Quái Phi Thiên Hạ

Đặc biệt bọn họ đều lo lắng một chuyện, chính là nếu Hư Cốc chân quân thật sự phi thăng ở địa cung, như vậy bọn họ phải làm thế nào mới có thể toàn thân bình yên vô sự trở ra?

“Hư Cốc chân quân tu vi cao thâm, được chân quân dẫn dắt, tính mạng của bọn ta không lo.” Người thứ nhất mở miệng lại là Bách Lý môn, Dạ Dao Quang bên cạnh vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Lăng Lãng, hắn lễ độ gật đầu với Dạ Dao Quang.

“Tinh Tú tông ta cũng đề cử Hư Cốc chân quân.” Lại có người lên tiếng. 

“Hư Cốc chân quân rốt cuộc cũng không màng thế tục từ lâu rồi, địa cung tình thế phức tạp, nếu các đại môn phái có va chạm, chân quân chẳng lẽ phải lấy mạnh áp chế? Phiêu Mạc Tiên tông xưa nay vẫn luôn đứng đầu cửu tông thập môn chúng ta. Khôn Hòa tông ta đề cử Vân Lạp chân nhân.” Trưởng lão Phan Liệt của Khôn Hòa tông lên tiếng nói.

Trong lòng Dạ Dao Quang tuyệt không kinh ngạc, cho dù Khôn Hòa tông không có sợi dây ràng buộc Phan Trác này, ngay cả khi Vân Dậu không chút tình riêng mà xử trí phụ tử Vân Khoa thì họ vẫn là đồng minh thân cận.

Có Khôn Hòa tông làm bệ đỡ, đương nhiên rất nhiều tông môn cũng lần lượt ủng hộ Vân Lạp. Vân Lạp cũng không khiêm nhường, dường như phải đoạt được vị trí dẫn đầu này. 

Cuối cùng người ủng hộ mỗi bên một nửa, dẫn tới cục diện giằng co.

Trường Diên đạo tôn lúc này mới nói: “Địa cung sát khí trùng trùng, thực lực không thể coi thường, Vân Dậu trưởng lão lo lắng cũng hợp tình hợp lý. Nếu đã như vậy, tỷ thí phân cao thấp xem sao?”

“Tỷ thí thế nào?” Vân Dậu hỏi. 

“Ta thấy hai bên ai giữ ý nấy, mỗi bên đều có đạo lý, thật khó lựa chọn. Duyên sinh quan ta đã không tham dự, đương nhiên cũng không có quyền định luận. Vậy thì chi bằng ngày mai các phái hai bên chọn ra năm người cùng luận bàn tu vi, năm trận thắng ba được tính là thắng.” Trường Diên đạo nói với Vân Dậu.


“Là như vậy, Vân Dậu trưởng lão có ý kiến gì không?”

“Trường Diên đạo tôn, tất cả chúng tôi đều đỡ không được một đao của Hư Cốc chân quân.” Vân Dậu nhíu mày. 

“Tất nhiên là một người đấu một ván.” Trường Diên đạo tôn nói.

Vân Dậu và Vân Lạp thương lượng một phen, cuối cùng nhìn người bên này của bọn họ một chút, lại nhìn người bên kia của Hư Cốc chân quân một chút. Hành trình địa cung không thể làm lỡ, giằng co tiếp nữa cũng không có ý nghĩa gì. Nếu bọn họ không đồng ý, duyên sinh quan cũng sẽ không đồng ý cho bọn họ tiến vào địa cung, hơn nữa năm trận thắng ba, đối với bọn họ mà nói chưa chắc đã không có hy vọng thắng.

“Phiêu Mạc Tiên tông nghe Thiên Cơ chân quân phân phó.” Vân Lạp lập tỏ rõ thái độ. 

“Nếu chư vị đã định, vậy ngày mai sẽ quyết định thắng bại.” Thiên Cơ chân quân gật đầu.

“Chư vị có thể ở lại ngắm trăng, lão đạo đi trước một bước.”

