Rốt cuộc cũng không đành lòng, Dạ Dao Quang đành khoan nhượng cho tên nhóc này cọ một lúc mới lạnh mặt nói: “Buông tay, bằng không thứ này sẽ không cho cậu nữa.”
Càn Dương lập tức buông tay, một tay cầm chặt Huyết Phượng Nhãn rồi giấu sau lưng như đứa trẻ.
Dạ Dao Quang: “...”
Đưa tay nâng trán, xoa xoa chân mày, Dạ Dao Quang mới nói: “Ta vừa mới hỏi cậu có biết cách dùng ra sao không?”
“Biết, biết chứ.” Càn Dương gật đầu như gà con mổ thóc.
“Thực sự biết sao?” Dạ Dao Quang nghi ngờ, tên nhóc này sẽ không nghĩ rằng nếu hắn nói không biết, cô sẽ không cho hắn nữa chứ?
“Ừm, ừm.” Càn Dương nghiêm túc gật đầu.
“Đi đi, để Liên Sơn hộ pháp cho cậu, cậu luyện hóa nó đi.” Dạ Dao Quang yên tâm phất tay.
“Vâng, sư phụ.” Càn Dương vui vẻ chạy về phòng mình, tốc độ rất nhanh. Âm thanh còn chưa kịp lưu lại, người đã biến mất không thấy tăm hơi.
Dạ Dao Quang đành chịu lắc đầu, Huyết Phượng Nhãn này là vật chí dương, cô căn bản không có cách nào dùng được, sẽ khiến khí ngũ hành trong cơ thể cô mất thăng bằng. Liên Sơn cũng không thể dùng được, vật còn lại thì cô giữ. Dạ Dao Quang đứng lên ngâm một bình trà hoa cúc, đi tìm Ôn Đình Trạm.
“Biết là nàng sẽ đến tìm ta.” Ôn Đình Trạm đang vẽ ở trong phòng, nghe thấy tiếng bước chân, ngửi thấy mùi hương hoa đào mát lạnh quen thuộc, ngẩng đầu dịu dàng cười với Dạ Dao Quang, sau đó để toàn bộ bản vẽ sang một bên, thu dọn để có thể đặt bình trà xuống.
Dạ Dao Quang ngồi đối diện với cậu. Cô vừa mới buông khay xuống, Ôn Đình Trạm liền chặn lại tay cô, cầm khay xoay sang hướng khác, tay chuôi ấm trà quay về phía mình. Động tác tao nhã lại thành thạo bưng bình trà lên, lật một chén trà rồi rót cho Dạ Dao Quang trước, sau đó mới rót một chén cho mình.
“Chàng chắc chắn biết muội tìm chàng là vì chuyện gì.” Hai tay Dạ Dao Quang bưng chén trà lên.
“Vì chuyện địa cung.” Ôn Đình Trạm khẽ nhấp một ngụm trà rồi để chén trà xuống.
“Ừm, sao chàng biết cơ quan của địa cung?” Dạ Dao Quang hỏi.
Ôn Đình Trạm lấy tờ giấy bên cạnh đưa cho Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nhận lấy, bên trên không có hình gì mà là ghi dấu Tinh quan Tử Vi viên, cô nhìn vẫn không hiểu, trong Tử Vi viên có ba mươi chín Tinh quan cô đều thuộc làu.
Ôn Đình Trạm không lập tức giải đáp nghi hoặc cho cô mà hỏi lại: “Dao Dao, nàng muốn đá Nữ Oa sao?”
“Muốn, đương nhiên muốn.” Dạ Dao Quang trả lời rất dứt khoát.
Không cần nói đến Dạ Khai Dương lúc này đã quên mọi chuyện ở kiếp trước, hoàn toàn xem mình là con cô, mà giữa Dạ Khai Dương và cô đã không cắt đứt được vướng mắc. Dạ Dao Quang không thể vứt bỏ nó được. Nếu đã không thể buông bỏ, vậy tự nhiên sẽ toàn tâm toàn ý nghĩ cho nó, sớm ngày khôi phục chân thân cho nó, cũng là suy nghĩ cho chính mình. Cô là một người tu luyện, không thể nuôi quỷ. Bởi vì Dạ Khai Dương đã bị xóa tên, xem như không còn ở trong lục giới nữa, cô sẽ không phải chịu thiên phạt. Nhưng nó vẫn là quỷ, chuyện này để người không thể đối phó biết được cũng đủ trở thành lý do đương nhiên để nhắm vào cô, mời nhiều người để diệt trừ cô.
Nếu như Dạ Khai Dương bỏ lỡ đá Nữ Oa lần này sẽ phải đợi ít nhất mấy chục năm, đợi đến khi tu vi của cô đạt đến đạo tôn trở lên. Mấy chục năm này Dạ Khai Dương không chỉ không thể thấy mặt trời, ngay cả cô cũng phải cẩn thận. Mấy chục năm sẽ xảy ra nhiều chuyện không thể lường trước được.
“Vậy ta sẽ đoạt lấy đá Nữ Oa vì nàng.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm đen nhánh sâu thẳm, dưới ánh nến có ánh sáng như hạt trân châu lưu chuyển.
“Trạm ca, chàng muốn làm gì?” Dạ Dao Quang mở to hai mắt nhìn, cô biết Ôn Đình Trạm không nói đùa, hơn nữa ngữ khí của cậu rất kiên quyết, có khí thế nhất định phải có được.
