vô Âm đã cảm giác khí ngũ hành hộ thể của bọn họ đang bị phân tán. Một khi tầng khí này tản ra, hai người bọn họ trở thành thức ăn cho quỷ hồn ở nơi này cũng không sai.
Dường như cảm giác được Dạ Dao Quang đang gặp nguy hiểm, trong lòng Ôn Đình Trạm bứt rứt không yên. Hư Cốc chân quân cũng vô cùng giận dữ, ông không ngờ quỷ hồn hung ác ở nơi này lại gan to hơn trời như vậy, hoàn toàn coi thường sự uy hiếp của ông, lại cho ông một chiêu như vậy.
Lúc này lòng bàn tay ông vận khí ngưng tụ ra một la bàn bát quái vọt tới cánh cửa bị ác quỷ chặn lại, chân quân Độ Kiếp kỳ là tu vi bậc nào chứ? Dưới cơn thịnh nộ của Hư Cốc, một chưởng kia tựa như một ngọn lửa nóng rực, trong nháy mắt một tầng dày quỷ hồn ngưng tụ chặn ở cửa liền vỡ vụn. Mà lúc này Dạ Dao Quang đột nhiên phát hiện ra sau lưng có một nguồn sức mạnh đang lao tới, đưa cô hướng ra cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...