“Nha đầu, đi cùng cha.” Hư Cốc kéo Dạ Dao Quang, khí thế hung hăng đi về phía gian nhà của cô. 

“Lão nhân gia, người lại uống lộn thuốc rồi sao?” Dạ Dao Quang cảm thấy người này hình như đang tức giận.


Hư Cốc chân quân không nói gì mà dẫn theo Dạ Dao Quang đến phòng của Ôn Đình Trạm, khí lực trên người trực tiếp đẩy mạnh cửa ra, sau đó nhìn chằm chằm Ôn Đình Trạm: “Tiểu tử, con một bụng ý xấu, có phải là muốn lão gia ta mất mặt trước mặt mọi người không?”

“Nghĩa phụ sao lại nói như vậy?” Ôn Đình Trạm đứng lên trước án kỷ, cung kính hành lễ, sau đó đi tới trước mặt Dạ Dao Quang, dùng ánh mắt hỏi Dạ Dao Quang. 

Dạ Dao Quang giơ tay ra, cô cũng không biết đối phương đang điên tiết cái gì.

“Hứ, chủ ý cùi bắp nhà con. Con cũng biết bên phe Vân Lạp, Đại Thừa kỳ có hai người, Hợp Thể kỳ đỉnh phong có ba người. Tên Vân Lạp giả dối tất nhiên sẽ phái người Hợp Thể kỳ cùng đánh với lão phu, đến lúc đó phải thua không thể nghi ngờ. Thể diện của lão phu trước mặt các đại môn phái bay sạch rồi.” Hư Cốc chân quân vô cùng khó chịu.

“Nếu Vân Lạp vì phần thắng mà phái tới một người Hợp Thể kỳ, ngược lại càng tốt.” Ôn Đình Trạm cười vô cùng trong sáng. 

“Càng tốt?” Hư Cốc tức đến mức râu bạc bay bay, trừng mắt với Ôn Đình Trạm.

“Nghĩa phụ bớt giận, người xem trước cái này một chút.” Ôn Đình Trạm đưa lên một trang giấy.

“Bên trên là người mà hài nhi và Mạch thiếu tông chủ đã khoanh vùng ra sau khi bàn bạc, người thấy có gì chênh lệch không khớp không?” 

Trên đó viết tên những người có khả năng xuất chiến ở hai bên. Hư Cốc lập tức sửng sốt, Ôn Đình Trạm không vào tông môn nhưng tất cả những người cậu suy đoán không hề sai sót. Xem ra cậu đã sớm biết ai sẽ ủng hộ Phiêu Mạc Tiên tông, ai sẽ ủng hộ bọn họ nên đã liệt kê ra những người có tu vi cao nhất ở hai bên.


“Có lẽ là không có gì chênh lệch.” Ôn Đình Trạm khiêm tốn cười.

“Vân Lạp và Khôn Hòa tông Phan Ngao chính là Đại Thừa kỳ, chúng ta bên này ngoại trừ nghĩa phụ ra không có Đại Thừa kỳ, nhưng ngoài người và hai người bọn họ ra, thực lực chỉ có Tinh Tú tông đại trưởng lão Tô Bát là số một, vì vậy con đoán Vân Lạp hoặc Phan Ngao sẽ đánh với Tô Bát trưởng lão, trận này tất bại, cũng có nghĩa trận nghĩa phụ đánh thắng sẽ được san bằng tỷ số. Bọn họ còn lại một người Đại Thừa kỳ, còn lại ba trận, chúng ta còn có Mạch Địch trưởng lão, tu vi của Mạch Địch trưởng lão cũng chỉ thấp hơn của Tô Bát trưởng lão.” 

“Mạch Địch không phải là đối thủ của Vân Lạp hoặc Phan Ngao.” Sắc mặt Hư Cốc lại tối sầm.

“Bọn họ không có cao thủ Đại Thừa kỳ thứ ba.” Ý cười của Ôn Đình Trạm càng thêm sâu.