“Ta có thể làm gì?” Thấy cô khẩn trương như vậy, trong lòng Ôn Đình Trạm không khỏi cảm thấy ấm áp, đưa tay chỉ tờ giấy ghi ba mươi chín Tinh quan Tử Vi viên trong tay Dạ Dao Quang.
“Ta có bản đồ toàn bộ địa cung này.”
“Bản đồ toàn bộ địa cung?” Dạ Dao Quang bỗng nhiên ngẩng đầu, không thể tin nổi nhìn Ôn Đình Trạm.
“Phải.” Ôn Đình Trạm nghiêm túc gật đầu, sau đó lấy ra một bản đồ gốc trên cửa đá.
“Nàng nhìn cái này xem.”
Dạ Dao Quang nhận lấy mở ra, trên đó không những khoanh tròn toàn bộ Tử Vi viên, hơn nữa trong Tử Vi viên Ôn Đình Trạm còn dùng bút màu khoanh tròn ba mươi chín hình tròn, những hình tròn này rất có quy luật. Mặc dù sắp xếp không có bất kỳ căn cứ nào nhưng ba mươi chín hình tròn này có lẽ là nguyên nhân để Ôn Đình Trạm dùng các bút màu khác nhau khoanh tròn lại, Dạ Dao Quang liếc mắt đã nhìn ra tỷ lệ to nhỏ khác nhau.
“Đây là...” Dạ Dao Quang dường như đã hiểu ý của Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô liền biết cô đã hiểu, vì vậy chỉ vào hai nơi: “Đây chính là hai nơi chúng ta vào hôm nay, Nữ Sử và Bát Cốc.”
Tử Vi viên bao gồm ba mươi chín Tinh quan: Bắc Cực, Tứ Phụ, Câu Trần, Thiên Hoàng đại đế, Hoa Cái, Cống, Ngũ Đế Nội Tọa, Nữ Ngự, Thiên Trụ, Lục Giáp, Thượng Thư, Trụ Hạ Sử, Nữ Sử, Âm Đức, Đại Lý, Thiên Sàng, Thiên Ất, Thái Ất, Nội Trù, Nội Giai, Bát Cốc, Thiên Trù, Truyền Xá, Các Đạo, Sách Tinh, Câu Tinh, Phù Khuông, Bắc Đẩu, Thiên Lý, Tam Công, Tam Sư, Văn Xương, Thiên Lao, Tướng, Thái Dương Thủ, Thế Tinh, Thiên Thương, Thiên Bồi, Thái Tôn, Huyền Qua.
Dạ Dao Quang không nói gì, chăm chú nghe Ôn Đình Trạm phân tích.
Chỉ nghe thấy Ôn Đình Trạm nói: “Nữ Sử do phụ nữ giỏi giang đảm nhận. Chuyện chưởng quản có liên quan lễ nghi Vương Hậu. Những người trong địa cung cầm thước trong tay, đây là vật mà các nhũ mẫu dạy dỗ cung nữ về các lễ nghi. Mà Vương Hậu tôn quý, thước trong tay Nữ Sử không phù hợp với tôn ti, ta kiểm tra mỗi một Nữ Sử một lượt phát hiện thước hoạt động được, nên đã to gan thử một lần. Giống vậy, lúc chúng ta ở trong Bát Cốc, tám nông hộ hình dáng khác nhau, nhưng ta nhìn kỹ một lượt, lương thực trên người bọn họ lại không giống nhau, vừa vặn tám loại ngũ cốc: Lúa, cây kê, lúa mạch, lúa mì, đậu nành, đậu đỏ, kê vàng, vừng.”
Dạ Dao Quang gật đầu hỏi: “Cho dù vậy, vì sao chàng có thể tìm thấy nơi có cơ quan?”
Ôn Đình Trạm mỉm cười: “Kê vàng đứng đầu trăm thứ ngũ cốc nhưng ta vẫn nhìn từng người hầu, thực ra bát cốc trên người họ đều là vật hoạt động được, đều có thể lấy ra, ta cũng từng trầm tư suy nghĩ, mãi đến khí ta nhìn thấy hạt kê trên tay người kia, nàng còn nhớ được mấy hạt?”
“Bảy hạt phân theo thứ tự bảy màu trắng, hồng, vàng, xanh, đen, cam, tím.” Cái này Dạ Dao Quang vẫn còn nhớ.
“Đúng vậy, có lẽ Dao Dao không biết nó thường được gọi là “Túc hữu ngũ sắc”, gọi là năm màu, ngoại trừ màu trắng ra còn có năm màu hồng, vàng, đen, cam, tím.” Ôn Đình Trạm giải thích.
“Vậy nên màu xanh là vật có nhiều nhất, nó không nên ở đây.” Dạ Dao Quang lập tức hiểu, ngây người nhìn Ôn Đình Trạm.
Kẻ xây dựng nên địa cung kia là một tên biến thái, đương nhiên địa cung chưa chắc là do người tạo ra, nó là quần thể biến hóa khôn lường được xếp chồng lên nhau, mà tên nhóc trước mắt cô chính là tên siêu cấp biến thái có đủ thứ sở trường, việc này cần phải hiểu biết bao nhiêu kiến thức mới có thể lý giải Tử Vi viên được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...