“Vậy tỷ đi tìm Mạch đại ca đi, Mạch đại ca chỉ có huynh ấy và Mạch nhị thúc.” Dạ Dao Quang bỗng nhiên nhớ ra người Mạch Khâm mang theo không nhiều, có khoảng năm sáu người nhưng đều là các đệ tử lịch luyện, tu vi còn thấp hơn cả cô, cũng có người bằng cô. Nhưng vì nghĩ đến vấn đề an toàn nên cũng sẽ không mang bọn họ vào địa cung, vì vậy Cửu Mạch tông có lẽ chỉ có hai chỗ.
“Bây giờ muội theo tỷ đi tìm Mạch Khâm.” Nói rồi Qua Vô Âm bắt lấy Dạ Dao Quang.
"Này này, tỷ tự đi là được rồi, sao phải lôi muội theo?” Dạ Dao Quang bất động.
Qua Vô Âm và Mạch Khâm cũng coi như thanh mai trúc mã, nàng mở miệng, lẽ nào Mạch Khâm còn có thể cự tuyệt?
“Nếu là trước đây thì chẳng cần đến muội, bây giờ…” Khóe môi Qua Vô Âm giương lên:
“Một câu thôi, muội có đi với tỷ không?”
Dạ Dao Quang nhìn về phía Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm mỉm cười gật đầu với cô.
"Đi thôi." Dạ Dao Quang giật cánh tay của mình ra.
Hai người phải đi tìm Mạch Khâm, Dạ Dao Quang biết được nơi Mạch Khâm và Mạch Địch ở, vừa hay cùng một viện với Qua Vụ hải. Vì giao hảo giữa hai nhà, lại không mang theo nữ quyến, Qua Vô Âm và Dạ Dao Quang đến tương đối thuận tiện.
Bọn họ bước vào sân, Qua Vô Âm đã thấy Qua Mậu, nàng không tiếng động hành lễ rồi đưa Dạ Dao Quang chuyển hướng đi đến phòng của mấy người Mạch Khâm. Hình như Mạch Khâm và Mạch Địch đang nói chuyện, sau khi mục đồng vào báo tin, Mạch Địch đi từ phòng ra, Dạ Dao Quang và Qua Vô Âm hành lễ với Mạch Địch rồi đi tìm Mạch Khâm.
"Mạch đại ca." Dạ Dao Quang cười nhìn Mạch Khâm.
“Ý đồ của hai người là gì ta biết cả rồi.” Mạch Khâm lại cười nói:
"Vô Âm, ngày mai..."
"Khâm ca." Mạch Khâm còn chưa dứt lời, một giọng nói trong veo đã truyền tới. Dạ Dao Quang và Qua Vô Âm quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Thương Quân Nguyệt mặc y phục màu xanh, tà áo dài tới mắt cá chân đang khoan thai bước tới. Hôm nay nàng ăn mặc rất nhẹ nhàng khoan khoái, dùng dây buộc tóc buộc một đuôi ngựa thật cao, càng thêm phần oai hùng nhưng vẫn như một vật tỏa sáng, dù thế nào cũng khó bỏ qua được.
“Quân Nguyệt, sao muội lại đến đây?” Chân mày Mạch Khâm khẽ động.
"Muội đến tìm huynh giúp muội một chuyện.” Thương Quân Nguyệt bước lên trước, gật đầu với Dạ Dao Quang và Qua Vô Âm rồi mới đi đến bên cạnh Mạch Khâm, đôi mắt linh động mang theo vẻ khao khát nhìn Mạch Khâm:
“Khâm ca, cha không đồng ý cho muội đi địa cung.”
“Thương thúc cũng vì muốn tốt cho muội thôi.” Mạch Khâm nhân tiện nói:
"Địa cung cực kỳ nguy hiểm."
Ánh mắt Thương Quân Nguyệt rơi vào người Dạ Dao Quang và Qua Vô Âm, nàng hỏi: “Lẽ nào Vô Âm cũng không đi?”
Ba người bọn họ kỳ thực đều là tu vi Nguyên Anh, Thương Quân Nguyệt không nhắc tới Dạ Dao Quang là vì nàng biết Dạ Dao Quang có một người cha chân quân bảo vệ. Nhưng bây giờ mọi người đều biết Qua Vô Âm và Qua Vụ hải đang náo loạn, vậy thì nếu Qua Vô Âm đi, lý do Mạch Khâm đưa ra tất nhiên sẽ là hắn và Mạch Địch sẽ bảo vệ cho Qua Vô Âm. Cùng là thanh mai trúc mã, Mạch Khâm có thể nặng bên này nhẹ bên kia sao?
“Huynh đã nhận lời đưa Vô Âm đi rồi.” Mạch Khâm nói thẳng.
“Muội nhìn cái là đoán ra ngay.” Thương Quân Nguyệt cười một tiếng:
“Nếu Khâm ca đã dẫn theo Qua Vô Âm thì cũng phải giúp muội thuyết phục cha, nếu không muội sẽ không nghe theo.”
“Mạch đại ca, nếu ý đồ chúng ta đến đây huynh đã biết rồi, vậy chúng ta đi trước. Ta với Vô Âm cũng còn nhiều chuyện chưa nói.” Dạ Dao Quang vội vã kéo Qua Vô Âm cáo từ.
"Dao Quang..."
Không đợi Mạch Khâm giữ chân, Dạ Dao Quang và Qua Vô Âm đã chạy xa.
“Muội lôi tỷ chạy làm gì?” Ra khỏi viện, Qua Vô Âm mới chất vấn.
“Chẳng lẽ tỷ không nhìn ra, Thương cô nương đối với Mạch đại ca...” Dạ Dao Quang vươn hai ngón tay cái chụm vào nhau trước mặt Qua Vô Âm.
"Muội có lòng muốn tác hợp hai người bọn họ?" Sắc mặt Qua Vô Âm ngẩn ra.
"Cũng không tính là tác hợp, chỉ là thành toàn cho Thương cô nương, đoán chừng hai chúng ta làm bóng đèn ở đó cũng khiến người ta ngại." Dạ Dao Quang cười nói:
"Muội cũng không thích làm bà mối."
“Sau này muội đừng làm vậy nữa.” Qua Vô Âm hiểu trong lòng Mạch Khâm thích ai. Nếu để Mạch Khâm biết được, không chừng sẽ đau lòng, vì vậy nàng nghiêm mặt nhắc nhở Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang sửng sốt, sau đó mở to đôi mắt đẹp, đưa tay chỉ Qua Vô Âm: “Tỷ sẽ không...”
“Nghĩ vớ nghĩ vẩn, nếu tỷ và Mạch Khâm có tình yêu nam nữ thì đã sớm thành hôn rồi.” Qua Vô Âm tức giận liếc Dạ Dao Quang.
Thế gian này về mặt thân phận, không có ai xứng với Mạch Khâm hơn nàng. Dù là Thương Quân Nguyệt cũng kém nàng rất nhiều. Đôi khi nàng còn buồn bực vì sao nàng không có ý gì với Mạch Khâm, nếu nàng gả vào Cửu Mạch tông thì đâu còn phải quan tâm đến tiểu yêu tinh kia nữa? Đáng tiếc nàng lại không có ý gì với Mạch Khâm, không thể vì gia đình sốt ruột mà làm hại Mạch Khâm, như vậy không trượng nghĩa.
“Thế sao vừa rồi tỷ lại có phản ứng kia?” Dao Quang hoài nghi nhìn Qua Vô Âm.
"Tỷ..." Qua Vô Âm suy nghĩ một chút mới nói:
“Tỷ và Thương Quân Nguyệt đều lớn lên cùng Mạch Khâm, trong lòng Thương Quân Nguyệt có Mạch Khâm, chúng ta đã sớm biết, đâu cần chờ muội đến tạo cơ hội cho hai người bọn họ? Trong lòng Mạch Khâm không có Thương Quân Nguyệt, chúng ta là bạn lại bắt ép huynh ấy ở cùng người mình không thích, nếu đổi lại là muội thì muội có vui không?”
"Đúng vậy!" Dạ Dao Quang vỗ gáy mình: “Sao muội lại không nghĩ đến điều này nhỉ?”
Cô chỉ nghĩ hai người bọn họ xứng đôi như vậy, không muốn khiến người ta ngại, cũng tránh vị Thương cô nương kia hiểu lầm. Nhưng cô lại quên Mạch Khâm mới là người thân cận bên cạnh bọn họ, bọn họ hẳn là nên hướng về Mạch Khâm.
“Hay là chúng ta lại quay lại?” Vẻ mặt Dạ Dao Quang đau khổ.
“Thôi đi, sau này đừng như vậy nữa là được.” Qua Vô Âm cười nói:
"Muội yên tâm, từ nhỏ Mạch Khâm đã ứng phó với Thương Quân Nguyệt, có biện pháp với nàng ấy, không cần phải chúng ta quan tâm."
Dạ Dao Quang suy nghĩ một lát bèn gật đầu.
“Đi thôi, chúng ta đi xung quanh một chút, đây là lần đầu tỷ tới duyên sinh quan.” Qua Vô Âm kéo tay Dạ Dao Quang, đi lên men theo cầu thang trước mặt.
Đi được một đoạn thì có một ngã ba, Qua Vô Âm nhìn hai bên một chút rồi chọn một bên, đi qua một đường trồng hoa tươi đến một đường nhỏ rải đá cuội. Bước chân của Qua Vô Âm đột nhiên dừng lại, Dạ Dao Quang đi bên cạnh nàng suýt nữa va phải nàng.
Đang muốn mở miệng hỏi, lại cảm thấy khí lạnh cả người Qua Vô Âm đang tản ra ngoài. Cô đi lên phía trước nhìn thì vừa vặn thấy từng khóm hoa tuyệt đẹp trong đình, một người đàn ông ôm lấy một cô gái. Người đàn ông này Dạ Dao Quang chỉ nhìn thấy một bên mặt nhưng cũng biết là Qua Duệ Trọng.
Mà cô gái ông ấy đang ôm mặc trang phục màu xanh biếc, đồ trang sức tinh xảo trang nhã, dây tết tóc màu xanh, cài hai cây trâm bích ngọc. Cô gái kia nhìn mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, nhưng quanh thân nàng lại có khí thế trầm ổn, tuyệt không phải là thứ một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi nên có.
Qua Vô Âm vốn còn gắng sức kiềm chế đã thấy Qua Duệ Trọng ngắt một đóa hoa tươi trắng nõn cài lên bên tai cô gái, đồng thời khẽ hôn trán nàng. Cô gái kia quay đầu đã nhìn thấy Qua Vô Âm, khẽ nhếch khóe môi, cố ý cho Qua Vô Âm một nụ cười khiêu khích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...