“Bọn họ dùng một người Hợp Thể kỳ tới ứng phó nghĩa phụ, chúng ta tất nhiên phải ăn miếng trả miếng.” 

“Con có ý gì?” Hư Cốc sống năm trâm tuổi không vẫn không nghe hiểu ý tứ của Ôn Đình Trạm.

“Bởi vì Dao Dao muốn khiêu chiến Vân Lạp hoặc Phan Ngao, một trong hai người bọn họ.” Lời nói của Ôn Đình Trạm không hù người ta đến chết thì không ngừng.

Bọn họ dùng Hợp Thể kỳ ứng phó Hư Cốc là thiếu tôn trọng trước. Lúc này Dạ Dao Quang khiêu chiến Vân Lạp hoặc Phan Ngao bọn họ mới có không có chỗ để từ chối. 

“Tiểu tử con điên rồi!” Hư Cốc trừng Ôn Đình Trạm muốn lòi con mắt.

Từ cổ chí kim, ở đâu ra có Nguyên Anh kỳ nhảy qua vô số cấp bậc khiêu chiến Đại Thừa kỳ? Hơn nữa theo ý của Ôn Đình Trạm là Dạ Dao Quang vẫn có thể thắng, đây không phải là điên thì là cái gì?

“Dao Dao tất thắng một người trong số bọn họ.” Ôn Đình Trạm nói vô cùng chắc chắn. 


“Con...” Lồng ngực Hư Cốc phập phồng kịch liệt.

“Nghĩa phụ, con tin Trạm ca.” Dạ Dao Quang lên tiếng nói.

“Con cũng điên luôn theo hắn rồi à?” Suýt nữa Hư Cốc không vận lên được một hơi thở mà hôn mê bất tỉnh. 

Ôn Đình Trạm không phải người tu luyện, hiểu biết nông sâu thế nào thì không biết. Nhưng Dạ Dao Quang chẳng lẽ còn không biết tu vi của mình, trước mặt người Đại Thừa kỳ chính là ngay cả khí còn không ngưng tụ được, đừng nói là so chiêu!

“Nghĩa phụ, Dao Dao là người quan trọng nhất với con trong cuộc đời này, con sao có thể hại nàng, đưa nàng vào hiểm cảnh?” Ôn Đình Trạm liền vội vàng giải thích.

“Nghĩa phụ, Dao Dao nàng tất thắng, người tin con đi, trận chiến ngày mai chúng ta nhất định sẽ thắng.” 

Hư Cốc nhìn một chút kẻ không biết trời cao đất rộng Ôn Đình Trạm, lại nhìn một chút tên mù quáng tín nhiệm Dạ Dao Quang, cảm thấy ông mà ở lại thêm chút nữa, chỉ sợ không cần chờ phi thăng, trực tiếp bị hai người này làm cho tức chết. Vì vậy ông phẩy tay áo đi mất.

“Nghĩa phụ hẳn là tức giận lắm.” Dạ Dao Quang đuổi tới cửa, đã thấy bóng dáng Hư Cốc biến mất không thấy đâu. Cô lấy lại tinh thần nói với Ôn Đình Trạm.

“Ngày mai lại tốt thôi.” Ôn Đình Trạm cười ôn hòa. 

“Chàng nói cho muội biết giành phần thắng như thế nào đi, hay là ngày mai mới nói?” Dạ Dao Quang mang vẻ mặt mong chờ nhìn Ôn Đình Trạm.

Đối với sự toàn tâm toàn ý tín nhiệm của Dạ Dao Quang, trái tim Ôn Đình Trạm cảm thấy rất ấm áp. Cậu đi tới trước mặt cô, cúi đầu đặt trên trán cô một nụ hôn: “Ta sợ nàng lại hưng phấn một đêm khó ngủ, nàng vẫn nên đi nghỉ sớm một chút đi, ngày mai ta sẽ nói cho nàng cách làm thế nào để nàng thắng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui