Quái Phi Thiên Hạ

Thật ra thực lực của hai người này đều như nhau nhưng Qua Mậu là đại trưởng lão của Qua Vụ hải, trên người ông có một bảo bối, đó là áo giáp được dệt ra từ cây Thần Ty ở Qua Vụ hải. Khi hai người chưởng vào ngực của đối phương, Qua Mậu có áo giáp cản lại phân nửa sức mạnh, còn đối phương phải thực sự chịu một chưởng của Qua Mậu, vì vậy ông ta bị đánh ra ngoài vòng tròn.

"Sư huynh thắng." Thiên Cơ chân quân lạnh nhạt tuyên bố kết quả.

Trước mắt bên Hư Cốc hai thắng một vượt lên đầu, chỉ còn lại một trận. Có thể nói Phiêu Mạc Tiên tông đã không có phần thắng, cùng lắm chỉ có thể hòa, mặc dù hòa nhưng Vân Lạp vẫn không muốn bỏ cuộc, hòa thì mới có cơ hội đấu thêm một trận nữa. Vào lúc này Phiêu Mạc Tiên tông cần phải lập uy, hơn nữa bọn họ càng muốn giành quyền phân chia tất cả bảo vật trong địa cung. Chẳng phải họ muốn có tất cả, chỉ là bọn họ rất cần đá Nữ Oa, mà bọn họ cho rằng Hư Cốc cũng rất cần đến nó. 

Ngoại trừ Thiên Cơ chân quân và Hư Cốc chân quân ra, Vân Lạp là người có thực lực mạnh nhất, người của Hư Cốc không nghĩ rằng trận này họ sẽ thắng. Bọn họ đang suy nghĩ một lát nữa sẽ đấu pháp như thế nào, nếu Hư Cốc chân quân tự mình ra trận, như vậy chắc chắn bọn họ sẽ thắng.

"Tiểu tử Vân Lạp, ngươi chịu thua chưa?" Thật sự Hư Cốc không muốn để cho Dạ Dao Quang ra sân.

"Vẫn còn một trận nữa." Vân Lạp cắn răng nói. 

"Cho dù ngươi thắng trận này, chúng ta thi đấu lại một trận mới, lão phu muốn đối chiến với ngươi, ngươi có dám tiếp không?" Hư Cốc chân quân trầm giọng hỏi.


"Chân quân đã quên, một người chỉ được thi đấu một trận." Lúc này Vân Lạp cũng không để ý đến thể diện, ông  ta liền nói những lời này. Dù phải đấu một trận mới, ông ta cũng muốn nắm bắt mặc dù ông ta không thể thi đấu lại, như vậy Hư Cốc cũng không thể thi đấu tiếp.

Lúc này Ôn Đình Trạm nói vài lời bên tai của Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang càng nghe ánh mắt của cô càng phát sáng. Sau khi nghe xong, cô đưa ngón tay cái hướng về phía Ôn Đình Trạm. 

"Phụ thân, trận này cho dù là ai giao đấu thì cũng không thể thắng được Vân Lạp trưởng lão, hay là để nữ nhi có cơ hội được Vân Lạp trưởng lão chỉ giáo một lần." Dạ Dao Quang đi đến trước mặt của Hư Cốc chân quân.

Nhìn thấy Dạ Dao Quang, tất cả mọi người đều trừng mắt, nhưng khi nghe được lời nói của Dạ Dao Quang, bọn họ cũng trở lại bình thường. Dù sao cũng là thua, nếu Vân Lạp kiên trì đấu hết trận này thì phái ai ra cũng giống nhau.

"Con..." Hư Cốc nhìn thấy Dạ Dao Quang đi tới, ông đang muốn trách mắng nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy ông cũng không thể không chừa lại mặt mũi cho Dạ Dao Quang, vì vậy ông mới nhìn về Vân Lạp. 

"Tiểu tử Vân Lạp, đây là ái nữ của lão tử, ngươi hãy chỉ giáo nó đi!"

Dạ Dao Quang là Nguyên Anh kỳ, như Hư Cốc nói dù sao thì Vân Lạp cũng sẽ thắng trận này. Vân Lạp lập tức giận dữ, dùng một người có tu vi Nguyên Anh kỳ đi đối phó với ông ta, đây quả thực là...


"Vân Lạp trưởng lão đang chê tu vi của ta quá thấp, không xứng đáng để ông chỉ dạy sao?" Đôi mắt của Dạ Dao Quang đảo một vòng, sau đó là vẻ mặt ngây thơ và ánh mắt khó hiểu nói: 

"Lúc này bên ta đã không còn ai có thể làm đối thủ của Vân Lạp trưởng lão, cũng giống như đạo lý Vân Lạp trưởng lão biết rõ ông không phải là đối thủ của phụ thân ta vậy, rõ ràng Vân Lạp trưởng lão là người có tu vi cao nhất, vậy vì sao lúc nãy ông không ứng chiến với phụ thân ta?"

Câu hỏi này vừa hỏi ra lập tức khiến Vân Lạp nghẹn lời.

Ý tứ của Dạ Dao Quang rất rõ ràng, lúc ông biết rõ không thể thắng được nên không phái người có tu vi cao nhất ra để bày tỏ sự tôn trọng đối với phụ thân ta, lúc này bên chúng ta cũng không có ai có thể thắng được ông, dựa vào cái gì mà ông muốn một người có tu vi cao nhất đến tôn trọng ông. Sau đó một lát nữa nếu như đấu lại một trận, chúng ta không thể phái ra một cao thủ, ông mơ tưởng thật đẹp. 

Trên thực tế, bản thân Vân Lạp đã không phải phép trước. Chính ông ta cũng biết, nhưng cho dù ông ta không đúng thì ông ta cũng không muốn Hư Cốc phái một người Nguyên Anh kỳ ứng chiến, làm mất mặt mình. Dù sao ông ta cũng muốn loại bỏ một cao thủ của đối phương để trải đường cho trận chiến sau.

"Mặc dù tu vi của ta thấp nhưng với thân phận của ta chẳng lẽ không đủ để Vân Lạp trưởng lão chỉ điểm hai chiêu?" Dạ Dao Quang giống như một tiểu công chúa bị chiều hư, cô kiêu ngạo ngẩng mặt lên.


Một câu nói này khiến đường lui của Vân Lạp bị lấp kín, nữ nhi của Hư Cốc chân quân còn không đủ tư cách để ông chỉ điểm hai chiêu ư. Nếu ông có bản lĩnh như vậy, đoán chừng ông đừng mơ vẫn còn sống để trở về Phiêu Mạc Tiên tông. 

"Nếu Dạ sư muội muốn chỉ điểm, sư huynh sao có thể keo kiệt." Vân Lạp không thể không tiếp nhận.

Thật ra không ai biết được Hư Cốc họ gì, chỉ biết đạo hiệu của ông. Tất cả mọi người gọi Dạ Dao Quang là Dạ cô nương nên Vân Lạp nghe vậy liền gọi theo. Hơn nữa đừng xem tuổi của Dạ Dao Quang còn nhỏ, nếu không phải Hư Cốc và sư phụ của Vân Lạp được xem là đồng lứa, Vân Lạp chưa chắc đã kêu là sư muội, e rằng ông ta còn phải gọi một tiếng sư cô...

"Vân Lạp trưởng lão mời ra tay." Lập tức Dạ Dao Quang thản nhiên nói. 

Mọi người: “...”

Nếu không phải thái độ của Dạ Dao Quang vô cùng thành khẩn, chắc chắn tất cả mọi người đều cho là Dạ Dao Quang không biết trời cao đất rộng. Nguyên Anh kỳ như cô dám đối đầu Đại Thừa kỳ, hơn nữa còn mời đối phương ra tay trước, chuyện này...

Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng, trên trán của Vân Lạp nổi gân xanh, Dạ Dao Quang ngây thơ nháy mắt: "Không phải Vân Lạp trưởng lão muốn chỉ điểm ta sao?" 


Để xác nhận mình không nói sai, Dạ Dao Quang còn bày ra vẻ mặt vô tội nhìn về phía Hư Cốc chân quân.

Hư Cốc không chút khách khí cười lớn: "Ha ha, không sai, tiểu tử Vân Lạp, trước hết ngươi hãy để nha đầu của ta nhìn thấy năng lực của ngươi đi, ngươi đừng dọa nó sợ là được, tùy tiện đánh hai chiêu đi."

Xem ông là xiếc khỉ sao? Vân Lạp tức giận không kiềm chế được. Thật ra nếu Vân Lạp thật tình xem Dạ Dao Quang là vãn bối, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng Vân Lạp lại nhận định Dạ Dao Quang chính là người mà Hư Cốc phái tới để sỉ nhục ông. Ông ta cười lạnh một tiếng: "Vậy sư muội hãy nhìn cho thật kỹ." 

Vân Lạp tức giận nhưng niềm kiêu hãnh của ông ta vẫn còn. Ông ta chắp một tay sau lưng, còn một tay vận khí, hơn nữa ông chỉ dùng một phần lực nhưng một phần lực này cũng đủ khiến hô hấp của Dạ Dao Quang bị kiềm hãm.

Đây chính là sự chênh lệch, nếu Vân Lạp lại thêm một phần lực, chỉ sợ ngay cả chuyện cô ngưng khí trước mặt ông ta cũng là điều không thể. Dạ Dao Quang tập trung tinh thần, đồng thời cô vươn ra bàn tay nhỏ dài, trong tay xuất hiện một chiếc la bàn. Tô Bát có thể mượn Vạn Tượng Tinh Huy đại trận, cô cũng có thể.

Chỉ thấy đầu ngón tay của cô ngưng khí, la bàn nhanh chóng tung bay, bàn tay của cô giống như nhạc sĩ chơi đùa với dây đàn. Lúc một chưởng của Vân Lạp đi tới, cơ thể của cô nhanh chóng lóe lên, tốc độ cực nhanh giống như ngôi sao sáng. Hoàn toàn khác với cách Tô Bát đã lợi dụng Vạn Tượng Tinh Huy đại trận để tạo ra ảo cảnh, Dạ Dao Quang không có bản lĩnh này, cô tu luyện khí ngũ hành nên cô chỉ có thể lợi dụng Vạn Tượng Tinh Huy đại trận để bản thân cô hòa vào trong trận. 

Cho nên Dạ Dao Quang né tránh được chiêu này, không chỉ những người khác mà ngay cả Vân Lạp, Hư Cốc và Thiên Cơ chân quân đều vô cùng sửng sốt, nhưng chuyện khiến bọn họ kinh ngạc vẫn còn ở phía sau. Dạ Dao Quang tránh được một chưởng của Vân Lạp, cô biến thành một chùm sao sáng khiến Vân Lạp không cách nào cảm nhận được sự xuất hiện của cô ở phía sau ông ta. Nhưng cô còn chưa đánh lén thì Vân Lạp đã phát hiện, ông ta lại chưởng tiếp và một chưởng này vẫn đánh hụt như trước, Dạ Dao Quang lại xuất hiện ở phía sau ông ta...

Nhiều lần lặp lại như vậy, Vân Lạp càng lúc càng bực bội, ông nhanh chóng ngưng khí, rất nhanh ông đã tìm đúng vị trí của Dạ Dao Quang. Sau đó ông ta đánh một chưởng, nhưng trước mắt ông ta không phải là Dạ Dao Quang, mà là một đầu rồng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui