Quyết định xong ngày mai sẽ đi đến sơn động, trong lòng Dạ Dao Quang vô cùng kích động, hận không thể nhanh đến ngay mai. Cô nóng lòng muốn biết, sau khi cửa đá kia mở ra sẽ là quang cảnh như thế nào…
Ôn Đình Trạm cũng không tiếp tục nghiên cứu bí ẩn của hình vẽ kia nữa, chỉ cùng mọi người đi dạo một vòng, sau đó lại tiến vào tàng thư của duyên sinh quan. Dạ Dao Quang ngủ dậy không tìm thấy Ôn Đình Trạm liền tới tàng thư tìm, sau đó thấy trước mặt Ôn Đình Trạm có rất nhiều bản vẽ, Dạ Dao Quang tiện tay cầm một tấm lên xem.
“Chàng làm gì vậy?” Dạ Dao Quang xem vài tấm liền hỏi.
“Ta tới tra một chút về Tử Vi viên.” Ôn Đình Trạm ngẩng đầu cười với Dạ Dao Quang.
Tàng thư của duyên sinh quan có rất nhiều sách vở nói về tinh tượng, cả kiếp trước và kiếp này Dạ Dao Quang cũng chỉ thấy ở đây là đầy đủ nhất. Có rất nhiều bản lẻ ở kiếp trước đã thất truyền, chẳng trách ở đây lại có một đài ngắm sao lớn như vậy.
“Chàng muốn biết gì hỏi muội là được rồi.” Dạ Dao Quang chống cằm nói.
“Để nàng nghỉ ngơi một chút, ta cũng không có việc gì nên coi như tới đây đọc sách giết thời gian.” Ôn Đình Trạm cười nói.
Dạ Dao Quang gật đầu, sau đó cầm từng bức tranh lên nói: “Chàng vẽ gì thế?”
“Vẽ linh tinh mà thôi.” Ôn Đình Trạm đáp lại.
Dạ Dao Quang cũng không hỏi nhiều nữa, cô đứng dậy lấy cuốn sách sáng nay đang đọc dở ra xem tiếp. Hai người ở lại tàng thư cả một buổi chiều, cuối cùng Tiêu Sĩ Duệ tới gọi bọn họ đi ăn tối thì hai người mới biết thời gian trôi qua nhanh như vậy.
Ăn tối xong, Dạ Dao Quang kéo tay Ôn Đình Trạm: “Đi, muội dẫn chàng tới một nơi.”
“Đi đâu vậy? Ta cũng muốn đi!” Lục Vĩnh Điềm nói.
“Cả ngày dạo chơi như vậy cậu còn chưa mệt sao?” Dạ Dao Quang có chút buồn bực.
Đáng tiếc Lục Vĩnh Điềm nghe không hiểu ẩn ý của cô: “Không mệt chút nào!”
“Tiểu Lục, hình như đến bây giờ cậu vẫn chưa làm bài tập?” Ôn Đình Trạm cười nhắc nhở:
“Còn một tháng nữa là bắt đầu nhập học, chúng ta còn đi đường mất nửa tháng…”
“Ta sẽ đi làm bài ngay bây giờ!” Lục Vĩnh Điềm ủ rũ cúi đầu.
Những người khác cũng không dám tiến lên vì không muốn bị đuổi khéo như Lục Vĩnh Điềm.
Dạ Dao Quang dẫn Ôn Đình Trạm đến đài ngắm sao của duyên sinh quan. Quả nhiên bầu trời lúc này lấp lánh đầy sao, cảm giác vừa hùng vĩ vừa tráng lệ.
“Chàng xem nơi này có đẹp không? Có phải giống như giơ tay lên là có thể hái sao…” Dạ Dao Quang cố ý chạy xa một chút, đưa tay lên trên cao, nghiêng đầu nhìn Ôn Đình Trạm.
Từ góc độ của Ôn Đình Trạm nhìn sang quả thật có một ngôi sao như bị Dạ Dao Quang bắt được.
Dạ Dao Quang mặc y phục nam tử màu trắng, mái tóc đen như mực được buộc cao lên, đứng dưới màn đêm, xung quanh là những vì sao lấp lánh. Cô quay đầu cười một tiếng, đầu ngón tay như chạm vào một ngôi sao, dung nhan xinh đẹp cũng nổi bật rực rỡ trong đêm tối. Đôi mắt đào hoa khẽ cong lên giống như vạn vật đều bị hút vào đôi mắt ấy, đẹp đến say lòng.
Màn đêm tĩnh lặng, tuyệt sắc khuynh thành…
Một lúc lâu vẫn không nghe thấy câu trả lời của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang chậm rãi quay đầu thấy Ôn Đình Trạm đang ngây người nhìn cô, hai má lập tức đỏ lên, khẽ hỏi: “Chàng nhìn gì vậy? Muội đang nói chuyện cùng chàng đó!”
“Ừ!” Ôn Đình Trạm cuối cùng cũng tỉnh táo lại, trả lời một tiếng.
Dạ Dao Quang đi qua, kéo Ôn Đình Trạm sau đó chỉ tay lên trời: “Chàng nhìn xem, từ ngôi sao này, đi theo hướng này, đến ngôi sao kia nối lại chính là Tử Vi viên, có phải rất giống bức tranh chàng vẽ ban sáng không?”
“Giống!” Ôn Đình Trạm gật đầu.
“Tên mấy ngôi sao này chắc buổi chiều chàng đã tìm hiểu rồi, muội sẽ không nói lại nữa.” Dạ Dao Quang nhìn lên trời nói:
“Tinh tượng cũng giống như phong thủy, đều có thể dự đoán tiên cơ, ngàn vạn ngôi sao này nếu chỉ có một ngôi sao thay đổi cũng có thể ảnh hưởng đến đại cục. Mỗi người lúc sinh ra đều được sở hữu một ngôi sao, đó chính là ngôi sao bản mệnh của người đó, có thể căn cứ vào ngôi sao bản mệnh này mà dự đoán họa phúc cả đời…”
Hai người ngồi cạnh nhau trên đài ngắm sao, Dạ Dao Quang bắt đầu giảng giải cho Ôn Đình Trạm về ngôi sao bản mệnh, cách phân bố của những ngôi sao, làm thế nào để nhìn tinh tượng dự đoán thiên cơ, sau cùng còn giảng đến vận mệnh quốc gia. Nhưng cũng chỉ nói qua loa mà thôi, bởi vì nếu giải thích tường tận thì có lẽ nói suốt đêm cũng không hết.
Ôn Đình Trạm ngồi bên cạnh cô, nghe âm thanh trong trẻo mang theo chút quyến rũ của cô, thỉnh thoảng cậu sẽ phụ họa vài câu để cô biết cậu vẫn đang chăm chú lắng nghe, ngẫu nhiên cũng sẽ đặt ra vài câu hỏi để cô hào hứng giải thích.
Cứ như vậy, hai người ngồi ở đài ngắm sao đến tận giờ Tý mới rời đi, trở về trong viện nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, mọi người ăn sáng xong, Dạ Dao Quang liền nói với Tiêu Sĩ Duệ rằng bọn họ muốn ra ngoài một ngày, có lẽ ban đêm mới trở về, trước khi đi còn tìm Trường Kiến đạo quân nói một lần nữa.
Đi được nửa đường, Dạ Dao Quang lập tức thấy phía dưới có người, chờ tới khi bọn họ đi ra khỏi trận pháp của duyên sinh quan mới biết là cả một đám người nhưng không phải cùng một môn phái. Bên trong còn có một người Dạ Dao Quang biết, đó là người của Phiêu Mạc Tiên tông, có lẽ những người này tụ tập ở đây để chờ tin tức.
Nghĩ đến đại hội luận đạo mà Trường Kiến đạo quân từng nói thì có lẽ những người này đã sớm đến đây nhưng duyên sinh quan không cho bọn họ vào. Dù sao bọn họ tới đây là muốn vào địa cung dưới núi Côn Lôn khiến Thiên Cơ chân quân có chút tức giận…
Cửu tông thập môn đều bị từ chối đứng đầy ngoài cửa, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm không ăn mặc giống đạo sĩ của duyên sinh quan mà lại đi từ bên trong ra khiến đám người ở phía dưới đều tỏ ra nghi ngờ, đánh giá hai người với ánh mắt bất thiện.
Đối với chuyện này Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm coi như không nhìn thấy, nhưng dù sao cũng là người tu luyện nên Dạ Dao Quang đành chào hỏi qua loa với mấy người đó rồi lập tức rời đi. Có vài ánh mắt nhìn theo bóng lưng bọn họ nhưng cũng không ai đuổi theo hỏi han.
Dù sao đây cũng là địa bàn của duyên sinh quan, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đi từ trong đó ra chứng tỏ địa vị không tầm thường. Ít nhất duyên sinh quan coi trọng bọn họ hơn Phiêu Mạc Tiên tông, nếu không thì tại sao bọn họ được vào trong mà Vân Dậu kia lại phải đứng ngoài? Cho nên trong lòng mọi người có rất nhiều nghi hoặc nhưng không ai đi dò hỏi, cũng không ai dám tiến lên bắt chuyện. Họ sợ Phiêu Mạc Tiên tông hiểu nhầm bọn họ có quan hệ gì đó với hai người này, sẽ ghi hận lên bọn họ, thế là tất cả đều trơ mắt nhìn Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...